Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


" Mày —— "

" Con cảm thấy nương không phải là loại người lòng lang dạ sói, làm chuyện táng tận lương tâm đáng chịu ngàn đao, ác độc như vậy! "

" Mày —— "

Dân làng đã lục tục vây quanh, xôn xao hỏi chuyện về tình hình của Tống Đại Tráng.

Tiêu Hạnh Hoa liền kể rõ ràng về việc gửi nhầm báo tang cho bọn họ nghe.

Tống lão thái biết chuyện đã đến nước này, bà ta có làm ầm ĩ thêm nữa cũng không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể tức giận mang theo nhị, tam nhi tử về nhà.

Ở kiếp trước, Tiêu Hạnh Hoa đã vất vả vài năm, mới tích cóp được hai lượng bạc.

Số tiền này là kết quả của mồ hôi và nước mắt nàng bỏ ra, và nàng cũng dùng số tiền đó để mở một quán bán hoành thánh, mới có thể đảm bảo được cuộc sống ổn định cho bản thân và ba nữ nhi của nàng.

Trước khi Tống Đại Tráng trở về, nàng đã...

Bán hoành thánh suốt một năm trời.

Hôm nay xem như là làm lại nghề cũ, mọi chuyện làm lên cũng liền đặc biệt thuận tay.


Chỉ trong hai ngày, nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết.

Dựa theo ước định, Tiêu Bằng Phi sẽ đến vào sáng sớm hôm sau để hỗ trợ tỷ tỷ chuyển hàng lên xe, nhưng không ngờ, ngay từ buổi chiều hôm trước, hắn đã xuất hiện.

" Tỷ, không ngờ tỷ lại tài giỏi như vậy.

Ta vừa mới làm xong công việc trên cánh đồng, vốn còn định đến giúp tỷ một tay, vậy mà, cái gì ta cũng không giúp được gì cả.

"

Tiêu Hạnh Hoa nhìn chằm chằm đệ đệ, căn bản nhìn không ra có điểm gì bất thường.

Chẳng lẽ sau khi đệ đệ được nàng nhắc nhở, một chút xúc động cũng không có? Hay là cố gắng kiềm chế không để lộ ra?

Nàng luôn cảm thấy đệ đệ mình không phải là người có thể nhẫn nhịn được loại uất ức này.

" Tỷ đã làm sẵn hoành thánh, đang chuẩn bị cho vào nồi nấu chín.

Đệ nếm thử trước nhé.


"

" Không cần đâu, đệ còn có việc khác phải làm.

Sáng sớm mai đệ sẽ tới sớm giúp tỷ chuyển hàng.

Bây giờ đệ phải đi trước đây.

"

" Đệ đi đâu? "

" Đương nhiên là về nhà a! "

Thấy đệ đệ đi tới đi lui vội vàng, Tiêu Hạnh Hoa ngăn cũng ngăn không được.

" Được rồi, ngày mai đệ sẽ tìm cơ hội nếm thử một chút.

"

Nửa đêm, khi Tiêu Hạnh Hoa đang ngủ mơ màng, bất chợt nàng nghe thấy trong sân "Phanh" một tiếng rất mạnh.

Không tốt, có trộm vào nhà!

Nàng hoảng hốt, toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mặc quần áo và xuống giường, cũng từ dưới giường lấy ra cây gậy sắt có gai và móc cong kia, ngừng thở, núp ở sau cánh cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận