Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


===========

Nhìn qua là đã biết quan sai không có tìm được người.

Đã thấy rồi, không thể trốn được nữa.

Tiêu Hạnh Hoa và đệ đệ đi thẳng tới.

" Lý đại ca.

" Tiêu Hạnh Hoa thi lễ chào hỏi.

Lý Bưu ngạc nhiên, " Ngươi biết ta à? "

Đương nhiên là biết, còn biết cả việc ngươi bị đeo "nón xanh", bà nương của ngươi chạy theo người khác nữa, Tiêu Hạnh Hoa nghĩ thầm.

Nhưng khi đó, Lý Bưu là bởi vì say rượu mà lẩm bẩm nhỏ giọng thầm nói, ngoài trừ Tiêu Hạnh Hoa người đứng cách hắn gần nhất nghe thấy được, thì ngay cả trưởng làng đi cùng hắn cũng không nghe thấy gì cả.

" Trước đây mấy ngày, Lý đại ca có đến báo tin cho dân phụ, ngài từng tự giới thiệu bản thân cho ta nghe.


"

Lý Bưu đã sớm quên mất chính mình đã từng nói cái gì, càng không biết chính mình vì cái gì muốn tự báo gia môn cho người xa lạ.

Hắn chỉ nhớ, sau khi tỉnh rượu hắn mới biết được là mình đã đưa sai thư, bị huyện thái gia răn dạy một trận.

Bây giờ, hắn vẫn còn thiếu mười đại bản đâu.


Nếu là lần này không đem được hung thủ đã đánh con trai trưởng làng của làng Chu gia bị trọng thương bắt được, sợ là hắn lại phải chịu thêm mấy chục đại bản nữa a.

" Thực sự xin lỗi, làm hại ngươi thương tâm như vậy.

Khụ khụ, uống rượu đã làm hỏng việc, thật sự là uống rượu làm hỏng việc mà… "

Lý Bưu đương nhiên vẫn luôn nhớ rõ cái kia kinh hồng thoáng nhìn lúc đó, một kiều nương xinh đẹp tuyệt trần, vì mình báo sai tang lễ mà làm hại nàng kinh hãi đến mức trợn trắng mắt ngất xỉu.

Hắn thực sự là rất áy náy.

Hiện tại, nàng còn cố ý đem chính mình ăn mặc thành bộ dáng như thế này, trên mặt còn bôi tro bụi, hắn cũng như thường nhận ra.


Suy cho cùng, nam nhân của nàng đi lính, nàng còn làm như vậy để tránh sinh chuyện thị phi đi, so với bà nương vừa xấu vừa lẳng lơ của mình thì......

" Đây là đệ đệ của ngươi à? Da ngăm đen và trông rất có lực lưỡng đấy.

" Lý Bưu cười hắc hắc với Tiêu Hạnh Hoa, cũng không biết nên nói chuyện gì.

Hắn quay đầu nhìn sang Tiêu Bằng Phi, quan tâm hỏi: " Cổ tay của ngươi không sao chứ? "

Tiêu Bằng Phi ôm quyền, cung kính đáp: " Thưa quan gia, vết bỏng của ta đã được bôi thuốc, không còn đau nữa.

Chỉ cần vài ngày là sẽ khỏi.

"

" Rất tốt, rất tốt.

" Lý Bưu vỗ vai Tiêu Bằng Phi, vẻ mặt thân thiết như thể hai người bọn họ đã quen biết từ lâu.

Tiêu Hạnh Hoa liền thúc giục đệ đệ của nàng.

" Bằng Phi, Lý đại ca chắc chắn còn đang bắt tội phạm, cho nên mới kiểm tra từng người trong phiên chợ.

Đệ hãy nhanh chóng cởi áo ra, để Lý đại ca kiểm tra cho xong, đừng làm lỡ việc của người ta.

"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận