Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Hắn có thể vì cơn tức giận nhất thời mà giết chết cặp đôi này, nhưng bản thân hắn cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Cha nương chỉ có một mình hắn là nhi tử, đến lúc đó hắn chết rồi, họ sẽ dựa vào ai?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn cuối cùng vẫn là kiềm chế cơn giận dữ muốn giết người trong lòng.

Đến ngày hôm sau, cũng chính là đêm qua, hắn đã phục kích chờ đợi ở nơi hẹn hò của bọn họ.

Sau khi thấy Vương Yến rời đi, hắn nhìn quanh bốn phía không có người, liền đem người nọ nhét vào trong bao tải và dùng quyền cước chuyên hướng chỗ yếu hại của đối phương mà đánh vào.

Phần cơ thể nào gây ra tội lỗi, thì phần cơ thể đó sẽ phải trả giá.

Không ngờ, gã nam nhân kia cư nhiên lại mang theo dao, sau khi liều mạng giãy giụa, đã chém trúng vào cổ tay của hắn, còn la lớn kêu cứu, thu hút sự chú ý của dân làng.

Đêm qua bị người làng Chu gia truy đuổi, hắn hoảng loạn đến mức chạy vào nhà của tỷ tỷ, nhưng sau đó nhận ra mình có thể sẽ liên lụy đến tỷ tỷ và các tiểu tôn nữ, vì vậy hắn lại vội vàng rời khỏi sân và trốn ở ven sông suốt đêm.


Chờ đến trời hửng sáng mới quay lại nhà tỷ tỷ giúp mẫu tử hai nàng chuyển đồ.

" Về đến nhà rồi.

" Tiêu Hạnh Hoa đứng ở cửa nhà, nhắc nhở người đệ đệ đang thất thần của nàng.

Lúc này Tiêu Bằng Phi mới phục hồi tinh thần lại, kéo xe vào trong sân, bắt đầu tháo dỡ đồ đạc.

Tiêu Hạnh Hoa đưa cho người phụ nhân đã trông đám trẻ nhỏ nhà mình một gói kẹo mua ở chợ, bảo nàng ta mang về cho các tiểu tôn nữ của mình ăn.

Nàng sẽ không để cho người ta không công tới hỗ trợ giúp mình chăm sóc bọn nhỏ, nàng khuyên can mãi mới khiến phụ nhân đồng ý tính tiền công theo lương tháng.

Hôm nay bao kẹo này, xem như là quà tạ ơn thêm vào.

" Phiền đại nương sáng ngày mai lại đến vào giờ đó giúp ta trông đám nhỏ.


"

Người phụ nhân kia mặt mũi hiền lành, chăm sóc bọn nhỏ rất chu đáo, được kẹo cũng rất mừng rỡ nhận lấy và cảm ơn.

" Yên tâm đi, cháu dâu.

"

Đợi phụ nhân đi rồi, Bảo Châu lập tức nhào vào trong ngực mẫu thân.

" Nương, con rất nhớ người.

"

Ngọc Nam cũng nhào tới, " Ngọc Nam cũng nhớ nương lắm.

"

Hai đứa trẻ nhào tới ôm mẫu thân của chúng, không đợi mẫu thân ôm, lại quay đầu chạy tới lao vào trong lòng cữu cữu của chúng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận