Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


" Chúng con cũng rất nhớ cậu nha.

"

" Tay cữu cữu của các con bị phỏng, các con ôm cậu nhẹ nhàng thôi.

" Tiêu Hạnh Hoa nhắc nhở vài câu.

Sau đó mới nhanh chóng vào trong phòng nhìn xem Chiêu Ngọc.

Chiêu Ngọc còn đang hô hô ngủ say, trong bát còn sót chút sữa dê chưa uống hết.

Nàng sờ sờ tã, là khô mát.

Trong sân còn phơi vài cái, là đại nương kia đã tranh thủ giặt giũ phơi lên.

Tiêu Hạnh Hoa đời trước đã nhìn thấu rất nhiều người, biết đại nương này là người đáng tin cậy.

Hôm nay vừa nhìn, nàng quả thật càng an tâm hơn.


" Kim Trân, Bảo Châu, Ngọc Nam, xem nương mua gì cho các con này.

"

Bọn nhỏ trong nháy mắt bỏ lại cậu của chúng, chạy vào trong phòng.

Mua cho Kim Trân chính là một cái bàn tính mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm.

Mua cho Bảo Châu chính là một chiếc băng đô đáng yêu.

Mua cho Ngọc Nam thì là một con búp bê vải hình đầu cún con.

Những món đồ này đều là từ các quầy hàng bày bán tại phiên chợ, giá trị không cao, kém xa so với hàng hóa trong các cửa hàng ở huyện thành, nhưng đều là những thứ mà các con nàng yêu thích.

Thấy các con không chút keo kiệt biểu đạt vui vẻ của mình, Tiêu Hạnh Hoa bỗng dưng rơi nước mắt.

Kiếp trước sau khi nàng nhận được tin dữ của Đại Tráng, nàng đã ngây ngốc thật lâu.

Nàng dẫn theo bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ, lại cả ngày bị Vương Yến chỉ cây dâu mắng cây hòe, sau đó trực tiếp mắng nàng là kẻ ăn xin cơm.



Không tới vài ngày, nàng chịu đựng không nổi, liền mang theo bọn nhỏ lặng lẽ rời đi.

Một đường ăn xin kiếm sống, trốn ở trong một cái miếu rách nát ở vùng ngoại ô.

Chờ cha và nương tìm nàng hồi lâu cuối cùng cũng tìm được tới, thì đã là chuyện của nửa năm sau, khi Chiêu Ngọc gần như đã hấp hối.

Cái chết của Chiêu Ngọc là đả kích quá lớn đối với nàng, nhưng cũng khiến cho nàng tỉnh táo lại.

Muốn nuôi sống ba nữ nhi còn lại, nàng chỉ dựa vào ăn xin căn bản là không thể duy trì được, cho nên bắt đầu từ lúc đó, nàng đã làm đủ mọi loại nghề để kiếm từng đồng tiền.

" Nương, con rất thích, cám ơn nương.

" Kim Trân kiễng chân, ôm cổ mẫu thân, lau nước mắt cho nàng, " Nương không khóc nữa.

"

Suy nghĩ của Tiêu Hạnh Hoa lúc này mới từ kiếp trước quay trở về hiện tại.

" Nương vui đến phát khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời nương kiếm được tiền.

"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận