===========
" Sao có thể chứ? Lý đại ca vừa nhìn đã biết không phải là loại người đó.
Lý đại ca là người tốt bảo vệ dân chúng chúng ta.
"
" Xì, nịnh hót.
"
Qua hai khắc đồng hồ ( ba mươi phút sau ), Tiêu Bằng Phi mới trở về.
" Tỷ, không ngờ Lý Bưu lại là người trong trấn của chúng ta.
Trong nhà cũng không có ai khác.
Thường ngày đều ở trong phòng trực của huyện nha làm việc.
Lần này là bởi vì bị đánh bản tử mới phải về nhà dưỡng thương.
"
" Bị thương cũng không có ai chăm sóc cho hắn sao? Thật là đáng thương.
"
" Quả thực rất đáng thương, ngay cả người nấu cơm cũng không có.
Đây là đói đến mức hắn phải chịu đựng đau đớn mà chạy ra ngoài tìm thức ăn a.
"
Hai tỷ đệ thổn thức một phen, Tiêu Hạnh Hoa cũng không kể cho đệ đệ nghe về những lời say rượu kia của Lý Bưu.
Liên tục vài ngày, việc kinh doanh mì hoành thánh của Tiêu Hạnh Hoa phát triển rất thuận lợi, dẫn tới người đỏ mắt cũng nhiều.
Tuy nhiên, bởi vì mỗi bữa sáng và trưa, Lý Bưu đều đến ăn tại quầy sạp của Tiêu Hạnh Hoa.
Sau bữa trưa, hắn còn mua thêm bánh hoành thánh sống mang về để nấu cơm tối, nên dù có ghen tị, người khác cũng không dám tới gây sự.
Năm ngày sau, khi thương thế của Lý Bưu tốt hơn không nhiều lắm, hắn chuẩn bị buổi chiều trở về phòng trực ở huyện nha, nên từ buổi trưa lúc ăn cơm đã nói lời từ biệt với hai tỷ đệ.
Tiêu Hạnh Hoa đã chuẩn bị sẵn vằn thắn sống đưa cho hắn mang theo.
" Lý đại ca, trời nóng, bánh hoành thánh dễ bị hỏng, không thể để qua đêm.
Tốt nhất là nấu ngay để ăn vào bữa tối.
"
Lý Bưu cảm thấy cổ họng hơi nghẹn, liên tục xua tay.
" Ăn liên tục năm ngày rồi, giờ hễ ợ hơi là có mùi bánh hoành thánh, ăn ngon lắm nhưng ta cũng ăn không nổi nữa.
Tối nay, ta sẽ đi uống rượu với các huynh đệ, không ăn món này nữa.
"
Tiêu Hạnh Hoa nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng vẫn nhét bánh hoành thánh vào trong tay hắn.
" Lý đại ca không ăn, còn có thể đưa cho người khác.
Mấy ngày nay ngươi cũng đã không có đến huyện nha làm việc, trở về cho các huynh đệ của ngươi nếm thử cũng tốt.
"