Nàng muốn đem bảng hiệu hoành thánh của mình quảng bá đi ra ngoài, tự nhiên là càng nhiều người biết đến càng tốt.
Lý Bưu gãi gãi đầu, nhận lấy.
" Sáng sớm hôm nay, huynh đệ trong nha môn tới tìm ta, nói là có người từ cấp trên tới.
Huyện thái gia đem đầu bếp nổi danh toàn huyện đều gọi đến, nhưng vẫn không làm cho vị này hài lòng.
Hoành thánh này ta cầm qua thử xem, coi như là ngựa chết làm ngựa sống, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
"
Sau khi Lý Bưu rời đi, hai tỷ đệ lại bận rộn một hồi lâu, rốt cục bọn họ cũng đem số nguyên liệu nấu ăn mang đến hôm nay bán sạch.
Sau đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngày mai là ngày trấn Long Tuyền nghỉ chợ, bận rộn mấy ngày nay khó có được một hôm không cần phải bán hàng, Tiêu Hạnh Hoa quyết định đi mua vài tấm vải bông.
" Tấm vải màu đỏ thẫm này là cho nương, còn màu chàm là cho đệ và cha ta.
Kim Trân và mấy đứa nhỏ lớn nhanh quá, quần áo lúc trước cũng bị ngắn rồi.
Ta liền mua một tấm vải màu hồng nhạt, cho các nàng mỗi người làm hai bộ quần áo mới.
"
" Tỷ, của tỷ đâu? "
" Ta cũng không cần, bao nhiêu năm chính là cao thấp mập ốm đều như vậy, trong nhà quần áo đã đủ mặc rồi.
"
Tiêu Bằng Phi sau khi kéo xe đẩy về sẽ trở về nhà mình, Tiêu Hạnh Hoa đem hai tấm vải bông kia nhét vào trong ngực hắn.
" Ta ngày mai trở về thăm nhà còn phải ôm Chiêu Ngọc, không tiện cầm theo đồ.
Vải này vẫn là đệ tự mình ôm trở về đi, ta ngày mai liền có thể tay không mà đi.
"
" Tỷ, tỷ không cần mỗi lần trở về nhà đều mang theo đồ.
Không mang gì thì không thể về nhà mẹ đẻ sao? "
Tiêu Hạnh Hoa mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều mang theo rất nhiều đồ tốt.
Đây là bởi vì Tống Đại Tráng từng nói, những đồ đạc kia không riêng gì cho cha nương xem, mà cũng là cho tức phụ của đệ đệ xem, đỡ phải tay không trở về bị người ta xem nhẹ, còn làm cho cha nương cùng đệ đệ cảm thấy khó xử.
Mà hiện tại, nàng chỉ thuần túy là hiếu kính cha nương và yêu quý đệ đệ.