Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Về phần nữ nhân kia nghĩ như thế nào, nàng căn bản là không quan tâm.

" Được rồi.

Nếu tỷ muốn mang theo đồ thì cứ mang đi, còn giúp ta tiết kiệm được chút tiền.

" Tiêu Bằng Phi cũng biết mình khuyên không nổi tỷ tỷ, nên không cố nữa, mà gọi ba cháu gái:

" Kim Trân, Bảo Ngọc, và Ngọc Nam, đi với cữu cữu đi.

Nương của các cháu ngày mai sẽ qua đón các cháu về sau.

"

Kim Trân nghĩ đến mình còn muốn giúp mẫu thân làm việc, nàng liền chọn ở lại nhà.

" Hôm nay, cháu không đi với cậu được, ngày mai cháu sẽ cùng mẹ và tứ muội cùng nhau đi thăm bà ngoại ạ.

"

Bảo Châu cũng ôm chặt đùi mẫu thân, lắc đầu không ngừng.


" Không cần, con buổi tối muốn cùng nương ngủ.

"

Ngược lại Ngọc Nam, vui mừng hớn hở nhào lên người cữu cữu.

" Cậu, cháu đi, cháu muốn gặp Cẩu Bảo Bảo.

"

Lần trước đến nhà bà ngoại, chú chó hàng xóm nhà bên cạnh vừa mới sinh được mấy con cún con.

Ngọc Nam còn mặt dày hỏi người ta muốn chó con, người nọ nói chờ chó con lớn hơn một chút sẽ đưa cho nàng.

Nàng vẫn còn nhớ mãi.

Tiêu Bằng Phi nhấc Ngọc Nam lên, để tiểu tôn nữ cưỡi lên cổ mình, " Đi thôi—— "

" Vải, còn có vải… " Tiêu Hạnh Hoa nhắc nhở đệ đệ.

Tiêu Bằng Phi đem hai tấm vải buộc chặt, đồ vật nặng mấy chục cân, hắn lại tùy ý vung nhẹ lên đầu vai, tựa như ném hai con gà thoải mái vậy.


" Cữu cữu sức lực thật lớn.

" Bảo Châu vừa rồi đã thử qua, một tấm vải nàng đẩy cũng đẩy không nổi.

Kim Trân thì tự hào nói: " Phụ thân còn mạnh hơn, có thể đánh bại cữu cữu.

" Nàng là tỷ tỷ, kiến thức tất nhiên rộng rãi hơn muội muội nhiều.

Tiêu Hạnh Hoa thấy Kim Trân hiếm khi lộ ra tính tình trẻ con, trong lòng không khỏi vui mừng.

Nếu không phải nghe tin Đại Tráng đột ngột qua đời, ai lại nguyện ý…

Đột nhiên lớn lên đâu?

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Tiêu Hạnh Hoa lại mang theo mấy nữ nhi về nhà mẹ đẻ.

Vừa vào sân, Châu Mai đã ra nghênh đón, trên tay bà còn phủ đầy bột mì.

" Con tới vừa đúng lúc, bột mì nương vừa làm xong, nhân bánh cũng đã băm xong.

Con chỉ cần giúp nương cán vỏ bánh thôi.

Hai cha con bọn họ ở nhà không có việc gì làm, đã dẫn theo ba đứa nhỏ ra sông bắt cá rồi.

"

Tiêu Hạnh Hoa được rảnh rỗi, lúc này nàng mới hỏi mẫu thân: " Nương, mấy ngày nay nương vẫn để cho Bằng Phi đến chỗ ta hỗ trợ, vậy công việc trong ruộng làm sao bây giờ? Nương cùng cha đã làm xong hết chưa? "




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận