Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Châu Mai cảm thấy đầu mình to lợi hại.

" Nương cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Mấy ngày nay, hai phu thê thông gia bên kia cứ nhất định phải tới chỗ chúng ta hỗ trợ.

Ta và cha ngươi có ý tốt không cho họ làm, nhưng bọn họ sống chết muốn làm.


Bằng Phi đứa nhỏ này cũng lạ.

Không cho ta và cha con quản, liền trơ mắt nhìn hai lão nhân Vương gia mang theo khuê nữ xuống đồng cày ruộng.

Năm ngày rồi, mới cày được có hai mẫu đất, sốt ruột chết ta rồi.

"

Tiêu Hạnh Hoa ngạc nhiên.

Đệ đệ cũng không nói cho nàng biết những chuyện này.

" Nương Xảo Linh thật sự xuống đồng làm việc? "


Châu Mai cũng cảm thấy rất lạ, " Thật sự đã làm, không chỉ làm xong việc trên ruộng, về nhà còn tranh với nương giặt quần áo nấu cơm nữa.

"

Chắc chắn đệ đệ đã dùng biện pháp gì đó để trị nàng.

Còn về phần hai lão nhân Vương gia, sao có thể không biết chuyện xấu hổ của thân khuê nữ nhà mình? Nhiều năm như vậy họ chỉ trơ mắt nhìn nữ nhi đội nón xanh cho con rể mà mặc kệ, hiện tại đáng đời phải đi chùi đít cho nữ nhi.

" Bằng Phi làm như vậy, khẳng định là có đạo lý của hắn.

Cha nương cũng không cần lo lắng.

Người Vương gia cũng không phải là người ngu ngốc, bây giờ cam tâm nghe Bằng Phi sai khiến, nhất định là đã làm chuyện thất đức gì bị hắn bắt được nhược điểm.

Vì có cầu Bằng Phi nên họ mới tìm đến.

"

" Ta và cha con cũng nghĩ như vậy.

Aizz, kệ bọn họ đi, chủ yếu là người trong làng luôn tới hỏi, nương có chút xấu hổ.


"

" Người Vương gia đều không biết xấu hổ, nương cũng không có gì phải cảm thấy xấu hổ cả.

"

" Con nói đúng.

Haizz! "

Lúc sủi cảo vừa được vớt ra khỏi nồi, hai cha con nhà Tiêu đã dẫn theo bọn nhỏ trở về.

Thu hoạch của bọn họ cũng không ít, có chừng mười con cá.

Châu Mai đang bày lễ vật, lo lắng bọn trẻ lại nói năng linh tinh, vội vàng lấy sủi cảo để bịt miệng chúng.

Bảo Châu chớp chớp mắt hỏi, " Bà ngoại, bà đã cho thần tiên ngửi thử chưa? "

Vẫn không thể tránh khỏi câu hỏi này.

" Đã ngửi rồi.

" Châu Mai lại thành tâm quỳ trước mặt Bồ Tát và khẩn cầu, " Bồ Tát ngài đừng trách, chúng chỉ là trẻ con nói chuyện không suy nghĩ thôi.

"

Lúc này, Vương Yến dẫn theo Xảo Linh cùng cha nương của nàng ta cũng đã trở về.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận