Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Hiện tại mới biết lấy lòng Bằng Phi, trước đây nhiều năm như vậy nàng ta rốt ruộc đã làm những gì?

" Tại sao hắn lại muốn bỏ ngươi? "

" Hắn nói ta chỉ sinh được một nữ nhi, chặt đứt hương khói của Tiêu gia, cho nên mới muốn hưu ta.

Nhưng tỷ tỷ, tuy rằng tỷ cũng sinh bốn đứa, và đều là nữ hài, nhưng tỷ phu không phải vẫn rất yêu thương tỷ sao, cũng càng không nghĩ tới việc muốn hưu tỷ mà? "

Tiêu Hạnh Hoa nhịn không được cười lạnh.

" Đúng vậy, Bằng Phi đích xác làm vậy thật quá đáng.

Đợi lát nữa ta trở vào hảo hảo nói chuyện với hắn.

Đúng rồi, chính ngươi cũng phải thêm chút sức, tranh thủ sớm một chút sinh nam hài đi ra, đến lúc đó Bằng Phi sẽ không còn muốn bỏ ngươi nữa.

"


" Bằng Phi… hắn… "

" Căn bản là không chạm vào ta! "

Vương Yến khóc sướt mướt, nhìn có vẻ cực kỳ chịu ủy khuất.

Tiêu Hạnh Hoa cũng không nói lời nào.

Trước đây, là chính ngươi không cho Bằng Phi tới gần.

Gần đây khi thấy lão tình nhân của mình không dùng được, giờ mới nhớ tới đệ đệ của nàng đối xử tốt với nàng ta sao?

Nhiều năm như vậy cũng không cho hắn chạm vào, còn lấy cớ mình vì sinh non mà làm bị thương thân thể.

Nàng ta lúc trước là tự tìm cái cớ thối nát bao nhiêu, thì hôm nay là chính nàng ta tự bê đá đập chân của mình.


Tiêu Hạnh Hoa hiểu được ý định của đệ đệ.

Người nam nhân kia bị trọng thương chắc chắn sẽ muốn tra tìm hung thủ.

Mà nếu lúc này đệ đệ trực tiếp đem Vương Yến hưu, khó tránh khỏi sẽ khiến cho bên kia hoài nghi, cho nên hắn mới làm như vậy vẫn treo Vương Yến ở một bên.


Một là để tra tấn nàng ta đến trả thù thương tổn mà nàng ta mang đến cho mình, hai là chờ chuyện của nam nhân bên kia điều tra xong xuôi, mình có thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi rồi mới hưu Vương Yến.

" Hắn không chạm vào ngươi, làm sao cho ngươi sinh được một nam hài? Thật là, ngươi yên tâm, ta sẽ khuyên bảo hắn.

"

Nếu không phải vì che giấu cho đệ đệ, Tiêu Hạnh Hoa căn bản cũng sẽ không cho Vương Yến sắc mặt tốt, lại càng không để ý đến nàng ta.

Vương Yến đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm Tiêu Hạnh Hoa, thình lình hỏi: " Tỷ tỷ, Bằng Phi ở cổ tay trái có vết thương bị đao chém.

Có phải hay không là lúc chặt thịt hoặc là chặt củi thì bị thương? "

Muốn làm gì đây? Tiêu Hạnh Hoa mặt không đổi sắc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận