Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Bảo Châu cảm thấy cữu cữu mình nói như vậy là không đúng rồi.

" Cậu, Xảo Linh là đứa vô dụng, nhưng cháu không phải.

Tỷ tỷ cũng không phải.

Ngọc Nam cũng không.

Chiêu Ngọc cũng không.

"

" Đúng đúng đúng, Bảo Châu nói đúng, các cháu mới không phải là đứa vô dụng.

"

Đệ đệ cũng chưa từng có đối với Xảo Linh nói qua loại lời nói này.

Trước đây có bao nhiêu yêu thương, hiện tại liền có bấy nhiêu phẫn nộ.

Ngọc Nam hừ hừ nói: " Hừ, về sau, cẩu cẩu của ta, cũng gọi là đứa vô dụng.

"

Tiêu Hạnh Hoa nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Nam, không biết nàng còn nhỏ tuổi, sao lại oán khí Xảo Linh lớn như vậy.


Vẫn là Tiêu Bằng Phi trong lòng biết rõ.

" Ngọc Nam ngày hôm qua đi nhà hàng xóm xem chó, Xảo Linh cũng đi qua.

Hai đứa nó là bởi vì một con chó mà đánh nhau.

"

Ngọc Nam bĩu môi nhỏ nhắn: " Biểu tỷ muốn bóp chết cẩu cẩu.

Con không cho, nàng còn đánh con.

"

Dù sao ngày hôm qua tiểu Bảo Châu nàng đã bị người khinh bỉ.

Biểu tỷ lấy lớn hiếp nhỏ.

Sau này nàng liền đặt tên cho cẩu cẩu kia là đồ vô dụng, tức chết biểu tỷ.

Vào đến làng Tống gia, hai tỷ đệ liền nhận ra bầu không khí không đúng.

Dân làng giống như cách thật xa liền đang chỉ trỏ bọn họ.

Đến nhà mình thì mới phát hiện Triệu Quyên đã đứng chặn ở cửa viện, còn có rất nhiều người dân vây quanh.

Triệu Quyên đứng ở trên bậc thềm cao, tỏ ra căm phẫn.


" Được lắm, đại ca vừa mới đi hơn hai tháng, mà ngươi đã không chịu nổi lén lút ngoại tình.

Ngươi có nghĩ đến bao nhiêu năm qua đại ca đối xử tốt với ngươi như thế nào không? Lương tâm của ngươi là bị cẩu gặm à? Trong làng chúng ta có quy định gì? Đúng rồi, không giữ lễ nghĩa của phụ nữ thì phải bị nhốt vào trong lồng heo ném xuống sông.

"

Lúc ở trên sạp hỗ trợ, Tiêu Bằng Phi đã biết tỷ tỷ cùng nhà chồng trở mặt.

Lúc này, hắn nào có thể chịu được người khác nói xấu tỷ tỷ của mình như thế.

Tiêu Bàng Phi chạy tới, một phen đem người kéo xuống.

" Muốn nhốt lồng heo, ta thành toàn cho ngươi.

"

Mỗi ngày bị người đội nón xanh, còn không thể giết người, hắn đang nghẹn đến phát hoảng, ước gì có người không có mắt kia để cho hắn rải lửa.

Triệu Quyên ngã từ trên cao xuống, môi và mặt trong nháy mắt sưng đỏ một mảnh, răng cửa đều bị gãy hai cái.

" Cứu mạng a, giết người rồi.

"

Hai Tráng ba Tráng một mực trốn ở trong đám người, cầm vũ khí lao về phía Tiêu Bằng Phi.

Tiêu Bằng Phi cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đánh người một trận, đánh hai huynh đệ nhà này đến mặt mũi bầm dập mới bị dân làng kéo ra.

" Trưởng làng đến rồi.

" Có người hô lên một tiếng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận