===========
" Oa, là cừu lớn và cừu nhỏ.
"
" Con muốn cừu con trắng trắng.
"
Trong nhà đột nhiên có thêm hai con cừu, hai đứa nhỏ vốn đang ngủ cũng bị tiếng kêu "be be be" đánh thức.
" Bảo Châu, Ngọc Nam, ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai lại chơi.
" Tiêu Hạnh Hoa vừa mới mua cừu, hiện tại học động tác vắt sữa còn vô cùng xa lạ, tay chân bận rộn, e sợ hai nữ nhi quấy rối, " Kim Trân, con mang các muội muội về phòng, lấy cho nương một chén lớn.
"
" Nghe nương nói chưa? Nhanh vào phòng ngủ đi, ai không nghe lời sẽ bị đánh vào mông.
"
Kim Trân tám tuổi còn rất có uy nghiêm của đại tỷ, Bảo Châu sáu tuổi cùng Ngọc Nam ba tuổi không dám không nghe lời, xám xịt trở về phòng.
Kim Trân lại đi vào bếp lấy bát lớn tới.
" Nương, con giúp người.
"
Tiêu Hạnh Hoa vắt sữa xong, liền đi phòng bếp nấu chín, tròn một chén lớn.
Nàng chia làm hai chén rưỡi nhỏ.
" Kim Trân, nửa bát này nương cho con uống, uống vào là có thể trưởng thành thành một đại cô nương trắng trẻo mập mạp rồi.
"
" Còn Chiêu Ngọc thì sao nương? "
" Chiêu Ngọc còn nhỏ, uống không được nhiều như vậy.
"
" Vậy Bảo Châu và Ngọc Nam thì sao ạ? "
" Chờ nương hoàn toàn học được vắt sữa, sẽ vắt được càng nhiều, Bảo Châu cùng Ngọc Nam liền có thể uống.
" Tiêu Hạnh Hoa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nữ nhi, " Coi như là sữa không nhiều lắm, đút xong Chiêu Ngọc, nương cũng cho con uống trước.
"
Ánh mắt Kim Trân sáng ngời.
" Nương thương con nhất, phải không? "
" Đúng vậy, con là đứa con đầu lòng của cha và nương con, chúng ta đương nhiên là thương con nhất.
"
Kiếp trước, Kim Trân mới tám tuổi, vốn là tuổi ham chơi, nhưng từ sau khi nghe tin cha mất, đứa nhỏ này giống như trong một đêm đã trưởng thành.
Công việc trong ngoài nàng đều học làm mọi việc, chăm sóc muội muội, giặt tã, nấu cơm.
Nhưng hài tử tốt như vậy, lại bởi vì sức khỏe bị suy sụp sớm, đến năm mười bảy tuổi, khi sinh đứa con đầu lòng đã gặp khó sinh mà qua đời.
" Nương, sao nương lại khóc? " Kim Trân rất lo lắng nhìn mẫu thân, chính mình cũng nhịn không được bắt đầu rơi lệ, " Chuyện của cha con, là thật sao nương? "