Đá lên giáp bảo hộ trước phần thân trên được 2 điểm, lên đầu được 3 điểm, không thi đấu mà chỉ chạy sẽ bị trừ điểm hoặc dừng luôn cuộc đấu.
Đến cuối ai được nhiều điểm nhất sẽ là người chiến thắng, một trận kéo dài khoảng 2 phút nhưng ở câu lạc bộ, hắn có thể tự ý cho tăng lên thành 3 phút nếu các học sinh chưa quen.
Lê Ngọc Linh vừa dành được 2 điểm, không ngoài mong đợi với trưởng câu lạc bộ.
Phan Minh Khuê hừ một tiếng, khuôn mặt vô cảm dần nhăn lại.
Sau cú đá, hai người họ thi đấu tích cực hơn rất nhiều.
Taekwondo sử dụng chân là chính.
Nó vung chân, toan đá thẳng lên ngực Lê Ngọc Linh thì cô bỗng bật người lùi lại.
Chưa dừng lại, Phan Minh Khuê xông đến, toan đá thêm cú nữa nhưng chưa thực hiện được, Lê Ngọc Linh bỗng lao tới ôm nó.
Phan Minh Khuê sững người.
"Dừng!"
Thẩm Quyền ra hiệu, hỏi nó:
"Em hiểu động tác này đúng không? Khi đối thủ lại gần, em có thể lấy tay ôm để ngăn đối thủ vung chân và ghi điểm thay vì né ra và suýt lao khỏi vòng đấu, em hiểu chứ?"
Phan Minh Khuê gật gật đầu.
"Tiếp tục."
Thẩm Quyền vừa hô, Lê Ngọc Linh vươn tay đẩy phắt nó ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Rõ ràng là nó chưa kịp phản ứng, bị đẩy về phía sau, Phan Minh Khuê loạng choạng, mất một lúc mới ổn định được.
Chưa đầy 1 phút, Lê Ngọc Linh đã ghi thêm 1 điểm nữa.
Phan Minh Khuê là học sinh mới, không ai bất ngờ với kết quả này nhưng người này cũng không thể coi thường.
"Còn 15 giây nữa!"
Phan Minh Khuê chạy lại gần cô.
15 giây nữa là cơ hội cuối cùng để ghi điểm, nó không có khả năng dành điểm nhanh như vậy.
Lê Ngọc Linh vừa định dang tay ôm nó, Phan Minh Khuê bỗng dừng lại, nâng gối, giơ chân đạp một cái lên ngực cô.
"2 điểm!"
Lê Ngọc Linh đứng hình mất một giây.
Ở khoảng cách đó, ít ai đủ tỉnh táo để ra một đòn chính xác như vậy.
Thông thường họ cuống quá thì sẽ vung chân đá theo chiều ngang chứ không nhấc chân đập nhẹ một cái theo chiều dọc như thế.
Bị đẩy, Lê Ngọc Linh lùi lại khoảng 2 bước, Phan Minh Khuê cũng bắn ra ngoài, giữ khoảng cách với cô.
Thẩm Quyền mỉm cười hài lòng.
"Hết giờ!"
Thẩm Quyền giơ tay, hai người họ lập tức trở về vị trí cũ, đứng hai bên cánh tay hắn.
Phía dưới hình như chẳng để ý đến trận đấu bên trên bởi lúc Thẩm Quyền quay xuống, một đám học sinh đã lấy đai lưng trắng trói tay trói chân nhau như chuẩn bị mổ thịt lợn, nằm lăn lóc dưới sân trường.
Thẩm Quyền: "..."
Thẩm Quyền: "Còn nghịch nữa tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm đấy!"
Phan Minh Khuê đứng đối diện cô, hai người họ chẳng nói với nhau một câu.
Bỗng, Lê Ngọc Linh chìa tay ra, nắm lấy tay đứa nhóc kém mình một tuổi.
"Để thể hiện tình hữu nghị, không thù oán, không trù dập, câu lạc bộ hoà đồng thân thiện, học sinh thi đấu công bằng tích cực, thầy mời hai em nắm tay nhau đi một vòng sân rồi trở lại chỗ ngồi."
Phan Minh Khuê: "?"
Dù là nam hay nữ cũng phải bắt tay làm hoà rồi đi một vòng để hạ hỏa, từ trước tới nay Thẩm Quyền luôn làm vậy.
Cuối cùng hai người họ cũng nắm tay nhau rồi lượn một vòng thật.
Lúc trở về, Thẩm Quyền đã cho một đôi nam thi đấu.
Môn võ sinh ra là để tự vệ, không phải để so thắng thua hay đi chèn ép người khác.
Suốt từng ấy năm Thẩm Quyền là chủ nhiệm câu lạc bộ chưa từng có một trường hợp dùng môn võ hắn dạy để bắt nạt người khác.
Câu lạc bộ Taekwondo không phải nơi để họ cảm thấy mình yếu kém hơn người khác, không phải nơi phân chia thứ bậc năng lực, đây là nơi ấm áp nhất.
Những con người không quen biết tập luyện không ngừng, lâu ngày thành quen, bảo vệ lẫn nhau.
——————-
Sáng ngày 20/11, Thẩm Quyền không ở nhà cũng không có tiết tại trường.
Ngày 20/11 chỉ học đúng 3 tiết, nguyên 3 tiết đó là để tổ chức liên hoan, các buổi trò chơi, thuyết trình về ngày nhà giáo Việt Nam.
Sáng sớm, Thẩm Quyền trở lại trường đại học, mua hoa tặng các giáo sư đã từng dạy mình.
Suốt 8 năm nay hắn vẫn luôn làm vậy, thậm chí Thẩm Quyền vẫn còn giữ liên lạc với giáo viên cấp 2.
Hắn luôn dành thời gian để về thăm trường, dẫu đã trở thành giáo viên, hắn vẫn mua hoa tặng những người thầy cũ.
Bởi vậy, Thẩm Quyền rất được các thầy cô yêu quý.
Hồi cấp 2 cấp 3, Thẩm Quyền học ở tỉnh nên hắn không về để thăm thầy cô được, chỉ có thể nhắn tin chúc mừng.
Những người thầy năm xưa đã nghỉ hưu gần hết, chỉ còn những khuôn mặt mới mẻ, giáo viên mới, học sinh mới và cả ngôi trường cũng được tân trang.
Lúc Thẩm Quyền ra khỏi giảng đường, sắc trời bỗng tối lại, hơi ẩm bao trùm một góc trời.
Xa xa, tiếng sấm vọng lại, báo hiệu một trận mưa bất chợt cuối tháng 11.
Bão về rồi.
2 giờ chiều, Thẩm Quyền trở lại trường.
Các lớp đã bắt đầu tổ chức 20/11, hắn định tới văn phòng giúp mọi người giải quyết sổ sách một chút rồi về bởi hắn không phải giáo viên chủ nhiệm, chỉ giáo viên chủ nhiệm mới phải ở lại tổ chức.
Ban phụ huynh cũng được tham gia bởi vậy nên nhà để xe hôm nay mới chật ních người.
Sân trường tấp nập người, bài hát êm dịu vang vọng từ 6 cái loa ở sân sau.
"Thầy Quyền!"
Thẩm Quyền ngoảnh đầu lại, thấy Phan Minh Khuê và Nguyễn Anh Tú đang chạy lại gần mình, trên tay cầm bông hoa hồng gói trong giấy báo sự và một chiếc túi màu xanh nhạt.
Hắn cũng trở thành thầy giáo rồi.
Một ngày nào đó khi ta mở mắt ra, ta nhận ra mình không còn là trẻ con nữa.
"Nhân ngày 20 tháng 11, em chúc thầy luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, thành công trong sự nghiệp trồng người, tiếp tục lái những con đò cập bến."
Đúng là câu chúc điển hình, dù năm nào hắn cũng nghe thấy nhưng không hề cảm thấy chán.
Thẩm Quyền bật cười, nhận lấy bông hoa và túi quà trên tay hai đứa nhóc, lại cảm ơn hai người họ.
"Trên lớp em đang tổ chức liên hoan 20 tháng 11, thầy muốn lên tham dự không ạ?"
Thẩm Quyền nghĩ đến Tạ Hưng, cười cười lắc đầu:
"Thầy có việc cần xử lý ở văn phòng, các em liên hoan vui vẻ nhé."
Nguyễn Anh Tú đáp "dạ" một tiếng, theo Phan Minh Khuê lên lầu.
Từ giờ cho tới 5 giờ chiều còn rất nhiều học sinh khác tới chúc mừng hắn.
Hai người họ vừa đi, một nhóm học sinh khác lại tới.
Tất cả các lớp đều chuẩn bị quà cho cả thầy cô bộ môn, chỉ có phụ huynh là tặng quà riêng cho giáo viên chủ nhiệm.
Giờ này chắc hẳn Tạ Hưng đang trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên cậu có một ngày lễ riêng, được những người xung quanh kể cả có thân thiết hay không quan tâm tới mình.
"Thầy Quyền, chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam."
Thẩm Quyền mỉm cười, đặt bó hoa hồng trên tay xuống mặt bàn, kéo ghế ngồi.
"20 tháng 11 vui vẻ, cô Hạnh có ốp điện thoại mới à?"
"Học sinh tặng đấy, cậu thấy dễ thương lắm đúng không?"
Trương Thị Hạnh cũng cười, đưa cái ốp điện thoại màu hồng nhạt cho hắn xem.
Bên trên vẽ hình một con thỏ trắng, dưới là tên tập thể lớp tặng.
Ngay chính giữa cái ốp, đám học sinh đã in chữ "Trương Hạnh Cư Te", giống với tên trên Zalo.
Mặc dù nó không tính là đẹp, không sang như những cái ốp khác nhưng Trương Thị Hạnh vẫn dùng nó.
Trong văn phòng đầy ắp hoa, giáo viên phụ trách đã phải để bớt sang phòng y tế và phòng bảo vệ vì sợ ngồi lâu sẽ ngạt thở chết tức tưởi.
Lớp Tạ Hưng tặng hắn một quyển sách có tiêu đề bằng tiếng Anh, đúng là lớp do giáo viên dạy Anh có khác.
Thẩm Quyền vừa lôi quyển sách ra khỏi túi, thứ còn sót lại bên trong bỗng rơi ra.
Hắn nhặt mẩu giấy trước mặt, là một cái vỏ tẩy còn mới nguyên, có xuất xứ từ Ý.
Rốt cuộc ai mới là người không buông bỏ? Thẩm Quyền sững sờ một hồi bỗng bật cười, cất vỏ tẩy vào ví tiền.
Gần 5 giờ chiều, đám học sinh đã tốt nghiệp mới kéo về lũ lượt, vây quanh các thầy cô kín cả sân trường.
Thẩm Quyền vừa bước ra khỏi cửa, nhóm học sinh từ hai khoá trước đã vây quanh hắn.
Ra trường, họ không còn mặc những bộ đồng phục trắng tinh tươm ấy nữa, không còn phải vận cái quần đồng phục tím than khó chịu nhưng cảm xúc thì còn mãi.
Thẩm Quyền vẫn là thầy, những con người nơi ấy vẫn là thầy, họ sẽ không quên.
"Ôi sao thầy không già đi tí nào hết vậy? Còn trẻ ra nữa."
"Anh chỉ được cái dẻo mồm.
3 năm rồi trông các anh các chị có khác năm xưa là bao đâu."
Đây là khoá đầu tiên hắn đảm nhiệm, những gương mặt quen thuộc thửo mới vào nghề.
Thẩm Quyền là giáo viên trẻ, lượng học sinh cũ còn nhớ tới hắn không nhiều nhưng hắn nhớ tất cả mọi người, kể cả khi họ chẳng yêu gì hắn.
"Cậu đang học năm 3 phải không? Trường gì nhỉ?"
"Năm 3 sư phạm ạ."
"Cậu có định xin vào đây luôn không?"
Cậu trai bật cười: "Gian nan lắm ạ, em còn chưa biết mình có ra trường được không."
20 tháng 11 đúng là ngày của hoa hồng, đâu đâu cũng thấy bán hoa hồng.
Đầu giờ chiều hắn đã được tặng một bó hoa to ngang người giờ đây còn nhận thêm một vòng hoa đỏ rực, những bức thư được cài trong hoa, hương thơm ngào ngạt tràn đầy sức sống.
Và nụ cười trên môi cũng chẳng bao giờ tắt.
Hết giờ, Tạ Hưng xách cặp trở về nhà.
Trên tay cậu cầm một bó hoa to và vài cái túi lỉnh kỉnh, thoạt nhìn rất nặng.
Sắc trời đã ngả màu đen, chuẩn bị hứng chịu cơn bão chuyển mùa bất chợt.
Tạ Hưng không thể đòi hỏi sự giúp đỡ từ người khác bởi vì cậu biết mọi người cũng bận bịu như cậu vậy.
Dưới sân trường, Thẩm Quyền bị một đám học sinh vây quanh, cười đến cong cả mắt.
Hôm nay đã là 20 tháng 11 rồi.
Tạ Hưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Cậu vòng lại, không tiếp tục đi xuống cầu thang nữa mà lên phòng hội đồng.
Bên trong không có người, chỉ còn lại sổ sách đầy ắp trên mặt bàn và không khí lạnh lẽo từ cơn gió phương Bắc.
Đèn điện không bật, thứ ánh sáng duy nhất chiếu rọi cả căn phòng là ánh mặt trời yếu ớt sau những đám mây mù.
Tạ Hưng đặt một bó hoa hồng lên bàn Vương Minh Ngọc.
Xong xuôi, cậu xách cặp trở về nhà.
——————-
Lời tác giả:
Hồi tôi học cấp 2, mỗi lần thi đấu xong là thầy bắt nắm tay đối thủ đi một vòng sân để thể hiện tình hữu nghị, tôi nghĩ mọi người nên thử tham gia câu lạc bộ Taekwondo, vui lắm đó.