Hoảng hốt đến khu thương mại, Khang Tinh Lạc ngồi trên xe lăn tùy ý Khang Lai Nhân đẩy vào.
Khang Tinh Lạc là người địa phương nên rất quen khu thương mại, bây giờ cẩn thận nhìn lại mới thấy cũng không thay đổi gì lớn, thoạt nhìn càng thêm phong phú đa dạng, thần tượng trên poster quảng cáo cũng thay đổi.
Khang Tinh Lạc cố ý tìm kiếm, quả nhiên thấy được màu vàng chói mắt trên màn hình lớn, sắc đẹp lạnh lùng của Thái Tử trong hình thái nhân có loại mỹ cảm khác lạ.
Bỗng nhiên trong lòng sinh ra niềm tự hào to lớn, tuy y ngủ say hai năm, thành tựu của Thái Tử không hề liên quan gì đến mình thì Khang Tinh Lạc vẫn cảm thấy kiêu ngạo khi làm ‘cha mẹ’.
Vì thế thốt lên: “Thật, xuất sắc…”
Giữa miệng Khang Lai Nhân phát ra tiếng grừ grừ âm trầm, thư ký và Lệ Hồng Minh đứng phía sau đồng thời che mặt.
Lai Nhân ba ba khoe khoang nửa ngày không một lời khen, Thái Tử không làm gì cũng được khen!
Mưa sắp tới đầu rồi Lạc Tử àaaa!
Nhìn khuôn mặt tức giận của mèo lớn Khang Lai Nhân, Lệ Hồng Minh thật sự rất muốn cười.
Thư ký bên cạnh vỗ vai nhắc nhở: “Nhịn.”
Lệ Hồng Minh hỏi: “Sao anh biết…”
Thư ký: “Vì tôi cũng đang nhịn.”
Lệ Hồng Minh: “…”
Lệ Hồng Minh vô cùng khâm phục: “Anh làm sao hay vậy?”
Thư ký: “Rất đơn giản.”
Lệ Hồng Minh: “Mời nói.”
Thư ký: “Mặc niệm trong lòng ba lần, mình muốn có cơm mình muốn có cơm mình muốn có cơm.”
Lệ Hồng Minh: “…” Thì ra là thế.
Dòng người dày đặc, Khang Tinh Lạc ngồi trên xe lăn cực kì nổi bật, một thân đồ sọc bệnh nhân càng thêm khác lạ, Khang Lai Nhân nói: “Chúng ta đi mua vài bộ quần áo nha anh.”
Không cho đối phương từ chối, bốn người một đường thẳng đến cửa hàng quần áo nam.
Nhân viên cửa hàng đang tụ lại một chỗ nói chuyện thì thấy khách tới, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó hưng phấn.
——- Lai Nhân?
——- Khang Lai Nhân? Người thật? Đù má!
Khang Lai Nhân không thèm để ý ánh mắt bên ngoài, hắn ngồi xổm xuống nói với Khang Tinh Lạc: “Tinh Lạc, chọn thứ anh thích đi.”
Khang Tinh Lạc ừm một tiếng, có chút do dự, nói thật, y rất băn khoăn khi tiêu tiền của hắn.
Tuy ý muốn chăm sóc của Tiểu Sư Tử vô cùng rõ ràng nhưng từ góc độ của Khang Tinh Lạc mà nói thì thật sự không thoải mái cho lắm.
Nhưng thịnh tình không thể chối từ, Khang Tinh Lạc đành phải để người nọ đẩy mình đi vòng quanh cửa hàng, hai cô nhân viên hưng phấn vây xung quanh hỏi: “Xin hỏi ngài muốn kiểu nào, màu nào, có phong cách gì đặc biệt không ạ?”
Lúc nói chuyện hai cô gái luôn ngắm nhìn Khang Lai Nhân và Khang Tinh Lạc, thật sự không thể trách hai người kích động quá mức được, vì cơ hội gặp được ba nuôi quốc dân rất hiếm, hơn nữa còn có thể nhìn ba nuôi săn sóc đi mua sắm với người khác như vậy cũng khó trách lắm mồm một chút.
Người ngồi xe lăn là ai thế? vào wp chính chủ đọc ủng hộ editor nha đừng đọc ở web ăn cắp, tui gõ chữ đau lưng tui buồn.
Có quan hệ gì với Lai Nhân ba ba?
Dung mạo cũng đẹp.
Khang Lai Nhân: “Anh thích cái này không?”
Khang Tinh Lạc không có yêu cầu cao với quần áo, chỉ đi dạo một vòng cửa hàng đã có chút choáng váng, lúc Khang Lai Nhân chọn kiểu mẫu Khang Tinh Lạc luôn chú ý giá tiền, tùy tiện cầm một bộ lên thôi là thấy hoa mắt.
Một bộ đã mấy vạn bằng phí sinh hoạt hai năm học đại học luôn rồi!
Quá đắt!
Khang Tinh Lạc do do dự dự, ngoài miệng nói không biết mua bộ nào nhưng trong lòng lại nghĩ hay là khỏi mua?
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đánh giá thần sắc Khang Tinh Lạc, cho rằng y không thích bèn vội vàng nói: “Quần áo của chúng tôi vốn không thể thử, nhưng nếu ngài có hứng thú với bộ nào thì có thể thử một chút ạ.”
Khang Tinh Lạc đang không biết từ chối thế nào thì Khang Lai Nhân thản nhiên nói: “Cơ thể anh ấy không tiện.”
Khang Tinh Lạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp thả lỏng bỗng nghe Khang Lai Nhân tiếp tục: “Anh ấy không biết xu hướng hiện tại nên chưa chọn được, lấy hết mỗi mầu một bộ đi, về nhà từ từ thử.”
Hai nhân viên kinh sợ, nụ cười toe toét, ánh mắt như có thể hét lên ——– Woa a a a a a a! Ba ba đúng là ba ba!
——— Ngầu vãi nồi a a a a a a! Quả nhiên là mèo có tiền!
Trong lòng Khang Tinh Lạc cũng một mảnh a a a a a a a, nhưng là a a a đếm số, y vội vàng kéo tay Khang Lai Nhân: “Đừng, đừng.”
Khang Lai Nhân: “Sao vậy anh?”
Khang Tinh Lạc: “Nhiều lắm…”
Khang Lai Nhân phiền não: “Nhưng anh không chọn được.”
Khang Tinh Lạc: “Ai nói, không chọn được.” Bây giờ y chọn!
Tầm mắt đảo qua giá đồ lẫn nữa, Khang Tinh Lạc chỉ vào bộ quần áo hằng ngày nhạt màu trên ma nơ canh: “Bộ này.”
Khang Lai Nhân: “Còn nữa không?”
Khang Tinh Lạc nhìn vẻ mặt chê ít của Khang Lai Nhân, cắn chặt răng chỉ thêm hai bộ: “Bộ này, bộ này, nữa.”
Trên mặt Khang Lai Nhân hiện lên nụ cười, nói với nhân viên: “Bọc lại.”
Nhân viên lập tức đi đóng gói, Khang Tinh Lạc chưa kịp thả lỏng một giây đã nghe Khang Lai Nhân nói tiếp: “Mấy bộ anh ấy chọn lấy hai, còn lại lấy một.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Vì sao!
Khang Lai Nhân giải thích: “Dùng để thay đổi ạ.”
Khang Tinh Lạc: “Mấy, cái kia…”
Khang Lai Nhân: “Những cái đó dùng để dự bị, bây giờ anh chưa xác định được xu hướng, sau này biết rồi có khả năng sẽ không thích nữa, lúc đó cũng không rảnh đi mua.”
Khang Tinh Lạc: “…” Hình như cũng có lý.
Nhưng mà, nhưng mà…
Như nhìn thấu suy nghĩ của Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân nắm chặt tay người nọ, dùng khuôn mặt hung dữ dịu dàng nói: “Em có tiền, em muốn cho anh thứ tốt nhất.”
Khang Tinh Lạc chấn động, đột nhiên y nhớ ra: “Trong thẻ của anh, có, mười tỷ, của em…”
Khang Lai Nhân: “Tiền tiêu vặt cho anh đó, cứ thoải mái dùng nha.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Diện mạo Khang Lai Nhân trời sinh bá đạo, khuôn mặt tiêu chuẩn tổng công, cố tình sao hắn không chỉ bô trai mà cả người ba trăm sáu mươi độ còn có hào quang giàu có chói sáng, đừng nói thư ký và Lệ Hồng Minh cảm thấy chói mắt, đến bản thân Khang Lai Nhân cũng cảm thấy mình lấp la lấp lánh.
Hắn duy trì phong độ ngóng nhìn Khang Tinh Lạc ý đồ để người nọ cảm nhận mị lực của mình. Khang Tinh Lạc nhìn hắn trong chốc lát, chiếc mũi chua xót, thần tình cảm động.
Trái tim thiên sứ! Mèo của y tốt đến vậy sao!
Mèo đúng là công thức hoàn mỹ nhất của Thượng Đế!
Tiểu Sư Tử đúng là một con mèo ngoan!
Tư duy của Khang Tinh Lạc đã chạy nghiêng hơn nửa dặm, nhân viên đứng bên cạnh lại muốn xỉu ngất.
Trời ơi trời ơi trời ơi đây là câu tỏ tình bá đạo cỡ nào, mắt sắp mù rồi! Mười tỷ dollar làm tiền tiêu vặt? Thật là đáng sợ! Á không đúng! Hâm mộ quá đi!
Đây là tình yêu của trùm thương mại đó sao!
Nói không phải yêu thì ai thèm tin!
Nam nam… không đúng, nam nam không phải trọng điểm, một người một mèo mới là trọng điểm!
Bắt được một loài tiến hóa cấp hai có thẩm mỹ quan hoàn toàn khác với nhân loại, rốt cuộc thanh niên xinh đẹp ngồi xe lăn này đã làm cách gì!
Một câu bọc lại tùy tiện của Khang Lai Nhân khiến toàn bộ nhân viên trong cửa hàng bận đến tối mày tối mặt, vì thời gian đóng gói quá lâu nhân viên đề nghị: “Nếu không ngài cứ đi xung quanh xem xem, lát nữa chúng tôi gói xong sẽ chuyển lên xe cho ngài, nếu không ngài để lại địa chỉ cũng được ạ.”
Thư ký tiến lên nói chuyện với nhân viên, Khang Lai Nhân đẩy Khang Tinh Lạc đi ra.
Có vết xe đổ ở phía trước, vừa thấy một cửa hàng khác Khang Tinh Lạc đã không dám vào, thấy người nọ chần chờ, Khang Lai Nhân nói: “Anh mệt hả?”
Mệt là cái cớ tốt, nhưng Khang Tinh Lạc ngồi miết trên xe lăn không động đậy nói mệt cũng ngại quá, nhưng tự nhủ bớt tiền mới là quan trọng, vì thế cắn răng nói: “…Ừm.”
Khang Lai Nhân nói với thư ký: “Anh ấy mệt.”
Thư ký vô cùng cẩn thận: “Ý của ngài là…”
Khang Lai Nhân: “Còn dư lại bao nhiêu cửa hàng quần áo?”
Thư ký áng chừng một lát: “Chắc là hơn ba mươi ạ.”
Khang Lai Nhân: “Cậu đi bọc lại hết.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Không!
Đừng mua nữa ORZ!
Lúc trước Khang Tinh Lạc nghèo khổ chỉ có một trăm đồng đi dạo khu thương mại cũng không đau tim như hiện giờ, trái tim y đập bùm bùm bùm: “Đủ mặc, rồi, em đừng mua, nữa.”
Khang Lai Nhân dừng lại, bĩu môi.
Khang Lai Nhân rất không vừa lòng về chuyện mình không có cơ hội triển lãm tài lực ngạo nhân.
Diện mạo của Khang Lai Nhân vốn rất hung ác, lúc hắn làm nũng tạo nên tương phản cực lớn, lúc hắn rải tiền Khang Tinh Lạc chỉ thấy khiếp sợ, nhưng cái bĩu môi chớp nhoáng này lại quỷ dị chọt trúng manh điểm, trong lòng ngưa ngứa.
Khang Tinh Lạc: “Tiểu Sư Tử?”
Sắc mặt Khang Lai Nhân trầm xuống, Khang Tinh Lạc sờ sờ đầu người nọ. Không sờ thì thôi, vừa sờ lên mái tóc liền lệch, lung lay sắp đổ.
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Lai Nhân: “…”
Lệ Hồng Minh cười xì một tiếng rộ lên, thư ký đã đi xa mấy bước lập tức chạy lại đạp lên đùi Lệ đại thiếu gia một cước.
Lệ Hồng Minh bị sặc nước miếng của mình, đứng ho khan một trận.
Lông của Khang Lai Nhân rất dài, đã vậy còn mềm nên kiểu tóc rất dễ bị loạn, hắn vươn tay cầm lại tay Khang Tinh Lạc, xoa tóc mình càng loạn thêm: “Em có thể cho anh sờ, nhưng anh đừng sờ một lần.”
Khang Tinh Lạc đắm chìm trong xúc cảm kinh ngạc khi Tiểu Sư Tử biến thành người mà tóc vẫn mềm mại, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên mèo và con người rất khác nhau…
Lông mèo không bị bết…
Lợi hại!
Chờ đợi có chút chán, Khang Lai Nhân hỏi: “Anh muốn mua thứ gì nữa không?”
Khang Tinh Lạc không dám nói lung tung, sợ Tiểu Sư Tử hô ‘bọc lại’ lần nữa.
Khang Lai Nhân liếc mắt liền hiểu người nọ nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: “Em có mua gì nhiều đâu.” Sau đó lại nói: “Anh bình tĩnh ngẫm lại xem anh muốn mua thứ gì.”
Được đối phương cam đoan sẽ không mua nhiều, Khang Tinh Lạc nửa tin nửa ngờ, nhưng cẩn thận nhớ lại mới biết mình có một thứ muốn mua: “Sách, anh muốn mua vài, cuốn sách.”
Tinh Lạc thích sách là chuyện ai cũng biết, thư ký không ở đây nên Khang Lai Nhân hỏi: “Em đi mua cho anh, mười cuốn đủ không?”
Khang Tinh Lạc: “Số lượng, không quan trọng, anh muốn, sách, của tác giả kia.”
Khang Lai Nhân: “Tác giả nào?”
Khang Tinh Lạc: “Anh Tuấn, bút danh của, người đó, là, Anh Tuấn.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân đứng dậy: “Không mua đâu!”
Khang Tinh Lạc: “…”
Không mua đương nhiên chỉ là nói giỡn, nhìn vẻ mặt của Tinh Lạc hẳn là chỉ biết mỗi bút danh Anh Tuấn, nếu không chắc chắn sẽ không có phản ứng thế này, nghĩ vậy dù có khó chịu Khang Lai Nhân cũng phải tạm thời nhẫn nhịn.
Giao Tinh Lạc lại cho Lệ Hồng Minh, một mình Khang Lai Nhân bước lên hành trình mua sách (trả thù).
Nhìn bóng dáng cao lớn đi xa, lúc này Lệ Hồng Minh mới nói: “Thế nào, có cảm giác được tiền tài bao phủ không?”
Khang Tinh Lạc vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười: “Lão Lệ, chẳng phải, cậu luôn được, bao phủ sao?”
Lệ Hồng Minh điên cuồng lắc đầu: “Nào có nào có, hoàn toàn không có, mặc dù tôi cũng thích nổ lắm nhưng Lai Nhân đại đại quá to lớn không phải mức mà người bình thường có thể bắt chước được, hiểu chưa?”
Khang Tinh Lạc cười một chốc lại dừng, hỏi Lệ Hồng Minh: “Nhưng phải làm, thế, nào đây?”
Một câu không đầu không đuôi cũng không rõ ràng, nhưng Lệ Hồng Minh vừa nghe liền hiểu, hắn an ủi: “Cậu đừng sầu cũng đừng áp lực, trước tiên phải dưỡng cơ thể cho tốt đã.”
Đạo lý này đương nhiên Khang Tinh Lạc hiểu, nhưng được Tiểu Sư Tử chăm sóc như vậy thật sự quá hoảng, Khang Tinh Lạc tuyệt đối sẽ không xem đây là chuyện đương nhiên, sau khi cơ thể chuyển biến tốt đẹp y sẽ đi tìm việc làm.
Hai người nặng trĩu tâm sự trong lòng, Lệ Hồng Minh rên rỉ: “Tôi cũng không biết mình nên làm gì …”
Vến đề này tạm dừng quá lâu mà Khang Tinh Lạc vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ ràng: “Cậu, có muốn, về nhà không?”
Lệ Hồng Minh a một tiếng, trợn trắng mắt.
“Gan tôi lớn vậy sao? Nếu tôi về nói thật, chắc ông già tôi đánh gãy chân tôi mất, ông nội còn đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ!”
Lệ Hồng Minh thở dài một tiếng, con đường phía trước vô cùng mờ mịt: “Bây giờ nghĩ lại, hình như tôi không làm được gì.”
Khang Tinh Lạc: “Sao, lại có thể.”
Lệ Hồng Minh cảm động: “Lạc Tử.”
Khang Tinh Lạc: “Cậu vẫn, biết, tiêu tiền mà.”
Lệ Hồng Minh: “…”
…Quá đáng!
Nhưng chuyện này cũng không thể đùa quá lố, Lệ Hồng Minh hỏi: “Không phải trước khi biến mất cậu đang đi tìm việc sao?”
Khang Tinh Lạc: “Ừm.”
“Thế tìm được chưa?”
Khang Tinh Lạc: “Chưa.”
Lệ Hồng Minh ngạc nhiên: “Thành tích của cậu tốt như vậy sao không tìm được việc làm?”
Khang Tinh Lạc: “Trong nhà, có mèo, không, thể, đi quá xa.”
Lệ Hồng Minh tỏ vẻ bội phục, hắn đã biết trái tim tràn đầy cảm xúc của Lạc Tử từ thời đại học, bấy giờ mới nhận ra tư tưởng hai người hoàn toàn khác nhau, Lạc Tử tốt nghiệp xong đi tìm việc khắp nơi mà hắn vẫn ăn nhậu chơi bời.
Vấn đề này có chút khó mở miệng, Lệ Hồng Minh nói: “Thật ra, nếu cậu không thích thì chờ cơ thể tốt lên cậu thử đi tìm việc xem.”
Tuy chưa chắc Lai Nhân đại đại có đồng ý hay không.
Khang Tinh Lạc: “Tôi cũng, có, ý này.”
Rời khỏi xã hội hai năm rất khó tìm được việc mới, lúc đại học hai người bọn họ học ngành công nghệ thông tin, mà ngành này luôn phát triển với tốc độ thần thánh, nếu phải bù đắp hai năm thiếu hụt còn không bằng tìm lối thoát mới.
Lệ Hồng Minh: “Lạc Tử, cậu có sở trường gì không?”
Khang Tinh Lạc nghiêm túc tự hỏi: “Tôi biết, nuôi mèo.”
Lệ Hồng Minh: “…”
Lệ Hồng Minh: “Tôi đang hỏi sở trường! Không phải hỏi sở thích! Là kỹ năng đặc biệt ấy hiểu không?”
Khang Tinh Lạc tự hỏi lần thứ hai: “Tôi cảm thấy, đặc biệt nhất, là, xúc phân…”
Lệ Hồng Minh: “…”
Lệ đại thiếu gia muốn đánh người!
Lệ Hồng Minh bị Tiểu Lạc Tử thân mến làm tức muốn cười, chờ khi cười ra tiếng đã không còn giận: “Cậu còn dám nói xúc phân, mèo bây giờ người ta tiến hóa biết ngồi bồn cầu hết rồi, còn sạch sẽ hơn con người, aizz, tôi không hỏi sở trường nữa, cậu có chuyện gì muốn làm không?”
Khang Tinh Lạc hỏi ngược lại: “Cậu có, không?”
Lệ Hồng Minh: “Nói thật thì không có.”
Khang Tinh Lạc: “Tôi thì, muốn mở, một, nhà hàng.”
Lần đầu tiên Lệ Hồng Minh nghe y nói đến chuyện này: “Sao tới giờ cậu mới nói cho tôi biết?”
Khang Tinh Lạc: “Vì, không có khả, năng, thực hiện.”
Đúng vậy, không giống hắn, cuộc đời Khang Tinh Lạc không giống cuộc đời hắn, đặt ở hai năm trước, đợi Lạc Tử dành dụm gom đủ tiền vốn mở cửa tiệm cũng không biết chờ tới năm nào.
Nhưng hiện tại có ba nuôi quốc dân hở cái là bọc lại bọc lại, Lệ Hồng Minh mỉm cười: “Thích thì nhích đi, chắc chắn Lai Nhân đại đại sẽ giúp, nếu trong lòng cậu còn băn khoăn thì chờ khi tiệm ổn định rồi từ từ trả tiền lại… Vừa lúc tôi cũng không có chuyện gì làm, có thể nhập bọn…”
Nói đến đây đã tương lai vô cùng rộng mở, Lệ Hồng Minh vốn chỉ nói ra mục tiêu mà nói mãi đến bản thân cũng nóng lòng muốn thử: “Aizz, thế cậu muốn mở nhà hàng gì thế?”
Khang Tinh Lạc mông lung: “Tôi muốn mở một, tiệm, có rất nhiều, mèo, mọi người có thể, đọc sách, sờ mèo, sau đó, tôi sẽ làm… cà phê.”
Lệ Hồng Minh: “Cà phê gì?”
Khang Tinh Lạc: “Cà phê, cứt mèo.”
Lệ Hồng Minh: “…”
Lệ Hồng Minh thật sự không còn lời gì để nói, nhiệt tình mất hết, hắn bất đắc dĩ: “Lạc Tử, cậu cảm thấy mèo tiến hóa lại thích mùi cứt của mình sao?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Lệ Hồng Minh: “Loài chó tiến hóa thích cứt mèo sao?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Lệ Hồng Minh: “Dưới tình huống nhân loại có đồng nghiêp là một con mèo nửa loại có thể an ổn uống cà phê cứt mèo không?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Quá có lý.
Lệ Hồng Minh thả lỏng nhưng Khang Tinh Lạc lại nghiêm túc vắt hết óc tiếp tục suy tư, qua một hồi mới nói: “Tôi nghĩ, ra rồi.”
Lệ Hồng Minh miễn cưỡng nói: “Gì á?”
Khang Tinh Lạc: “Sở trường của tôi.”
Lệ Hồng Minh biếng nhác: “Cái gì? Đi hốt cứt á?”
Khang Tinh Lạc: “Không phải, tôi biết, làm, đồ ăn, cho mèo.”
Lệ Hồng Minh ngẫm lại trình độ nấu cơm của Lạc Tử từ thời đại học, hình như không có gì nổi bật, nói thật thì Lạc Tử làm cơm không khó ăn nhưng cũng không ngon lắm.
Khang Tinh Lạc sốt ruột giải thích: “Không, tôi làm thức, ăn cho mèo, chắc sẽ không tệ lắm, mèo của tôi rất, thích.”
Lệ Hồng Minh ngơ ngác: “À, vậy sao…”
Lệ Hồng Minh dừng một chút, sau đó giật mình xê người lại đây.
Khang Tinh Lạc cho rằng hắn có hứng thú, đang định nói tỉ mỉ một chút bỗng nghe Lệ Hồng Minh nhỏ giọng: “Ủa sao Lai Nhân ba ba vẫn chưa trở về?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Emmmmmmm.
Thôi quên đi.
—
Khang Lai Nhân được Lệ Hồng Minh nhắc tới đang mua sách trong cửa hàng, nhân viên hưng phấn hỏi thăm: “Xin chào, ngài, ngài có thể kí tên không ạ?”
Khang Lai Nhân kí tên mà tâm trạng cũng không khá hơn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đi mua sách của Đại Hắc thôi là tức muốn hụt hơi!
Nhân viên nhiệt tình: “Xin hỏi ngài muốn mua sách gì ạ, nếu không chê thì tôi có thể giúp ngài.”
Như gãi đúng chỗ ngứa, Khang Lai Nhân nói: “Lấy cho tôi mấy quyển sách của Anh Tuấn đi.”
Vừa nghe đến bút danh Anh Tuấn nhân viên lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng: “Ngài cũng là fan của Anh Tuấn đại đại sao, tôi cũng thế! Trời ơi tác phẩm của ảnh thật sự quá xuất sắc!”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân như bị đâm một dao, nhân viên thấy hắn không muốn nói chuyện không dám lắm mồm nữa, nhanh chóng đi lấy sách, vòng hết ba hàng tổng cộng hơn mười cuốn.
Khang Lai Nhân: “Nhiều vậy sao?”
Nhân viên vui vẻ: “Vâng, sách của Anh Tuấn đại đại bán chạy lắm đó! Nhiêu đây vẫn chưa đủ đâu, nếu ngài muốn nguyên bộ tôi có thể đặt giúp.”
Khang Lai Nhân: “…”
Không! Đừng! Đặt!
Khang Lai Nhân buồn rầu đi tính tiền, nhẹ nhàng cầm mười cuốn sách to sụ quay đầu rời đi, đi hai ba bước bỗng nhiên quay lại, sắc mặt quái dị hỏi: “Sách của anh ta hay vậy sao?”
Vẻ mặt nhân viên kì quái nhưng vẫn trả lời: “Vâng ạ.”
Khang Lai Nhân khó chịu muốn nói lại thôi, ngưng một hồi mới mở miệng: “Có tác giả nào đối thủ với anh ta không, tìm mấy quyển cho tôi.”
Nhân viên ngẩn người: “Tôi cảm thấy không ai có thể đứng ngang hàng với Anh Tuấn, mấy ngày trước Anh Tuấn đại đại mới được phong thần xong.”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân: “Cũng phải có tác phẩm nào đó có doanh số bán hàng gần bằng chứ!”
Nhân viên suy tư: “Ờm, thế thì chắc là ‘Ba trăm bài thơ Đường’ đi.”
Khang Lai Nhân: “Bọc lại cho tôi!”
Nhân viên: “…”