Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta

Thời gian chờ đợi hơi nhàm chán, Khang Tinh Lạc vừa có ý định mở nhà hàng đã muốn vào phòng bếp.

“Nếu không thì đến khu nguyên liệu thức ăn ha?”

Khang Tinh Lạc: “Tiểu Sư Tử…”

“Nhà sách cũng ở tầng dưới, nói không chừng còn gặp được.”

Khang Tinh Lạc tỏ vẻ đồng ý, nhưng hai người đi chưa được mấy bước thì không biết Lệ thiếu gia to con mắt bén nhìn thấy cái gì bỗng nhiên nhảy cẩng lên.

Khang Tinh Lạc nghe thấy âm thanh lo lắng vang lên: “Đụ… Ơ đệt, làm sao đây làm sao đây…”

Khang Tinh Lạc tò mò hỏi: “Sao thế?”

Lệ Hồng Minh không kịp trả lời đã đẩy xe lăn bỏ chạy, lúc đi đến chỗ ngoặt vừa vặn gặp được Khang Lai Nhân hùng hùng hổ hổ ôm sách trở về, Lệ Hồng Minh như được cứu vớt trả Khang Tinh Lạc lại cho Khang Lai Nhân, không nói hai lời nhanh chóng chạy trốn.

Khang Tinh Lạc: “…”?

Rốt cuộc là sao?

Khang Tinh Lạc không rõ lí do nhìn qua Khang Lai Nhân, người sau bình tĩnh đặt cuốn sách đầu tiên trên chồng sách lên đùi Khang Tinh Lạc, sau đó một tay xách đống còn lại một tay đẩy xe lăn.

“Có loài tiến hóa.”

…Cho nên?

Khang Tinh Lạc không hiểu mô tê gì, nhưng trọng điểm chú ý của y luôn rất kì quái: “Em, cảm giác được, loài, tiến hóa sao?”

Khang Lai Nhân: “Có thể, nhưng chắc đối phương có cảm giác mạnh hơn em.”

Khang Tinh Lạc gật gật đầu, quyết định không thể giả bộ hiểu nữa lúc về phải cấp tốc bổ sung tri thức, sau đó cúi đầu nhìn quyển ‘Ba trăm bài thơ Đường’ trên đùi.

Khang Tinh Lạc: “…”?

Không phải nói là đi mua sách của Anh Tuấn hả?

Nghi vấn hết cái này tới cái khác không lời giải đáp, bỗng nhiên ngay tại nơi Lệ Hồng Minh quay đầu chạy trốn có một bóng người cao gầy đi tới,, bước chân nhẹ nhàng.

Chỉ nhìn thoáng qua Khang Tinh Lạc đã bị hấp dẫn tầm mắt, không phải tư thế đi đường kì quái của hắn… Mà là người nọ vô cùng đặc biệt.

Tóc trắng da trắng, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ không chút huyết sắc thoạt nhìn rất…

Không giống nhân loại.

Khang Tinh Lạc đang suy nghĩ thì người kia lướt mắt nhìn qua, lòng y khiếp sợ, ý tưởng trong lòng thoáng chốc rõ ràng.

Không chỉ không giống nhân loại mà chắc chắn không có khả năng là nhân loại, ánh mắt người kia không phải màu đen cũng không phải màu nâu, mà là một đôi đồng tử đỏ lòm.

Có ba chữ ‘loài tiến hóa’ do Tiểu Sư Tử đề cập tới lúc nãy, chỉ sợ người này chính là… Bạch Lại.

Đôi bên không có hận thù, nhưng gặp phải thế này thì đúng là quá mức trùng hợp.

Khang Tinh Lạc nhớ lại con chồn Tiểu Tuyết mắt đỏ khúm núm một cục ngồi trên máy điều hòa của Lệ Hồng Minh rồi nhìn lại người đàn ông tuấn mỹ như quỷ hút máu này, cảm giác tương phản cực lớn.

Âm thầm so sánh Bạch Lại với Tiểu Sư Tử, sau đó phát hiện… Cũng không khá hơn bao nhiêu. Bên nào cũng vậy.

Lệ Hồng Minh không ở đây nên Khang Tinh Lạc không có lý do nói chuyện với Bạch Lại, lại không ngờ khi đi qua nhau đột nhiên bị một bàn tay trắng bệch giữ chặt xe lăn.

Bạch Lại nhìn Khang Tinh Lạc trong chốc lát, tựa hồ có chút kinh ngạc, lại có chút lạnh lùng: “Hóa ra anh không ch.ết.”

Khang Tinh Lạc không nói chuyện Khang Lai Nhân cũng không nói chuyện, hắn nắm chặt cổ tay của Bạch Lại, Bạch Lại đơ người, cổ tay run rẩy, sau đó buông xe lăn ra.

Trên cổ tay người nào đó hằn một vệt đỏ vì sức lực quá mạnh.

“… Khang Lai Nhân?”

Mặt Khang Lai Nhân không đổi sắc, hai loài tiến hóa nhìn nhau vài giây, lực chú ý của Bạch Lại nhanh chóng dời từ người Khang Tinh Lạc lên Khang Lai Nhân.

Bạch Lại: “Thì ra là mèo của anh.”

Khang Lai Nhân nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, kì quái nói: “Loại ma ốm như mi cũng có thể tiến hóa thành loại hoàn toàn chẳng lẽ được chủ nhân nhét tiền thổi lên? Vậy mi nên cảm ơn anh ta cho tốt, ô kìa sao ra ngoài mà không dẫn theo người nhà?”

Bạch Lại xụ mặt, hắn nhìn Khang Tinh Lạc rồi nhìn Khang Lai Nhân, ý vị sâu xa: “Ánh mắt anh nhìn chủ nhân cũng có khác gì tôi, tám lạng nửa cân.”

Khang Lai Nhân: “Xin lỗi đằng ấy nhưng mắt tôi to hơn.”

Bạch Lại: “…”

Bạch Lại đau xót trong tim: “Đi đây.”

Khang Tinh Lạc hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì, y nhìn bóng lưng dần dần rời xa của Bạch Lại, bỗng nhiên tên kia xoay người, có vẻ nhịn lâu lắm rồi.

Bạch Lại đứng xa xa hét: “Mắt mi mới nhỏ! Mắt cả nhà mi nhỏ như cục cứt mèo! Một con mèo thúi cũng dám so mắt với chồn, đồ thúi quắc không biết xấu hổ!”

Mắng xong co giò bỏ chạy, vô ảnh vô tung.

Khang Tinh Lạc: “…”

Một giây trước còn khiến người khác đề phòng giây tiếp theo đã phá công đến dở khóc dở cười, lúc trước y luôn cảm thấy Tiểu Tuyết là con chồn có tính cách ngại ngùng hướng nội, không ngờ sau khi biến thành người lại thay đổi lớn như vậy.

Khang Tinh Lạc: “Thú cưng, tiến hóa rồi, tính cách cũng, thay đổi sao?”

Khang Lai Nhân: “Không.”

Khang Tinh Lạc: “Thế thì, tại sao?”

Khang Lai Nhân: “Nếu anh cảm thấy tương phản thì anh chưa từng chân chính hiểu người đó.”

Khang Tinh Lạc trầm mặc suy ngẫm, xuất thần nhìn theo hướng Bạch Lại biến mất, y không hiểu chuyện giữa Lệ Hồng Minh và Bạch Lại nên không chen miệng, nhưng Khang Tinh Lạc có điều muốn hỏi.

“Vì sao, mắt của Bạch Lại, lại là màu, đỏ?”

Khang Tinh Lạc không gặp được nhiều loài tiến hóa lắm, một là Tiểu Sư Tử hai là Thái Tử, mà hình thái nhân loại của hai người đều là mắt đen và mắt nâu.

“Bởi vì, em ấy là cấp, một sao?”

Khang Lai Nhân kiên nhẫn giải thích: “Không phải, chỉ cần tiến hóa hoàn toàn là có thể chuyển hóa giống như nhân loại, mắt đỏ là bệnh, không phải không muốn biến mà là không biến được. Tuy có mắt nhưng thị lực rất thấp, ‘mắt mù’ mà thôi.”

Khang Tinh Lạc không nuôi chồn, bấy giờ mới biết chồn tuyết mắt đỏ không phải tự nhiên mà là bệnh, y tiếp tục hỏi: “Mắt em ấy không, tốt, thế hành động…”

Khang Lai Nhân: “Dựa vào khứu giác.”

Khang Tinh Lạc thầm nghĩ quả nhiên: “Khứu giác, của em, ấy, mạnh lắm hả?”

Khang Lai Nhân: “Anh muốn so với ai?”

Khang Lai Nhân cứ tưởng Khang Tinh Lạc nói so với chó đã chuẩn bị nói mạnh hơn chó, không ngờ Khang Tinh Lạc lại nói: “So với em.”

Khang Lai Nhân rầu rĩ: “So với em… Thì chỉ mạnh hơn một chút thôi.”

Thế thì vô cùng nhạy bén rồi, Khang Tinh Lạc trầm tư, nếu đối phương có thể ngửi được mình hai năm không gặp thì đương nhiên cũng ngửi được Lệ Hồng Minh mới vừa bỏ chạy, sao còn giả vờ không biết?

Đang nghĩ xuất thần, Khang Lai Nhân nhìn đồng hồ: “Chúng ta đi thôi.”

Khang Tinh Lạc hoàn hồn: “Anh, muốn, đi dạo nữa.”

Đương nhiên Khang Lai Nhân sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của y nhưng bây giờ thì không: “Hôm nay đủ rồi, anh muốn mua gì thì nhờ thư kí mua dùm, đừng để cơ thể bị mệt.”

Khang Tinh Lạc không mệt chút nào: “Nhưng, anh muốn…”

Khang Lai Nhân: “Trở về thôi.” Nói xong liền khởi động xe lăn.”

Khang Tinh Lạc mất mát nói ra mấy chữ cuối cùng: “… Làm cơm mèo.”

Bước chân lập tức dừng lại, Khang Lai Nhân hỏi: “… Anh muốn làm gì cơ?”

Khang Tinh Lạc: “Cơm mèo.”

Khang Lai Nhân: “…”

Khang Lai Nhân quay đầu xe lăn, bàn tay run rẩy, miệng mau mau hô: “Nhanh nhanh nhanh, khu nguyên liệu nấu ăn ở đâu!”

Đối với Khang Tinh Lạc mà nói cách lần mua sắm trước chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng với Khang Lai Nhân thì đã hơn hai năm không được ăn cơm mèo, lòng tham bộc thẳng tới não, sau khi gấp gáp chạy tới khu nguyên liệu mới lo lắng hỏi: “Cơ thể của anh còn chịu được không?”

Khang Tinh Lạc: “Được, với lại, nếu anh không dùng dao, được, em có thể, giúp anh mà.”

Khang Lai Nhân liều mạng kiềm chế, tự nói với mình đừng quá hưng phấn.

Khi đi ngang qua hàng thịt cá, Khang Tinh Lạc hoa mắt nhìn cá trích cá trắm cỏ cá hồi cá ngừ sắp xếp chỉnh tề trên hai giá hàng, không biết phải chọn cái nào.

Ơ, vì sao y phải buồn rầu chứ, mèo của mình đang ở bên cạnh cơ mà!

“Tiểu Sư Tử?”

Khang Lai Nhân: “Hửm?”

Khang Tinh Lạc: “Em muốn vị, nào?”

Khang Lai Nhân được sủng mà kinh, hắn chép chép miệng, kinh ngạc phát hiện nước miếng của mình tràn khắp bờ đê, không phải nói điêu mà vì bản tính của mèo vốn đã như thế, lúc trước vì được ăn một miếng bánh khô nhỏ xíu đến Tuyết Tẩu chảnh chó cũng có thể ngượng ngùng bắt tay với Tinh Lạc thì sao hắn nhịn được.

Bản tính loài mèo vốn rất tham lam, chẳng sợ hiện tại hắn đã cấp hai thì vẫn không dằn nổi cảm giác muốn đồ ăn ngon. Sở dĩ ngày thường bình tĩnh là vì đồ ăn nhạt nhẽo. Nhưng những thứ Tinh Lạc làm thì không giống…

Thức ăn do Tinh Lạc làm thật sự vô cùng cực kì đặc biệt siêu cấp ngon!

… Không được, không được nghĩ nữa, phải giữ hình tượng!

Khang Lai Nhân nhìn lên hàng cá, rụt rè nói: “Lấy hết mỗi loại hai cân, lấy thêm ức gà, chân vịt, đương nhiên em không kén ăn, thịt bò em ăn cũng được.”

Khang Tinh Lạc: “…”

Khang Tinh Lạc chớp mắt mấy cái, suýt nữa cười ra tiếng.

Hai người đến khu thực phẩm, Khang Tinh Lạc lấy chút rau xà lách, bông cải xanh và cà rốt: “Những thứ này, em ăn được không?”

Ngoài miệng Khang Lai Nhân nói được được sau lưng hóa thành thần long vẫy đuôi trộm ném cà rốt trở về chỗ cũ.

Khang Tinh Lạc giả vờ không phát hiện, nhưng cảm giác muốn cười thật sự quá mãnh liệt, nụ cười lại tràn ra: “Tiểu Sư Tử, sao em, đáng, yêu quá vậy?”

Khang Lai Nhân nhíu mày: “Đáng yêu?”

Sắc mặt của Khang Lai Nhân trầm xuống, Khang Tinh Lạc gật đầu nói tiếp: “Cảm giác, thật sự rất kì quái, anh không ngờ, lại có ngày, anh đi mua sắm, với mèo của, mình.”

Lời này không thành vấn đề nhưng Khang Lai Nhân lại cố ý moi móc chỗ nào đó: “Em là loài tiến hóa, không phải mèo thuần khiết, anh đừng xem em là mèo.”

Khang Tinh Lạc mỉm cười: “Ừm, anh biết.”

Anh không biết!

Khang Lai Nhân biết Khang Tinh Lạc không hiểu được câu của mình, hắn há miệng, xoay người liếm lên mặt Khang Tinh Lạc một hơi.

Hành động này quá mức đột nhiên, Khang Tinh Lạc khiếp sợ kinh ngạc nhìn qua.

Khang Lai Nhân thản nhiên chờ phản ứng của người nọ, Khang Tinh Lạc sững sờ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Em…”

Khang Lai Nhân căng thẳng chờ đợi.

Khang Tinh Lạc: “Trên lưỡi của em, không còn, gai hả?”

Khang Lai Nhân: “…”

Khang Lai Nhân: “Không còn.”

Khang Lai Nhân: “…”

Ơ không đúng! Trọng điểm không phải chỗ này!

… Còn dám hỏi có gai không! Anh có tin em liếm anh thêm lần nữa không!

Khang Lai Nhân khó chịu gọi nhân viên siêu thị: “Bọc lại! Bọc lại hết nguyên dãy này!”



Hai lần mua sắm kết thúc, Khang Tinh Lạc và Khang Lai Nhân đi cùng hai nhân viên hỗ trợ ôm đồ đến bãi đỗ xe.

Thư ký hỗ trợ đưa Khang Tinh Lạc lên xe trước, sau đó nói nhỏ với Khang Lai Nhân: “Đồ đạc rất nhiều nên bọn họ phái mấy chiếc xe qua, giám đốc khu thương mại cũng đến tìm em, nói không ngờ ngài lại đến, nếu có yêu cầu gì…”

Khang Lai Nhân không có hứng thú phất phất tay.

Khang Tinh Lạc lên xe xong xuôi, Lệ Hồng Minh đang chơi di động ngẩng đầu lên hỏi: “Sao mặt cậu đỏ quá vậy?”

Khang Tinh Lạc trốn tránh, hỏi ngược lại: “Thế sao cậu, đột nhiên chạy, còn, lên xe, trước?”

Lệ Hồng Minh cứng miệng, hai người trừng nhau nửa ngày giả vờ như chưa từng hỏi.

Không hỏi Bạch Lại cũng không hỏi sao Khang Tinh Lạc đỏ mặt.

Nguyên liệu nấu ăn và sách được để sau xe, Lệ Hồng Minh hỏi: “Cậu mua thật á?”

Khang Tinh Lạc: “Là, Tiểu Sư Tử, mua.”

Lệ Hồng Minh không rối rắm chuyện ai trả tiền nữa, hắn nhìn một thùng thịt một thùng cá đầy ụ kia, không dám tin: “Cậu muốn làm thật á?”

Khang Tinh Lạc: “Ừm.”

Lệ Hồng Minh woa một tiếng có lệ, tạm thời không đề cập đến hương vị sẽ như thế nào, vấn đề là một nhân loại bình thường như hắn sẽ không ăn cơm mèo.

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng, chiếc xe lăn bánh, nhưng đi một chốc Khang Tinh Lạc mới phát hiện hình như phương hướng không đúng lắm.

“Chúng ta, không về bệnh viện sao?”

Khang Lai Nhân: “Dạ.”

Hắn không biết Khang Thái Tử có còn ở bệnh viện hay không, bây giờ trở về không phải thượng sách.

Lệ Hồng Minh hỏi: “Bên bệnh viện có đồng ý chưa?”

Thư ký thương hại liếc Lệ thiếu gia một cái: “Đồng ý rồi, chỉ cần chăm sóc Khang tiên sinh thật tốt thì bệnh viện không có ý kiến.”

Bấy giờ Lệ Hồng Minh mới phát hiện mắt mèo Khang Lai Nhân đang theo dõi mình, rụt cổ lại, vội vàng à một tiếng.

Khang Tinh Lạc nhìn đèn đường bên ngoài: “Chúng ta, đi đâu vậy?”

Khang Lai Nhân: “Đến biệt thự của em, không phải anh muốn làm cơm sao? Ở đó có phòng bếp đầy đủ hết.”

Lý do vô cùng bình thường nhưng Lệ Hồng Minh lại cảm thấy không hề bình thường, hắn nhẫn nhịn, hỏi một vấn đề râu ria: “Lai Nhân đại đại à, anh có mấy cái biệt thự trong thành phố này?”

Khang Lai Nhân liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Không biết.”

Thư ký trả lời: “Ba cái ạ.”

Ba cái?

Cũng được, số lượng rất bình thường, Lệ Hồng Minh không mở miệng nữa, Khang Lai Nhân im lặng suy tư, ba cái biệt thự này năm người còn lại đều biết, nhưng dù có biết thì trong 1/3 khả năng Thái Tử cũng sẽ không mò tới.

Còn nữa… Với chỉ số thông minh đáng thương của Thái Tử chắc chắn nó sẽ chọn cách ôm cây đợi thỏ ở bệnh viện.

Không có khả năng tìm đến biệt thự.

Khang Lai Nhân thả lỏng nhìn Khang Tinh Lạc bên cạnh, trong lòng thỏa mãn khi canh giữ giang sơn của mình.

Chiếc xe chạy vào khu biệt thự xa hoa, lúc trước Lệ Hồng Minh rất muốn mua một căn trong khu này nhưng tiền không đủ, không ngờ lần này dính hào quang của Lạc Tử được vào ở một đêm.

Thư ký tốt bụng nói: “Ở phía trước ạ, đi qua bãi cỏ này là tới rồi.”

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chạy qua, khác với Lệ Hồng Minh cực kì hưng phấn, Khang Tinh Lạc chỉ thấy cực kì hoảng hốt. Bỗng trước mắt có thứ gì màu vàng hiện lên, Khang Tinh Lạc giật mình ơ một tiếng.

Khang Lai Nhân: “Sao vậy anh?”

Khang Tinh Lạc: “Có, có cái gì…”

Không chờ Khang Tinh Lạc nói xong, cổ và cột sống của Khang Lai Nhân đã tự động nghiêng về phía trước tạo ra độ cong, chiếc xe thắng gấp đột ngột dừng lại.

Những người khác không biết nhưng hắn nhận ra một loại hương vị chỉ có cấp hai mới có.

…. Mà mùi kia còn mẹ nó rất quen thuộc.

Khang Lai Nhân rất muốn chửi thề mèo.

Tài xế giẫm phanh, mui xe vang lên một tiếng ‘rầm’, có thứ gì cực nặng nện mạnh lên trần xe, không chỉ hình thể cực lớn mà còn giẫm ra bốn cái hố sâu trên đỉnh xe siêu xịn hơn hai trăm vạn của Khang Lai Nhân.

Lệ Hồng Minh đù má một tiếng: “Cái gì vậy?”

Bên này vừa nói xong, ‘dã thú’ trên trần xe đã bắt đầu di động, tựa hồ nó đang nói chuyện với người nào đó, âm thanh hàm hàm hồ hồ: “Tìm được rồi, cúp đây, rồi rồi biết rồi, cảm ơn được chưa!”

Âm thanh dừng lại, ngoài cửa sổ xuất hiện một cái đầu mèo lớn như con hổ, màu lông nửa vàng nửa trắng.

… Một con Mèo Quýt bự hơn hai mét.

Lệ Hồng Minh khiếp sợ cực độ.

Khi trái tim hắn sắp trào lên tới cổ họng, bỗng con mèo kia ấn hai móng vuốt lên cửa thủy tinh, jiojio hồng nhạt cực lớn xuất hiện, con mèo bự chớp mắt, há mồm phun cái điện thoại ra, sau đó dùng sức gào với bên trong: “Méow!”

Mẫu thân mi nha Lông Dài ch.ết bầm!

Lệ Hồng Minh rõ ràng nghe thấy Khang Lai Nhân mắng một câu đmm!

Tình huống vô cùng khẩn trương, thư ký phía trước cứng ngắc cả người, chỗ ngồi phía sau đen đóm, không rõ vẻ mặt của Khang Lai Nhân.

Khang Tinh Lạc ngơ ngác nhìn ra cửa sổ vài giây, bỗng nhiên che miệng lại, nhanh chóng mở cửa xe, y vừa động những người còn lại cũng lục tục xuống xe.

Thái Tử dùng nguyên hình trừng mắt mèo thật lớn, trong cổ họng truyền ra âm thanh grừ grừ, hắn nhảy xuống khỏi mui xe quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể từ từ thu nhỏ lại, bộ lông biến mất đổi thành làn da bóng loáng.

Trong nháy mắt ngắn ngủi mèo lớn đã biến thành mỹ nam tóc vàng.

Còn là siêu sao mỹ nam cực kì nổi tiếng.

Ánh mắt Khang Tinh Lạc lóe lóe, trong lòng chấn động kịch liệt, y hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Thái Tử trong hoàn cảnh như vậy, cảm động kinh ngạc lẫn áy náy trào lên, vì vậy không chú ý tới sau khi Khang Thái Tử biến thành người cũng không mặc bộ quần áo nào, hào hùng lộ mông lộ đít.

Khang Tinh Lạc không để ý không có nghĩa những người khác không để ý, Lệ Hồng Minh cảm thấy mắt mình sắp mù tới nơi, không biết nên để mắt ở đâu, cố tình sao lòng hiếu kỳ cứ thúc giục, nhịn không được nhìn vào vị trí nào đó.

Cấp hai, cấp hai…

Waooo! Quả nhiên cấp hai không giống bình thường!

Cách đó không xa truyền đến tiếng hô hào nức nở, một thiếu niên đeo giày patin trượt như bay lại đây: “Anh! Anh! Anh chờ em với hu hu hu!”

Sài Khả Nại chạy gần tới mới phát hiện Khang Thái Tử đang hùng dũng khỏa thân, biểu cảm như rớt mất một miếng thịt. Cậu ta vội vàng rút một cái khăn tay ra, khóc hô: “Anh mau che lại đi! Hu hu hu hu mau che mau che lại!”

Vừa nói vừa dùng mảnh lụa che lại, cậu chàng muốn ngăn lại vị trí trọng điểm nào đó của Thái Tử, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ ngực người nọ nhất thời cảm thấy chỗ nào cũng phải che, cắn răng một cái, thò tay lên che mặt Khang Thái Tử lại.

“Anh nhịn chút đi, như vậy sẽ không ai nhận ra! Em sẽ đi tìm quần áo cho anh ngay đây, a a a a a a a a! Mấy người đừng nhìn nữa! Không cho nhìn!”

Khang Thái Tử bình tĩnh lấy cái khăn xuống, vỗ một phát lên ót Sài Khả Nại: “Cút!”

Trước mắt ồn ào Khang Lai Nhân khó chịu muốn ch.ết, hắn vung tay lên, thư ký lập tức ra sau xe lấy hai bộ quần áo, Thái Tử đành phải miễn cưỡng mặc vào dưới ánh mắt lưng tròng của Sài Khả Nại, đang định nói nể mặt mi anh mới mặc quần áo, bỗng bàn tay bị bắt lấy, Khang Tinh Lạc dựa cả mặt lên.

“Thái Tử…!”

Khang Thái Tử cả kinh, thật sự bị Khang Tinh Lạc dọa sợ.

Khang Tinh Lạc: “Quả, quả nhiên em là, Thái Tử.”

Đầy đầu Khang Thái Tử đều là dấu chấm hỏi, ngơ ngác trả lời: “Đương nhiên, đương nhiên em là Thái Tử.”

Đủ loại cảm xúc xông lên đỉnh đầu, Khang Tinh Lạc vui mừng kéo Khang Thái Tử vào ngực, Khang Lai Nhân đứng phía sau tối sầm cả mặt, Khang Thái Tử thì vừa mừng vừa sợ.

“?”

… Chuyện gì đang xảy ra?

Sao nhiệt tình quá vậy? Không phải lần trước đã gặp rồi sao?

… Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh ấy thích mình tình nguyện khỏa – thân?

Hở? Hiệu quả của khỏa – thân lớn tới vậy sao?

Khang Tinh Lạc nào biết tư duy của Khang Thái Tử đã chạy nghiêng tám trăm dặm, y buông Thái Tử ra đánh giá thêm lần nữa. Lần trước y chỉ xem Thái Tử là một vị siêu sao lạ mặt, bây giờ biết đối phương là mèo của mình thì nhìn thế nào cũng thấy kiêu ngạo.

Khang Tinh Lạc run rẩy sờ mặt Thái Tử, cảm động nói: “Xem, xem em này, quá đẹp.”

Thái Tử: “…Ừm, ừm.”

Dù Khang Thái Tử không hiểu mô tê gì nhưng hắn rất sướng, đắc ý giơ tay lên với Khang Lai Nhân, măng cụt hồng nhạt tái xuất.

Tức ch.ết đi ha ha ha ha ha ha!

Trời nhá nhem sập tối Khang Thái Tử vô cùng mệt nhọc, đợi ở bệnh viện mệt mỏi không thấy ai còn biến thành nguyên hình chạy như điên hơn một giờ, trong lòng vừa phiền vừa bực, nhưng hắn vô tư tới vô tâm, đã vậy còn là con mèo có bệnh hay quên nghiêm trọng nhất nhà, chỉ cần tâm tình tốt nháy mắt liền quên hết những chuyện không vui.

Được Khang Tinh Lạc ôm vào ngực một hơi, nháy mắt Khang Thái Tử như mưa tạnh trời trong xuân về hoa nở.

Hắn tốt nhưng Khang Lai Nhân thì không, Khang Thái Tử cọ cọ Khang Tinh Lạc vài giây, Khang Lai Nhân đã đi tới, Khang Thái Tử nheo mắt lại, trận địa sẵn sàng đón quân địch, nếu Lông Dài muốn cào hắn sẽ vung măng cụt lên mặt đối phương.

Bước chân càng lúc càng gần, mắt mèo của Khang Thái Tử càng nheo càng chặt.

Khang Lai Nhân vươn tay qua, Khang Thái Tử cũng vươn tay ra, chuẩn bị triệu hồi móng vuốt chi thuật.

Trong lúc vận sức chờ phát động, bỗng nhiên trên khuôn mặt âm trầm của Khang Lai Nhân lộ ra nụ cười quái dị, hắn dùng sức nắm chặt tay Khang Thái Tử lắc lên lắc xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Ơ kìa không phải đây là Thái Tử đó sao! Hai năm không gặp không ngờ em xuất sắc đến thế! Anh thật sự rất nhớ em, không ngờ có thể gặp em ‘tản bộ’ trước cửa nhà, đúng là trùng hợp!”

Khang Thái Tử: “…” Gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui