Tiêu Lâm Dạ không nói gì.
Lý Sóc căng thẳng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao? Đấu thầu tìm đối tác khác?” Điều kiện lần này Mạn Lang đưa ra rất lố bịch! Bọn họ không thể đồng ý với yêu cầu này, dù sao ngoài kia còn có rất nhiều đối tác khác.
Nếu cứ chăm chăm vào một mình Mạn Lang thì làm sao các đối tác khác có cơ hội được thể hiện? Vì vậy, theo quan điểm của Lý Sóc, bọn họ không được chiều hư sếp Diệp! Sếp Diệp trông nhỏ, nhưng dã tâm lại không nhỏ!
Tiêu Lâm Dạ nhéo lông mày đau nhức nói: "Ba ngày sau chúng ta sẽ nói chuyện này!"
Đợi ba ngày? Còn chờ với đợi gì nữa? Lý Sóc không hiểu lắm...! Nhưng ông chủ đã nói như vậy, đương nhiên anh khó có thể nói thêm gì nữa.
Nếu Tiêu Lâm Dạ sẵn lòng chờ đợi thì đợi vậy!…
Trong khách sạn!
Xem xong lịch trình hôm sau, Diệp Ngữ Ninh nói với Trần Vi: "Buổi chiều chúng ta sẽ đi Công Sơn."
"Buổi chiều? Vậy sẽ không đủ thời gian!" Công Sơn rất rộng lớn, còn đang trong quá trình phát triển du lịch, chưa kể không có phương tiện di chuyển hỗ trợ, tất cả đều là đi bộ.
Leo lên đỉnh núi có lẽ phải mất ba giờ, lên xuống chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian!
Diệp Ngữ Ninh nghe nói không đủ thời gian, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy buổi chiều chúng ta đi dạo một vòng trước."
"A, em cũng nghĩ như vậy." Trần Vi nói.
Trước tiên hãy tìm hiểu môi trường xung quanh đây, sau đó xem xét nơi bọn họ cần lên kế hoạch.
Cuối cùng thì Diệp Đồng cũng gọi được cho Diệp Ngữ Ninh, có thể nói cô ta rất kiên trì gọi điện mà không hề bỏ cuộc.
Khi Trần Vi đi chuẩn bị bữa trưa, Diệp Ngữ Ninh trả lời điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Diệp Đồng ở bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Ngữ Ninh, mày giỏi lắm, sao trước đây tao lại không biết? Mày còn có tài mách lẻo người khác."
"Sao cô không mắng như trước nữa?" Diệp Ngữ Ninh chế giễu nói.
Giọng điệu của cô đầy sự khinh thường.
Câu nói này càng khiến Diệp Đồng tức giận hơn! Cô ta từng mắng Diệp Ngữ Ninh, đều là những lời mắng chửi chói tai thậm tệ, dù là gọi điện thoại hay nhắn tin.
Chưa bao giờ cô ta cảm thấy chán nản như ngày hôm nay!
Nghe được giọng điệu của Diệp Ngữ Ninh vào lúc này, Diệp Đồng càng tức giận hơn, cô ta như muốn phát điên: “Mày…”
"Tôi đang ghi âm!" Lời còn chưa kịp phát ra, Diệp Ngữ Ninh đã cắt ngang.
Lúc này, lồng ngực Diệp Đồng muốn nổ tung khi phải kìm lại cơn tức.
Xuyên qua điện thoại, Diệp Ngữ Ninh có thể cảm nhận cô ta sát khí đằng đằng thế nào.
Nghĩ rằng cô ta lại như chó dại chuẩn bị sủa bậy.
Tuy nhiên cô chỉ nghe Diệp Đồng nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Thước đã chia tay với tao rồi, có phải mày dựa vào Tiêu thị ép anh ta làm vậy?”
“’Thật sao? Nhưng chia tay cũng không sao cả, giữa Diệp gia và Tiêu thị vẫn có sự hợp tác mà, không phải sao? “
Diệp Đồng: "..." Hít một hơi nặng nhọc, cô ta cố kìn nén cơn giận của mình.
Bình thường, cô ta đã quen với việc người khác làm theo ý mình, bây giờ phải nghe theo ý người khác, cô ta không khỏi bị sốc! Diệp Đồng cố gắng hít thở thật sâu nhưng cô ta vẫn không thể kìm nén được nữa! Mục đích của cuộc gọi này là để cô ta giải tỏa cơn tức.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi...! Tiêu thị can thiệp, cô ta còn có thể làm gì khác? Lúc này có rất nhiều câu cô ta muốn dùng để mắng chửi Diệp Ngữ Ninh, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu: "Diệp Ngữ Ninh, mày thật tàn nhẫn!”
"Tàn nhẫn? Đây mà gọi là tàn nhẫn ư? Sau này sẽ còn có nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn đang chờ đợi cô.
Chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim đi."
Nói xong, không đợi Diệp Đồng trả lời, Diệp Ngữ Ninh đã cúp điện thoại.
Mà Diệp Đồng ở đầu bên kia điện thoại hiện tại đang ở nhà họ Diệp.
Nghe được lời cuối cùng của Diệp Ngữ Ninh, cơn tức giận của cô ta bị đẩy lên đỉnh điểm, trong tiềm thức cô lại muốn văng tục chửi rủa.
Kết quả là, lời còn chưa kịp nói ra, điện thoại đã phát ra tiếng bíp.
Diệp Ngữ Ninh đã cúp máy rồi...!
"Con khốn này!" Diệp Đồng tức giận ném điện thoại đi.
Trịnh Thể Lan ngồi bên cạnh cô ta với vẻ mặt căng thẳng: “Con khốn đó nói gì vậy?” Giọng nói trong điện thoại vừa rồi tuy không nhỏ nhưng ngắt quãng, bà ta không thể nghe rõ.
Diệp Đồng tức giận đến toàn thân run rẩy! Cô ta nhắm mắt lại nói: “Con khốn đó, nó đã hủy bỏ hôn ước với Tiêu Thước, vậy mà nó vẫn còn dám dựa dẫm vào Tiêu thị.”
"Thật sự là Tiêu thị chống lưng cho nó?"
"Không đúng! Dựa vào khả năng của nó, làm sao có thể yêu cầu được Tiêu Thất thiếu gia.
Chắc chắn là vì sự hợp tác nên nó mới dám yêu cầu chủ tịch Tiêu cho Tiêu Lý đem Tiêu Thước đến xin lỗi nó.”
“Con nói là vì hợp tác nên nó mới dám uy hiếp Tiêu thị?"
“Không phải sao, nếu không phải vì muốn kí hợp đồng với công ty nó, thì làm sao chủ tịch của Tiêu thị có thể vì nó nói gì thì nghe đó?” Nghĩ tới đây, Diệp Đồng càng tức giận hơn.
Trịnh Thể Lan cũng có vẻ rất không vui.
Diệp Đồng sôi máu, nghĩ tới những lời Tiêu Thước vừa nói nói, cô ta không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc: “Con không biết đâu, Tiêu Thước đòi chia tay với con, uy hiếp con bằng sự hợp tác giữa Diệp gia và Tiêu gia, vậy nên con không được phép chọc giận Diệp Ngữ Ninh thêm lần nữa.
Con khốn phiền phức đó, sao trước đây con không nhận ra con khốn đó có năng lực như vậy!" Diệp Đồng lúc tức giận nói năng càng mạnh miệng hơn, cô ta hoàn toàn không để ý đến hình ảnh của mình trước mặt Trịnh Thể Lan.
Tuy nhiên, Trịnh Thể Lan cũng không cho rằng Diệp Đồng mắng Diệp Ngữ Ninh như vậy thì có gì là sai! Ngược lại, nhìn thấy Diệp Đồng tức giận khóc lóc, bà ta lại càng cảm thấy vô cùng đau lòng.