Thấy Diệp Đồng đau khổ, Trịnh Thể Lan an ủi cô ta bằng vài lời cảm thông.
Sau đó bà ta lại hỏi: “Nếu đã như vậy, chuyện của Tần gia chúng ta không thể tìm Diệp Ngữ Ninh yêu cầu nó giải quyết?”
Nhắc tới Tần gia, Diệp Đồng lại càng khóc lớn hơn! Yêu cầu Diệp Ngữ Ninh? Làm thế nào để yêu cầu con khốn đó? Tần gia không trách Diệp Ngữ Ninh, cô ta cũng không coi trọng bọn họ.
Cho nên hiện tại, không có biện pháp mạnh mẽ nào có thể áp dụng lên Diệp Ngữ Ninh! Vốn dĩ cô ta muốn Diệp Ngữ Ninh bước vào hố lửa của Tần gia và hoàn toàn trở thành một bà nội trợ không có gì trong tay.
Bọn họ sau đó sẽ tự nhiên lấy lại tất cả những gì Diệp Ngữ Ninh đang nắm giữ.
Nhưng không ngờ, bây giờ Diệp Ngữ Ninh hoàn toàn không để ý đến nhà họ Tần, gia tộc giàu có thứ hai thành phố, mà hiện tại cô ta đã kết giao thành công với người đứng đầu của Tiêu thị!
Diệp Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ có ép buộc cô ta cũng vô dụng.”
Trịnh Thể Lan không nói gì, sắc mặt bà ta tái xanh.
Hiển nhiên là đang nghĩ đến cổ phần trong tay Diệp Ngữ Ninh và công ty Mạn Lang.
Ban đầu bà ta cho rằng những thứ đó nên thuộc về Diệp gia và không thể rơi vào tay người ngoài như Diệp Ngữ Ninh.
Nhưng nhìn những chuyện đang xảy ra, bà ta không khỏi căm phẫn!
Diệp Đồng nhìn Trịnh Thể Lan và nói tiếp: "Mẹ ~!”
“Mẹ chắc chắn sẽ không để công ty và cổ phần rơi vào tay nó quá lâu.” Trịnh Thể Lan nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời Diệp Đồng.
Bà ta luôn biết rằng Diệp Ngữ Ninh khá có năng lực.
Những thứ trong tay Diệp Ngữ Ninh, bà ta không thể để cô cầm quá lâu, càng để lâu, chắc chắn sẽ càng khó lấy lại.
Diệp Đồng nhìn Trịnh Thể Lan: “Vậy chúng ta có thể làm gì?” Gả Diệp Ngữ Ninh cho tên ngốc nhà họ Tần là ý tưởng của Trịnh Thể Lan.
Cô ta tin mẹ mình chắc chắn sẽ có cách tốt hơn!
Trịnh Thể Lan hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận, nhìn Diệp Đồng, đầy ẩn ý nói: “Thật ra muốn lấy lại những thứ trong tay nó rất đơn giản.”
"Như thế nào?"
"Nó kiêu ngạo như vậy là vì ỷ mình có năng lực, nếu như ở Thượng Thành có một công ty khác vượt qua công ty nó thì sao?" Trịnh Thể Lan sắc bén hỏi.
Diệp Đồng: "..." Cô ta hít sâu một hơi! Trong mắt lóe lên một tia đen tối.
Đúng vậy! Diệp Ngữ Ninh bây giờ có thể bất cần như vậy, Tiêu Thước vì sợ mà chia tay cô ta, tất cả chỉ vì Diệp Ngữ Ninh ỷ mình có khả năng.
Nhưng nếu như...
"Mẹ nói đúng, nếu có người tài giỏi hơn cô ta thì cô ta chẳng là gì cả."
Trịnh Thể Lan mở đôi mắt sắc bén của mình và nhìn Diệp Đồng! Hai người nhìn nhau không nói một lời, nhưng trong lòng lại ngầm hiểu ý nhau.
Trịnh Thể Lan tiếp tục nói: "Mẹ sẽ giải quyết chuyện của Tần gia trước, con tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng."
Diệp Đồng gật đầu: "Vâng, con hiểu!" Tất nhiên là cô ta biết mình cần phải chuẩn bị gì.
Về phần Tần gia! Bọn họ biết Diệp Ngữ Ninh nhất định sẽ không ra mặt giải quyết nên để tránh lãng phí thời gian, dù bọn họ có muốn thế nào đi chăng nữa, ba trăm triệu và tất cả các dự án đều phải được trả lại! Điều duy nhất họ có thể làm là cố gắng không để bản thân phải chịu bất kỳ tổn thất nào.…
Ngày hôm sau, Diệp Ngữ Ninh lên núi cùng với Trần Vi và nhân viên của Tân Phố.
Mặc dù có thể lực tốt, nhưng con đường lên núi chưa được khai phá lại hiểm trở, Diệp Ngữ Ninh bị kiệt sức vì vừa đi lên vừa đi xuống!
Khi cô trở về khách sạn, bắp chân đã tê cứng.
Trần Vi thông báo với cô buổi tối sẽ có tiệc với với nhân viên Tân Phố và sẽ đặt chuyến bay vào ngày hôm sau.
Diệp Ngữ Ninh mệt mỏi gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi!"
Phải nói rằng Công Sơn thực sự rất đẹp! Dưới chân núi là mênh mông đồng cỏ xanh, lưng chừng núi có tuyết rơi, không thể không nói Chu Thanh Minh, chủ tịch của Tân Phố, quả thực là có tầm nhìn độc đáo.
Sau khi tắm nước nóng, Diệp Ngữ Ninh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tiêu Lâm Dạ gọi tới, Diệp Ngữ Ninh nhấc máy, đè nén giọng điệu mệt mỏi: "Xin chào."
“Ngày mai em có về không?” Bên kia điện thoại, người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Ngữ Ninh: "..." Có vẻ như anh đang mong cô về vì ở nhà chỉ có một mình? Nếu ai không biết, còn tưởng rằng bọn họ là cặp đôi mới cưới và không thể xa nhau.
Suy nghĩ giây lát, Diệp Ngữ Ninh lúc này có chút bối rối, nhưng cô không thể hỏi anh có nhớ cô hay không.
Cô chỉ thở dài 'hmm' và hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?" Nghĩ cũng đừng nghĩ, dù sao quan hệ của bọn họ cũng không phải quá mức thân thiết.
Tiêu Lâm Dạ: “Không có gì, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến đón em.”
"Không cần đâu." Diệp Ngữ Ninh nói.
Mặc dù ở xa sân bay nhưng đi taxi khá thuận tiện.
Tiêu Lâm Dạ: “Gửi thông tin vé máy bay cho tôi.”
Diệp Ngữ Ninh: "..." Người này có vẻ khá quyết đoán! Cô đã nói với anh là không cần đón nhưng anh lại cứ cố chấp! Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ngữ Ninh gửi thông tin vé của mình cho Tiêu Lâm Dạ.
Anh nhanh chóng trả lời: "Ngày mai tôi sẽ đi đón em." Đã vậy thì cô còn có thể nói gì nữa!
Buổi tối, Diệp Ngữ Ninh và Trần Vi ăn tối với các nhân viên của Tân Phố, đồng thời trao đổi về những ý tưởng hợp tác dự án.
Đêm hôm đó, không có sự quấy rầy của nhà họ Diệp, cô đã có thể được ngủ một giấc ngon lành.