Không đợi Trịnh Thể Lan lên tiếng.
Diệp Đồng đã nói trước: “Hôm nay con mặc kệ mẹ muốn làm gì, mẹ phải về nhà ngay.” Trịnh Thể Lan cũng đang muốn rời đi, dù sao hôm nay Diệp Ngữ Ninh đã khiến bà ta nhận ra rằng cô không còn là đứa con nít mà bà ta có thể kiểm soát được nữa! Ít nhất thì bây giờ, bà ta vẫn không thể lợi dụng được Diệp Ngữ Ninh.
"Mẹ sẽ về ngay."
"Vậy mẹ nhanh lên, đừng nói thêm một lời nào với Diệp Ngữ Ninh nữa." Diệp Đồng vội vàng nói! Cô ta sợ Trịnh Thể Lan sẽ chọc giận Diệp Ngữ Ninh.
Cô ta không muốn chia tay với Tiêu Thước, cô ta nhất định phải gả vào Tiêu gia.
Trịnh Thể Lan không hiểu sao Diệp Đồng lại thay đổi thái độ như vậy, nhưng vì là con gái của mình nên bà ta vui vẻ đồng ý.
Cúp điện thoại, Trịnh Thể Lan nhìn Diệp Ngữ Ninh.
Bà ta muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến những gì Diệp Đồng vừa nói trong điện thoại, bà ta không nói lời nào mà chỉ đứng dậy rời đi ~!
Lý Sóc chờ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Trịnh Thể Lan cuối cùng cũng đi ra khỏi văn phòng, anh lập tức liếc nhìn Trần Vi.
Trần Vi không cần lo lắng Diệp Ngữ Ninh sẽ chịu thiệt.
Suy cho cùng, Trịnh Thể Lan chưa bao giờ có thể thắng được Diệp Ngữ Ninh.
Nhưng Lý Sóc thì khác, trước đây anh đều có thể giải quyết được mọi việc, nhưng bây giờ anh lại đặc biệt lo lắng bà ta lại chọc tức Diệp Ngữ Ninh.
Nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng Diệp Ngữ Ninh chính là kiểu người điển hình cho tính khí nóng nảy, không chịu thua thiệt!
Trần Vi bước vào văn phòng và nhìn Diệp Ngữ Ninh một lượt: "Sếp, chị có sao không?"
"Em còn không hiểu tôi sao?" Nghe được giọng điệu này, Trần Vi chắc chắn Diệp Ngữ Ninh lại một lần nắm chắc phần thắng.
Hôm nay Diệp Ngữ Ninh đã nói rõ ràng với Trịnh Thể Lan như vậy, chắc bà ta sẽ không dám đến làm phiền cô nữa.
Diệp Ngữ Ninh liếc nhìn Trần Vi: “Bà ta đi rồi à?”
Trần Vi gật đầu: “Đi rồi, trông rất tức giận nhưng tuyệt nhiên không có chửi bới!” Trần Vi khá ngạc nhiên, không phải trước đây mỗi lần rời đi bà ta chưa bao giờ quên chửi mắng bọn họ cho hả giận sao? Ngược lại mặt mày xám xịt cố kìm nén cơn giận.
Diệp Ngữ Ninh nghe vậy có chút kinh ngạc, đúng là hiếm có!
"À, trợ lý Lý tới rồi, đang đợi chị." Trần Vi nói!
Nghĩ tới Tiêu thị, Diệp Ngữ Ninh không khỏi khó chịu.
Tuy nhiên cô không thể tránh né nên chỉ đành đối mặt! Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, Diệp Ngữ Ninh nói: "Mời anh ấy vào!"
"Vâng."Trần Vi đi ra ngoài! Một phút sau, Lý Sóc đi vào.
Vừa vào cửa, anh không ngừng nhìn sắc mặt Diệp Ngữ Ninh.
Không giống như Trịnh Thể Lan tức giận đi ra, Diệp Ngữ Ninh ngược lại khá bình tĩnh.
Diệp Ngữ Ninh nhướng mày nhìn Lý Sóc, anh liền nói trước: "Cô Diệp có thể còn chưa biết, nhưng Tiêu Thước đã chia tay với em gái cô rồi." Trước khi chính thức bàn bạc, Lý Sóc muốn cho Diệp Ngữ Ninh biết giữa Tiêu thị và Diệp gia đã không còn liên quan gì.
Diệp Ngữ Ninh cười: "Việc này tôi đã biết." Diệp Đồng đã gọi cho cô khi cô đang ở Công Sơn.
"Cho nên hôm nay người nhà họ Diệp đến tìm cô.
Chuyện này không thể trách Tiêu thị được đúng không?"
"Trông tôi giống với người vô lý lắm sao?" Diệp Ngữ Ninh cười hỏi! Tuy cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Lý Sóc nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật! Diệp Ngữ Ninh có phải là người có lý không anh cũng không chắc chắn, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu: “Không, theo tôi, cô Diệp luôn có sự phân biệt giữa việc công và việc riêng, lần này quả thực là sai lầm của chúng tôi.” Chỉ có bản thân Lý Sóc mới biết bản thân anh nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo thế nào.
Vì trước đây Diệp Ngữ Ninh đã trói buộc những người đó với Tiêu thị làm một, nên tự nhiên khiến trong lòng anh có một bóng đen tâm lý.
Tuy nhiên Diệp Ngữ Ninh lần này thực sự không có ý định đổ lỗi cho Tiêu Thước hay là Tiêu thị bởi sự ghé thăm bất ngờ của Trịnh Thể Lan! Dù sao Tiêu Thước và Diệp Đồng đã chia tay, điều đó có nghĩa là bây giờ bọn họ không có quan hệ gì với nhau.
Diệp Ngữ Ninh không phải không biết Lý Sóc đang nói những điều trái với lương tâm.
Cô cười nhẹ: "Được rồi, chúng ta đừng nói về những người hay những chuyện phiền phức đó nữa."
"Cảm ơn sếp Diệp đã thông cảm!" Lý Sóc cũng không muốn nói nhiều tới những người hay những chuyện không liên quan đến mình.
Bây giờ anh chỉ muốn cùng Diệp Ngữ Ninh bàn bạc thành công dự án núi Nam Gia để anh có thể hoàn toàn yên tâm báo cáo lại với ông chủ Tiêu.
Diệp Ngữ Ninh nghe được hai chữ 'thông cảm' liền có chút khó xử.
Nhưng cô cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đặt một chồng hợp đồng trước đó lên bàn, đẩy về phía Lý Sóc.
Lý Sóc nhìn tập tài liệu dày đặc, nghi hoặc nhìn cô: “Là gì vậy?”
"Đây là các hợp đồng đã kết thúc trước đây, anh có thể xem xét việc vi phạm các điều khoản hợp đồng." Công ty Mạn Lang đã thành lập được bao nhiêu năm? Sao có thể có một chồng hợp đồng đã hoàn thành cao cả thước như vậy? Lý Sóc kinh hãi quên cả phản ứng.
Diệp Ngữ Ninh tiếp tục: "Vi phạm điều khoản hợp đồng với số tiền bồi thường cao nhất sẽ không vượt quá năm trăm nghìn! Tối thiểu là năm mươi nghìn!" Cô biết khi cô đề xuất số tiền đó, Tiêu thị nhất định sẽ cho rằng cô thật vô lý.
Nhưng không phải với số tiền đó cô vẫn hoàn thành được ‘cả thước’ hợp đồng đó sao?
Thấy Diệp Ngữ Ninh tung chiêu, Lý Sóc cau mày nói: "Nhưng theo chúng tôi biết, Tiêu thị là đối tác có mức chi trả cao nhất của Mạn Lang ."
"Đúng vậy, nhưng đối với một dự án của Tiêu Thị, là bằng chúng tôi phải thực hiện gần năm dự án từ các công ty khác!" Phí cao, sao cô lại không biết? Nhưng vấn đề là dù có làm năm hay mười các dự án khác cũng không ‘mệt’ bằng một dự án của Tiêu Thị!