Sau Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Chồng Đại Gia Giàu Nhất Lại Nghiện Cô


Tiêu Lâm Dạ nhìn Diệp Ngữ Ninh khô miệng, cầm ly nước đưa cho cô: "Ừm, xem ra anh ta làm vậy là không đúng."
“Còn không phải sao, anh ta cho rằng mình nói hợp tác thì phải hợp tác cho dù người khác nói 'không' sao, thế không phải biến thái thì là gì?"
Càng nói, Diệp Ngữ Ninh càng tức giận, cô đã gặp phải những người gì vậy?
Nghĩ đến tính cách của vị tân chủ tịch này, cô có chút đồng cảm nhìn Tiêu Lâm Dạ: "Dù sao thì hãy cẩn thận.

Trước đây, Tiêu Tam thiếu gia là một người rộng rãi, không quan tâm nhiều đến việc công ty.

Toàn bộ đều do cấp dưới đưa ra quyết định.

Hiện tại, Thất thiếu gia đã làm chủ, công việc của anh có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy nữa."
Giọng điệu nhắc nhở ân cần vang lên.
Khi Tiêu Lâm Dạ đối mặt với lời nhắc nhở này của cô, sắc mặt không khỏi có chút tái xanh!
Anh cố chịu đựng những cảm xúc thăng trầm trong lòng rồi đổi chủ đề: “Vậy xem ra lần này sếp của em khá tức giận phải không?”
Cảm xúc này ngay cả người phụ việc như cô cũng bị lây nhiễm, khiến cô tức giận đến mức cơ mặt sắp co giật đến nơi.

Diệp Ngữ Ninh căn bản không có nhận ra Tiêu Lâm Dạ có gì bất thường, gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, đối mặt với chuyện như vậy sao có thể không?"
Tiêu Lâm Dạ gắp một bông cải xanh bỏ vào đĩa ăn của cô: "Vậy em nghĩ thế nào? Có muốn tới Tiêu thị làm việc không?"
Anh đã hối hận vào giây phút tiếp theo sau khi đặt câu hỏi.
Mặc dù những lời chính đáng mà cô vừa nói đều là không hài lòng với Tiêu thị, nhưng không khó để nhận ra cô rất tâm huyết với Mạn Lang.

Tiêu Lâm Dạ không ngờ cô gái này lại khá trung thành!
Tuy nhiên một người phụ việc tận tụy như cô ở Mạn Lang không phải là quá lãng phí sao, dù cô có chăm chỉ có cống hiến thế nào, chưa chắc sếp của cô sẽ công nhận?
Nghe Tiêu Lâm Dạ hỏi mình có muốn tới Tiêu thị làm việc không, Diệp Ngữ Ninh không chút suy nghĩ lắc đầu: "Đương nhiên là không!"
“Em chỉ ở bộ phận thiết kế, không phải là làm trợ lý cho Tiêu Thất thiếu gia, dù anh ta có biến thái hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến em phải không?”
Từ 'biến thái' lúc này đặc biệt hào nhoáng!
Tiêu Lâm Dạ hít sâu một hơi, bình phục phiền muộn trong lòng.
Diêp Ngữ Ninh: “Bộ phận thiết kế cũng biến thái.

Nó đã từng sụp đổ hai lần, đều là do việc bắt ép làm thêm giờ.”
"Đó không phải là tăng ca bình thường đâu.

Người ta nói rằng lần sụp đổ đầu tiên là do việc tăng ca nửa tháng đã khiến mọi người phải nhập viện."
Làm thêm giờ xảy ra ở mọi công ty, nhưng không ai có thể chịu đựng được kiểu làm thêm giờ của Tiêu thị!
Tiêu Lâm Dạ cũng nghe nói rằng ông già đã rất tức giận khi người anh thứ ba của mình đã hai lần thất bại trong việc thành lập bộ phận thiết kế.

Nhưng anh không ngờ đây chính là lý do khiến cô từ chối.
"Bộ phận biến thái, chủ tịch cũng biến thái, anh tốt nhất nên cầu cho mình đi, tôi sẽ không đến đó!" Diệp Ngữ Ning hoàn toàn từ chối.
Nỗi buồn vừa mới lắng xuống trong lòng Tiêu Lâm Dạ giờ lại tràn đầy như mặt biển.

Cô gái này nói chủ tịch Tiêu thị không tốt.


Còn Mạn Lang thì sao?
"Nhưng tôi cũng nghe nói sếp của em không phải là người tốt, tính tình rất tệ, điều này có đúng không?"
Diệp Ngữ Ninh: "..." Cái gì cơ? Tính tình tệ?
"Trợ lý Lý đã nói vậy?"
"Ừm." Tiêu Lâm Dạ gật đầu!
Diệp Ngữ Ninh càng tức giận hơn.
Bọn họ hành hạ người ta như vậy, còn nói cô tính tình xấu xa? Không hợp tác thì không hợp tác, cho dù số tiền bồi thường thiệt hại có giảm đi cũng không hợp tác nữa!
Cô nhặt bông cải xanh mà Tiêu Lâm Dạ vừa đưa cho mình và nhét vào miệng, sau đó nuốt vài khan miếng.

Cô lẩm bẩm: “Sếp của chúng tôi không hề nóng nảy, chỉ khó chịu khi gặp phải những người vô lý thôi.”
Nhìn bộ dáng cô như đang bảo vệ chủ của mình, Tiêu Lâm Dạ không muốn nói tiếp nữa.
Vốn dĩ anh lo lắng cô sẽ không vui khi làm việc ở Mạn Lang nên đã nhờ Lý Sóc mời cô đến Tiêu thị.

Bây giờ có vẻ như cô khá thích thú khi bị sếp tra tấn!
Sau bữa trưa.
Khi Tiêu Lâm Dạ trở lại công ty, việc đầu tiên anh làm chính là gọi Lý Sóc vào văn phòng.
Lý Sóc hiện đang có thứ hạng rất cao vì sự cố ở Mạn Lang!
Cậu ấy đã ở bên anh nhiều năm như vậy, luôn luôn khéo léo trong công việc, nhưng lần này ở Mạn Lang...!Đặc biệt là khi nghĩ đến ngay cả người phụ việc cũng không muốn tới, anh không khỏi hoài nghi năng lực của cậu ấy.

Tiêu Lâm Dạ cầm ly nước trước mặt lên, nói: “Không cần quan tâm chuyện bên Mạn Lang nữa!”
"Cái gì?" Lý Sóc sắc mặt cứng đờ! Anh ấy nói gì? Đừng bận tâm?
Người phụ nữ đó đã chơi khăm họ, vậy mà anh ấy bảo nên quên chuyện đó đi? Đây chẳng phải là quá dễ dàng đối với cô ta sao?
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lý Sóc, Tiêu Lâm Dạ châm một điếu thuốc, rít một hơi nói: "Lập tức mở buổi đấu thầu!"
"Thật sự, anh thật sự buông tha Mạn Lang sao?" Lý Sóc vẫn không thể tin được.
Anh ấy có biết rằng người phụ nữ đó đã giở biết bao trò bẩn với bọn họ!
Tiêu Lâm Dạ sắc mặt trở nên khó coi: "Không cho qua, cậu còn muốn tôi làm gì nữa? Cãi nhau vỡi cô ta?”
Nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ trong đầu, nếu anh chọc tức Mạn Lang, anh trong mắt cô có thể sẽ biến thành một loại súc vật nào đó.
Lý Sóc nghe giọng điệu khó chịu của Tiêu Lâm Dạ, không biết anh ấy lại tức giận ở chỗ nào!
Nhưng Tiêu Lâm Dạ nói hãy quên nó đi, vậy thì anh quên đi vậy!
Lý Sóc gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi, còn hai nhà thiết kế đồng ý đến bên chúng ta thì sao?”
"Viết thư giới thiệu đến công ty khác!" Tiêu Lâm Dạ không kiên nhẫn xua tay.
Anh không muốn nói thêm bất cứ điều gì liên quan đến Mạn L


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận