Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông



Thế là người Sử gia vội vàng dọn ra khỏi kinh thành, từ đây không còn xuất hiện ở trước mặt người Lâm gia nữa.


Lâm gia chỉ nói với bên ngoài là Sử thị bị bệnh chết, nhưng lời giải thích này vừa nói ra đã chứng thực thuộc tính khắc thê của Lâm Nghĩa.

Trong kinh thành không còn ai chịu gả cô nương trong nhà cho ông ấy nữa, còn truyền ra lời nhắn lại thế này:

“Lúc trước Lâm Nghĩa là người giết heo, sau đó lại giết không biết bao nhiêu người, chắc chắn là sát nghiệt quá nặng nên mới khắc thê.



Lâm Nghĩa không có cảm tưởng gì với chuyện này nhưng lão phu nhân Lâm gia lại để nó ở trong lòng, từ đây liền trầm mê chuyện nghe kinh lễ Phật.


Khẩn cầu Phật Tổ nể tình bà thành tâm cầu nguyện mà có thể hạ thấp sát nghiệt trên người Lâm Nghĩa, vậy nên cũng không quản quá nhiều chuyện trong nhà.


Đột nhiên, một tiếng tiếng kêu sợ hãi đánh gãy dòng suy nghĩ của Lâm Nhiễm: “Không hay rồi —— cô nương, không hay rồi ——”


Lâm Nhiễm nhíu mày lại, sau đó lại thả lỏng ra.


Đào Hoa đã nhảy dựng lên nhanh chóng đi cửa sân: “Ồn ào cái gì? Không có một chút quy củ nào cả!”

Lê Hoa từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói: “Ta cũng không muốn ồn ào, nhưng không phải là Ngũ Tử thúc nói tam thiếu gia đi tới sòng bạc chơi thua nên bị người của sòng bạc bắt lại!

Người của sòng bạc tới cửa nói nếu trong một canh giờ không mang tiền tới trả thì sẽ chặt tay của tam thiếu gia!”

Ngũ Tử thúc là quản gia của Lâm phủ, bị thương ở trên chiến trường, thọt một chân, lúc về đến nhà thì thê tử đã sớm bỏ chạy với người khác.


Cha mẹ đã chết, ông ấy không còn chỗ để đi nên cầu xin Lâm Nghĩa, thế là Lâm Nghĩa liền sắp xếp cho ông ấy ở lại phủ làm quản gia.


Ngũ Tử thúc rất là trung thành và tận tâm, nhưng mà đối với các chủ tử ở trong phủ tướng quân lại là hận sắt không thành thép!

Lê Hoa nói xong liền dậm chân một cái: “Tam thiếu gia thật là, ngày thường chơi mèo ghẹo chó thì thôi, sao lại còn! còn chạy tới sòng bạc chứ!”


Một bộ buồn bực lại không thể làm gì.


Đào Hoa nghe xong thì mày nhăn chặt lại, nhìn sang Lâm Nhiễm vẫn đang bày ra dáng vẻ nhàn nhã như không nghe thấy gì thì nhịn không được thở dài ở trong lòng.


Nàng chậm rãi đến gần, nhẹ giọng nói với Lâm Nhiễm: “Cô nương, tam thiếu gia bị sòng bạc bắt lại, bảo chúng ta đi chuộc người.



Lão gia đánh giặc ở Tây Bắc, lão phu nhân đi tới Đào Hoa am ở ngoài thành nghe kinh cầu phúc, nhị thiếu gia là một con mọt sách chỉ một lòng đọc sách không hỏi chuyện bên ngoài, cũng chỉ có cô nương nhà mình có thể đi.


Haiz……

Nữ tử nằm ở trên ghế bập bênh không có biểu tình gì, lạnh nhạt mở miệng nói: “Chém đi, chém xong liền không phá của nữa, hỏi xem sòng bạc có muốn chân không, nếu muốn thì chém cả chân luôn đi”.


Lê Hoa: Vẻ mặt hoảng sợ.


Đào Hoa: Vẻ mặt hoảng sợ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận