“Ồ, ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là thế tử phi Uy Viễn hầu.
”
Người nói chuyện chính là nữ tử mặc váy áo màu hồng ở phía sau Nam Cẩm Châu, trong ký ức thì nàng ta tên là Ngô Ngọc Thanh, có ý là ngọc đẹp trắng tinh không có tì vết.
Nhưng đáng tiếc, nàng ta họ Ngô ~
Lâm Nhiễm nghĩ đến ước hẹn với Hạ đại nhân, lung tung hành lễ với Nam Cẩm Châu rồi lướt qua mấy người bọn họ rời đi.
Ai ngờ Ngô Ngọc Thanh di chuyển tới, vững chắc mà chặn lại đường đi: “Sao vậy, còn muốn đuổi theo Nhược Lưu không bỏ sao?”
Lâm Nhiễm cạn lời: "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào? Liên quan gì đến ngươi?”
“A, ta biết mà, nàng sẽ không hết hy vọng với Nhược Lưu công tử.
” Đây là một chó săn khác của Nam Cẩm Châu, tên là Tiền Như Ý.
Cũng là tỷ tỷ của Tiền Cảnh Lai.
Lúc trước Lâm Nhiễm nghênh ngang đưa gia nô đến nhà nàng ta, làm hại nhà nàng ta bị người ta chê cười thật lâu.
Lâm Nhiễm phiền chán: "Có một số người duỗi tay thật dài, miệng cũng quản thật rộng, a, ta thật sự rất bội phục quận chúa, loại người tuỳ ý duỗi tay và duỗi miệng này mà ngươi cũng dám kết bạn thâm sâu như vậy”
Tiền Như Ý xanh mặt, giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Nhiễm, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt lập loè của nhóm “bạn tốt”.
Nhược Lưu vội vàng chạy tới nghe vậy lộ ra vẻ mặt chán ghét, lạnh lùng nói: “Lâm cô nương cần gì phải khắc nghiệt như vậy? Thân phận của tiểu sinh thấp kém, thật sự không dám nhận sự yêu thích của cô nương.
”
Lâm Nhiễm thật sự không kiên nhẫn: "Biết thân phận mình thấp kém thì đừng ra ngoài lộ mặt, đừng làm người ta thấy ghê tởm.
”
Không màng sự ngạc nhiên của mọi người và sự xấu hổ, giận dữ muốn chết của Nhược Lưu, Lâm Nhiễm lạnh lùng nói: “Chó ngoan không cản đường, tránh ra!”
Ngô Ngọc Thanh thấy dáng vẻ uất ức tủi thân của Nhược Lưu, chịu không được nói: "Hừ, Nhược Lưu công tử tài sắc vô song, hắn mới là xui tám đời mới bị ngươi để ý đó!”
“Ngô nhị cô nương!” Lâm Nhiễm chặn lời nàng ta: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy!
Nhược Lưu chỉ là một con hát, là thứ gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi, bổn cô nương là thiên kim cao quý, sao có thể để ý hắn ta!”
Nhìn Nhược Lưu sắc mặt trắng bệch lã chã chực khóc, cầm một chiếc khăn tay màu hồng phấn che mặt…
Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy thật cay mắt: “Nhìn dáng vẻ ẻo lả này đi, không có một chút khí chất nam nhân nào cả, nói hắn là cô nương thì ta cảm thấy còn đáng tin hơn đó!”
Ngô Ngọc Thanh tức giận khi Lâm Nhiễm nói Nhược Lưu công tử mà nàng ta thích nhất như vậy: "Ngươi chỉ là nữ nhi của thợ giết heo thô tục, làm sao hiểu được vẻ đẹp của Nhược Lưu!”
Lâm Nhiễm rũ mắt, một đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên tia lạnh lẽo.
Ngô Ngọc Thanh bị nàng nhìn mà co rúm lại, sau đó nàng ta mới phản ứng lại, tại sao mình lại bị nàng dọa sợ chứ?
Sống lưng càng thẳng hơn: “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
“Đương nhiên không đúng!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, ngạc nhiên mà nhìn Lâm Nhiễm.
“Cha ta kế thừa gia nghiệp tổ tiên, còn khiến nó được phát dương quang đại, đây là đại hiếu.
Vì Đại Phong ta mà lên chiến trường giết địch lập công tích vĩ đại, bảo vệ con dân Đại Phong ta quốc thái dân an, đây là đại trung đại nghĩa! Cha ta được Hoàng Thượng thân phong là ngũ phẩm tướng quân, không phải người thô tục gì cả! Thợ giết heo cũng không thô tục, nhưng mà những người ăn mặc ngăn nắp như các ngươi, trong lòng mới thật sự là thô tục không chịu nổi!”