Lúc đến nhà Tào Vĩ thì cũng đã hơn nửa đêm rồi, Thành Chích gõ cửa với tâm trạng hơi chột dạ, thế nhưng lại không ngờ tới đập chưa được hai giây thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, vừa nghe liền biết là Tào Vĩ vẫn luôn đợi mình, cho nên đứng trực ở đó mà không ngủ.
Quả nhiên, Thành Chích đã thấy Tào Vĩ mặc đồ ở nhà bước ra mở cửa, gật gật đầu với cậu, thuận miệng nói: "Tan cũng quá trễ rồi, có uống rượu không?"
Tuy rằng chỉ là thuận miệng hỏi, thế nhưng lại lộ ra mười phần quan tâm, Thành Chích cười cười: "Không có, chỉ nhấp một chút, hệt như không uống vậy."
Tào Vĩ cố ý ngửi ngửi xung quanh người Thành Chích, xác định không có mùi rượu mới để cậu vào nhà.
Thành Chích vào nhà đã thấy Thẩm Hương cũng đang ngồi trong phòng khách, nhất thời hơi kinh ngạc: "Chị dâu, bộ mai không đến phòng dạy nhảy hả? Trễ vậy còn chưa ngủ nữa?" Lúc trước Thành Chích đã luyện nhảy cổ điển với Thẩm Hương một thời gian dài, nên cũng nhớ rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Hương.
"Em nghĩ là vì ai chứ, còn không phải do đang đợi em sao?" Thẩm Hương oán trách Thành Chích một câu, thế nhưng nụ cười trên mặt tươi đến mức khó lòng héo xuống.
"Đây là sao vậy, có chuyện tốt gì ạ?" Thành Chích không khỏi nhếch miệng mà cười rộ lên, cậu ngồi xuống sô pha, nháy mắt với Tào Vĩ một cái.
"Đúng là có chuyện tốt thật, còn là một cặp chuyện tốt nữa! Em muốn nghe cái nào trước?"
Trạng thái tinh thần của Thành Chích cũng không kích động quá như Thẩm Hương, thế nhưng hiếm khi có người để bụng chuyện của mình hơn cả bản thân, cậu liền lộ ra bộ dạng vô cùng chờ mong.
"Để em đoán xem, ừm......!là gì nhỉ."
Mi mắt của Thẩm Hương cong cong: "Chắc chắn em sẽ đoán không được."
Thành Chích chớp chớp mắt: "Chắc chắn không thể đoán ra được việc công ty muốn ký hợp đồng với em, đúng không?"
Bởi vì chỉ trong nháy mắt đã bị đoán trúng dẫn đến á khẩu không nói thành lời - Thẩm Hương: "......!" Tại sao mi lại biết!?
Thấy bà xã nhà mình trừng mắt thật to, Tào Vĩ bật cười: "Được rồi, Tiểu Chích thông minh lắm, sao mà giấu chuyện nhỏ này với em ấy được? Bây giờ em ấy không còn vụng về thành thật nữa đâu, giờ còn khéo đưa đẩy nữa đấy."
Thẩm Hương xoay mắt lại đây thật nhanh.
"Chuyện gì mà nhỏ, sao mà là chuyện nhỏ được.
Tiểu Chích theo anh bao lâu rồi, những ba năm! Cuối cùng cũng ký được hợp đồng, sao mà là chuyện nhỏ được!"
"Đúng, đúng vậy, chị dâu nói đúng, đúng thật là không phải chuyện nhỏ." Thành Chích toét miệng cười, tay chân nhanh nhẹn tiếp lấy văn kiện mà Tào Vĩ đưa qua.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, chữ trên giấy là những dòng chữ mà Thành Chích – người lăn lộn lâu năm trong giới showbiz ở kiếp trước vô cùng quen thuộc.
—— Hợp đồng của Truyền thông Vô Cực.
Này đại diện cho, ngay tại kiếp này, cuối cùng Thành Chích cũng có được tấm vé vào cửa showbiz.
"Hợp đồng là do bên công ty chủ động gửi qua, thật không tưởng tượng nổi, hợp đồng của luyện tập sinh cũng sắp đến hạn, vất vả cũng lâu lắm rồi.
Nhưng giờ không chỉ nhận được vai diễn Ngũ Tuệ Dao, mà còn trời xui đất khiến sao vớ phải cái scandals tai tiếng có lộ mặt, đây đúng là thuận lợi quá mà."
Thành Chích gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Bắt đầu thì cần phải thế, nhưng chỉ như thế thì chưa đủ, nhân dịp thời gian này, nhanh nhanh cho ra tác phẩm mới.
《 Phượng Tê Ngô 》 công chiếu thì cũng gần cuối năm, cho nên thời gian gần đây cần phải nhanh cho ra thành tích khác."
Tào Vĩ và Thẩm Hương liếc mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Hương vẫn luôn im lặng giờ cũng có cơ hội nói ra chuyện tốt thứ hai mà cô đề cập lúc nãy cho Thành Chích biết.
"Em xem đây là gì nào." Thẩm Hương hưng phấn đến nhướn mày, lấy một chồng tài liệu từ sau lưng ra.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy độ dày của chồng tài liệu kia, căn bệnh nghề nghiệp ẩn sâu trong lòng Thành Chích cũng nhảy lên một phát.
"Thật hay giả vậy?" Bây giờ Thành Chích mới lộ ra biểu tình kinh ngạc thật sự, "Kịch bản sao?"
"Ha, chị nói rồi mà, là một cặp chuyện tốt đó!"
Thành Chích vội vã đi tới cầm lấy chồng tài liệu kia mà không chút chần chừ, vừa lật ra xem, vừa trả lời Thẩm Hương cũng đang rất kích động đứng bên cạnh: "Thật đúng là chuyện tốt, sao lại trùng hợp vậy chứ, nghĩ tới gì thì cái đó đến ngay."
Ý cười của Tào Vĩ cũng tràn ra đầy mặt: "Em xem xong rồi kinh ngạc sau, chất lượng của kịch bản này đúng thật không thể so với dạng thường được."
Ngay cả người có ánh mắt sắc bén như Tào Vĩ cũng nói vậy, vậy thì đó nhất định không phải dạng vừa đâu.
Thế nhưng vấn đề cũng nổi lên rồi, xin hỏi —— một kịch bản vừa tốt vừa chất lượng, tại sao lại bay đến tay của cái kẻ chưa ký hợp đồng chính thức cũng như còn lăn lóc ở hạng F như Thành Chích.
Thành Chích nhìn kỹ văn kiện trong tay, mới sáng tỏ mà a một tiếng.
"Thì ra là thế —— là phim chiếu mạng."
Phim chiếu mạng chính là, chỉ chiếu trên mạng Internet cho người xem mà thôi, nó cũng giống như phim chiếu trên truyền hình, cũng chia thành phim nhiều tập và phim một tập.
Thứ khác biệt lớn nhất so với phim truyền hình là, không công chiếu trên sóng truyền hình, chỉ công chiếu trên các trang web đã mua bản quyền trên internet thôi.
"Thời đại ngày nay thì không thể xem thường phim mạng được, tuy phim mạng không có tính công chúng lớn như phim truyền hình, nhưng trong thời đại internet phát triển nhanh chóng như hiện nay, phim mạng hot cũng là chuyện sớm muộn.
Chẳng qua do mấy tổ biên kịch và chế tác tốt còn quá ít, một khi chất lượng phim được nâng lên, thì đối với phim truyền hình mà nói nó sẽ là một cú đánh thật mạnh."
Thành Chích hoàn toàn hiểu rõ được câu nói này, xem ra ý của Tào Vĩ, chắc đang nghĩ Thành Chích sẽ xem thường con đường phim mạng này, thế nhưng điều này dư thừa quá rồi.
Thành Chích đã nhìn thấy rất nhiều minh tinh nổi tiếng từ phim mạng, chỉ cần có một tác phẩm tốt, vô luận đó là phim mạng hay truyền hình, đều có thể mở ra biển trời mới.
Bây giời đối với một minh tinh hạng F như Thành Chích mà nói, phim mạng là lựa chọn tốt nhất, trên thực tế, cậu chưa từng nghĩ người cầm qua tác phẩm phim mạng là thấp hèn, chỉ cần kịch bản ưu tú, cậu đều nguyện ý thử sức.
Thấy bộ dáng vô cùng hứng thú của Thành Chích, Tào Vĩ đã biết rõ câu trả lời của cậu, kết quả này cũng khiến anh rất vừa lòng, thân là một người đại diện, giờ cũng có thời gian thở dài nhẹ nhõm một hồi.
Mấy ngày nay, Tào Vĩ chạy đôn chạy đáo bên ngoài tìm không ít người, anh vội vã tìm việc mới cho Thành Chích, nhưng cơ hội tốt thì không có mấy, tác phẩm tốt yêu cầu diễn viên nổi và xuất thân tốt, mà Tào Vĩ lại không muốn cho Thành Chích nhận mấy bộ phim không tốt.
Bước đầu Thành Chích đúng thật là thuận lợi đến không thể nghi ngờ, thế nhưng cũng vì nguyên nhân thế, nên mấy bước kế tiếp cần phải cẩn thận hơn, Tào Vĩ đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ để đón đầu quân địch.
Mà ngay trong thời điểm này, anh phát hiện bộ phim mạng 《 Cẩm Y Vệ 》 này.
Bây giờ ngẫm lại, vận khí của Tào Vĩ đúng là bùng nổ, ngay thời điểm mà người ta không chú ý đến bộ phim này đã bị Tào Vĩ chiếm trước tiên cơ.
Đến lúc khi xem xong kịch bản của 《 Cẩm Y Vệ 》, anh gọi điển thoại cho tác giả ngay lập tức, tỏ vẻ hy vọng nghệ sỹ nhà mình có thể tham gia diễn tác phẩm này.
Hiển nhiên đối phương cũng không nghĩ đến kịch bản vốn tưởng bị chìm đáy biển nên được trả lời, thế nên đã kinh ngạc và chần chờ thật lâu.
Tào Vĩ hỏi thăm một chút, mới biết biên kịch của bộ phim này là Hứa Phi, là một sinh viên đang học đại học, cậu có quen một đàn anh khoa biên kịch, hai người mong muốn tạo ra một tác phẩm ưu tú trước khi tốt nghiệp, và sau đó là sự ra đời của 《 Cẩm Y Vệ 》.
Nhưng tuy rằng kịch bản đã được hoàn thành, nhưng lại khiếm khuyết đầu tư và diễn viên, kế hoạch chỉ đành gác lại, dây dưa đến chừng mấy tháng trời.
Biết được tình huống này, so với đối phương, Tào Vĩ càng kinh ngạc hơn rất nhiều.
Anh xem kịch abnr này rất cẩn thật, nên rất khó tưởng tượng một sinh viên còn chưa ra trường vậy mà có thể viết tới trình độ này, thấy cái tên tác giả Hứa Phi không hề nổi, đôi mắt Tào Vĩ tỏa ra ánh sáng như ohats hiện thấy ngọc quý.
"Vô luận như thế nào, cũng hy vọng tác phẩm này sẽ dựng thành phim, tôi sẽ tìm cách hỗ trợ tìm kiếm nhà đầu tư, nên cũng hy vọng ngài có thể suy xét cho nghệ sỹ Thành Chích tham gia vào, đúng, tôi sẽ gửi ảnh của cậu ấy qua email cho ngài, hy vọng ngài suy xét nhận cậu ấy vào diễn."
Không biết là do ngữ điệu khẩn thiết điều kiện tìm nhà đầu tư của Tào Vĩ đả động đến đối phương, qua hai ngày sau Hứa Phi đã gửi đến lời xác nhận.
Sau đó của sau đó —— kịch bản《 Cẩm Y Vệ 》 đã bay đến trong tay Thành Chích.
"Đồng ý hỗ trợ tìm đầu tư nha......!Thật đúng là điều kiện không thể chối từ......"
Tào Vĩ bị biểu tình trên gương mặt của Thành Chích chọc cho cười.
"Trước bắt được cơ hội rồi nói sau, đối với em mà nói, thời điểm quay cũng là thời điểm chứng minh thực lực mà."
Đương nhiên Thành Chích cũng biết rõ điều này, cậu nhăn mi lại: "Vậy chuyện đầu tư......"
"Nói đến đầu tư thì cũng thật khéo, anh cứ nghĩ rằng sẽ tốn rất nhiều công sức, thế nhưng trùng hợp lúc này văn kiện công ty được đưa tới, quyết định ký hợp đồng chính thức với cậu.
Nếu ký với em, đương nhiên muốn nâng cậu lên, mà 《 Cẩm Y Vệ 》 lại là bộ phim có mức đầu tư không cao, cho nên ——"
"—— Cho nên công ty tìm đến anh quan sát, ngoài ý muốn lại phát hiện bộ tác phẩm này không tồi, quyết đoán lựa chọn đầu tư."
"Thông minh." Tào Vĩ khen một tiếng, như là nhớ đến chuyện gì đó rất mạo hiểm mà thở dài một hơi, "Nghìn cân treo sợi tóc, chỉ cần trình tự thay đổi một chút, diễn viên này chắc chắn sẽ không đến tay em đâu."
"Em lại cảm thấy mình may mắn đến nỗi không ai lường được." Đại khái Thành Chích không nhịn được cười mà lật lật kịch bản, chỉ nhìn một đoạn ngắn cũng nhìn ra bút lực của biên kịch, khá giống mấy bộ kịch bản mà Thành Chích thấy qua ở kiếp trước, không kém cạnh tí nào.
"Vậy thì vị tiểu thiên tài Hứa Phi có quyết định em diễn vai nào chưa?"
Đột nhiên Tào Vĩ và Thẩm Hương lại nhìn nhau, lộ ra biểu tình cười như không cười, "Này còn đang quyết định, chắc chắn sẽ là vai chính."
Dự cảm bất hảo trong lòng của Thành Chích nổi lên, cậu há miệng thở dốc: "......!Ảnh mà anh gửi cho Hứa Phi, không phải là tấm ảnh tạo hình em diễn vai Ngũ Tuệ Dao chứ?"
"Đương nhiên rồi, biết em từng diễn vai diễn khác thì cũng tăng chút trọng lượng trong mắt tổ chế tác chứ."
Được đến khẳng định hồi đáp Thành Chích đôi mắt nhảy dựng: "Nói như vậy tới, ta lại là cái nữ nhân vật lâu?"
Thẩm Hương vui sướng búng tay một cái: "Bingo! Là nữ chính! Lợi hại đi! Nữ chính ai! Tiểu Chích ngươi cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy đặc! Biệt! Chẳng ra gì Thành Chích: "......"
Mẹ kiếp hắn hảo tuyệt vọng!
Nói xong hai chuyện tốt xong cuối cùng Thẩm Hương cũng ngáp dài một cái, sau khi nhìn thấy biểu tình Thành Chích ăn mệt như nguyện vọng, cô mỹ mãn vẫy vẫy tay, trở về phòng ngủ.
Tào Vĩ do dự giữa bồi bà xã đi ngủ và an ủi Thành Chích, chưa đến một giây sau, sau đó —— một cái phòng khách to bự như vậy chỉ còn một mình Thành Chích.
Sốt ruột một hồi lâu sau, Thành Chích yên lặng rửa mặt xong rồi nằm lên trên sô pha, cậu cứ cảm thấy hình như quên chuyện gì đó, thế nhưng việc diễn vai nữ lại đả kích khiến cậu câm nín chỉ muốn nằm giả chết trên sô pha không nhúc nhích tẹo nào.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Thành Chích vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm, bụng của cậu kêu vang ngay lập tức, sau đó cậu ngoan ngoãn lăn đến bàn ăn.
Tào Vĩ vươn tay muốn múc cho cậu một bát cháo, thuận tiện dặn dò mấy chuyện với cậu: "Em xem kỹ hợp đồng chút, xem xong anh đi với em đến công ty để ký, sau khi thành nghệ sỹ chính thức, mọi hành trình đều phải báo với công ty.
Đúng rồi, chuyện lúc trước nói với em anh cũng liên hệ tốt rồi, chiều nay có thể đi chụp tạp chí, trừ cái đó ra, chỉ còn lại kịch bản 《 Cẩm Y Vệ 》 này thôi."
Thành Chích trưng đôi mắt trông mong nhìn nồi cháo, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái, cuối cùng cũng nhớ ra.
"Đúng rồi, còn có một chuyện, có một bộ điện ảnh muốn em diễn."
Tay của Tào Vĩ dừng lại trên không trung, nghi hoặc nói: "Điện ảnh gì?"
"《 Gió Đêm 》,《 Gió Đêm 》của Hầu Quân Mi, cho em vai diễn nữ số 2."
Tào Vĩ trừng mắt, muỗng cháo vừa múc rớt lại trong nồi.
"Em nói gì!"
Thanh âm vô cùng bén nhọn, đang có xu thế xuyên thủng màng nhĩ.
Nước miếng cũng muốn rớt ra ngoài nay lại nhìn muỗng cháo rớt lại trong nồi - Thành Chích : "......"
Mẹ kiếp, cháo của tui.......