Bộ tiểu thuyết《 Gió Đêm 》 này, là một bộ tiểu thuyết đứng top của tác giả Hầu Quân Mi, chỉ mới đăng ba chương trên web nó đã được một nhà xuất bản nổi tiếng của thủ đô liên hệ để được giáng vé xuất bản độc quyền.
Lần xuất bản đầu tiên đã bị tranh mua đến gay gắt, nhà xuất bản đã phải xuất bản lại đến sáu lần, số lượng phát hành trong nước đã vượt trên ba trăm vạn.
Với tình thế nóng nảy như thế trên internet, cũng như sách đã vượt tới ba trăm vạn bản, thanh danh của Hầu Quân Mi không chỉ nhờ vào những con số đó, mà hơn là, chất lượng của bộ tiểu thuyết này đúng thật là vượt xa những bộ bình thường khác.
Tiểu thuyết của Hầu Quân Mi, không lấy ngôn tình làm chủ, cô hơi hướng về quyền mưu hơn, ân oán quyền thế hoặc sự ái muội của những lần va chạm âm mưu giữa nam và nữ, lừa gạt và cứu vớt mới là con đường khiến cô nổi bật trong làng tác giả internet để rồi bước vào giới biên kịch trên sóng truyền hình.
《 Phượng Tê Ngô 》 là tác phẩm tiêu biểu của cô, mang đậm sắc riêng của Hầu Quân Mi.
Nghe Thẩm Hương giới thiệu đầy kích động, Thành Chích há miệng, ngơ ngác nói "Em cũng không biết......!Thì ra chị dâu là fans của Hầu Quân Mi?"
Thẩm Hương trợn mắt há hốc mồm, cô nhìn gương mặt tươi cười của Thành Chích, hận đến mức không thể tiến lên gõ đầu cậu một phát, để xem xem bên trong có bị nước vào hay không.
"Chị nói đến miệng khô lưỡi khô nãy giờ, em có biết là chị đang nói gì không?"
Thành Chích gật đầu liên tiếp: "Biết biết, chị dâu yên tâm, chị dâu cứ yên tâm."
Nhìn hàng mi của Thẩm Hương nhíu chặt lấy nhau, ánh mắt Thành Chích lại trông mong nhìn vào nồi cháo, lấy lòng mà nói: "Chúng ta nói cái này làm gì, để một hồi nữa cháo sẽ lạnh hết.
Ăn trước, ăn xong lại nói, ai nha chị dâu xem dạ dày em này, đúng không, không thể chịu đói được, đến lúc đói lả đi thì ai sẽ đau lòng đây......."
Thẩm Hương tức giận trừng cậu một cái, sau đó mới múc một muỗng cháo vào trong bát cho Thành Chích, muỗng cháo chạm vào thành bát kêu lên một tiếng, khiến Tào Vĩ giật mình hoàn hồn lại.
Từ khi cậu nói xong Tào Vĩ vốn chẳng nói lời gì cuối cùng cũng nhìn về phía cậu, hai con mắt anh sáng quắc lên: "Cô Hầu Quân Mi bảo em diễn 《 Gió Đêm 》? Hơn nữa còn là vai Hồng Diệp?"
Thành Chích húp được cháo như nguyện vọng, gương mặt nữ thần lộ ra thần sắc vô cùng thỏa mãn: "Cô ấy nói như vậy đấy."
"Chính xác không?"
"Chính xác."
Tào Vĩ đập tay một cái, vội vã đi đến phòng khách gọi điện thoại, Thành Chích nghe thanh âm của anh tuy trầm ổn, thế nhưng thân thể lại vòng tới vòng lui, cuối cùng khi cúp máy lại không nhịn được mà vươn tay yeah một cái, ở trong mắt Thành Chích, đúng thật là lãng phí diện mạo uy nghiêm và dáng vẻ cao lớn của anh.
"Xác nhận, kế hoạch của bên 《 Gió Đêm 》 đã ký xuống rồi, em và nam số 2 đều do Hầu Quân Mi đích thân chỉ định, nhà đầu tư cũng tôn trọng ý nguyện của tác giả, bên công ty cũng đồng ý rồi."
Thẩm Hương kích động vỗ tay: "Thật tốt quá!"
Thành Chích và Thẩm Hương không ở cùng một tần số, sự kích động của cậu giờ cũng đang trong quá trình làm lạnh rồi, giờ nếu so với một bầu trời rộng lớn, cậu cảm giác mình càng giống như đang bước đến một con đường không giống bình thường hơn.
Cậu sợ rằng trong tương lai về sau trừ cậu ra, sẽ không còn ai tin tưởng cậu có JJ nữa!
"Nam số 2......" Thành Chích buông bát xuống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mắt trừng lên, "Không thể nào, nam số 2 mà Hầu đại đích thân chỉ định, chẳng lẽ là ——"
Tào Vĩ cười cười gật đầu với cậu, cố ý khen phản ứng nhanh nhạy của cậu.
"—— Hạng Ngạn Quang.
Ha, em thông minh thật, nhanh vậy đã đoán ra.
Anh đã nói cô Hầu rất vừa lòng em mà, cô ấy giờ đang giúp em xào CP, trước là 《 Phượng Tê Ngô 》 giờ lại 《 Gió Đêm 》, rất giúp ích cho sự nghiệp của em và Hạng Ngạn Quang."
Tuy sẽ giúp ích trong sự nghiệp nhưng trong khoảng thời gian này lại đang lảng tránh Hạng Ngạn Quang - Thành Chích: "......"
Nói thật ra, trong khoảng thời gian Thành Chích hợp tác với Hạng Ngạn Quang, thì ấn tượng đối với người này cũng không kém.
Nguyên nhân chính là vì ấn tượng cũng không tệ lắm, Thành Chích mới thật không muốn tiến vào cái hoàn cảnh khiến người khác khó xử, tỷ như cái tình huống tối qua mới gặp được.
Nếu em gái Tiền Lộ và Hạng Ngạn Quang chia tay nhau thì không cần nói gì thêm, thế nhưng xem bộ dạng tối hôm qua khi Hạng Ngạn Quang ăn cơm còn cố gắng trộm gắp thức ăn cho Tiền Lộ, phỏng chừng khả năng này không lớn lắm.
Nói tóm lại, dù sau cũng không đúng, Thành Chích vô cùng hy vọng tốt nhất mình có thể tránh được khi hai người này dính lấy nhau, nếu quên sạch mấy chuyện đêm qua là tốt nhất.
Nhưng trời lại không chiều lòng người, giờ cậu lại phải xào CP với đồng chí Hạng Ngạn Quang.
Thành Chích thật muốn biết tâm lý của Hạng Ngạn Quang khi biết mình lại phải diễn vai người yêu với nam.
Thôi, cậu vẫn nên xem kịch bản trước thì hơn.
Đương nhiên bây giờ Thành Chích không có kịch bản《 Gió Đêm 》, cậu y theo kiến nghị của Hầu Quân Mi, dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của Thẩm Hương, lên di động mua xem quyền đọc 《 Gió Đêm 》.
Cả mấy chục vạn chữ, đương nhiên không thể đọc trong vòng một buổi sáng, Thành Chích nhân lúc đi đến công ty để ký hợp đồng để tranh thủ đọc xong, sau khi buông di động, cậu nhịn không được mà thở ra một hơi.
"Giờ nếu ai nói mình không phải nhân vật chính thì mình nhất định sẽ không tin, vận may này, mình nghĩ là nên đi mua tờ vé số." Thành Chích bĩu môi, có chút bất bình.
Điều bất bình đương nhiên không phải do tác phẩm này không tốt, mà là bộ tác phẩm, lại vô cùng tốt.
Bộ tiểu thuyết này, nếu kiếp trước có thể nhận được, chỉ cần Thành Chích toàn lực phát huy, nói không chừng có thể đưa Thành Chích lên một bước cao, đi lên đỉnh của giới giải trí.
Nhưng cố tình bây giờ cậu mới gặp được, lại ngay trong hoàn cảnh chỉ diễn vai nữ không diễn vai nam nữa chứ.
"Nếu có thể để em diễn vai nam chính, không, không phải nam chính, nam hai cũng được, em chắc chắn sẽ vọt vào hạng C."
Tào Vĩ vừa lái xe vừa mỉm cười: "Có chí khí tuy là tốt, nhưng vẫn là đừng miễn cưỡng bản thân thì hơn."
Vốn dĩ là đàn ông nhưng lần thứ hai lại bị nói diễn vai nam là miễn cưỡng - Thành Chích: "......"
Cầu xin mấy người hãy để tui miễn cưỡng một lần đi!
"Vốn dĩ《 Gió Đêm 》 là một tác phẩm xuất sắc, hiện giờ lại có Vạn Nhạc làm nhà đầu tư, nguyên tác giả đảm nhiệm vai trò biên kịch, đạo diễn là do nhà đạo diễn nổi tiếng lão luyện Bạch Xương Minh.
Em nghe nói lúc trước có rất nhiều người mua quyền điện ảnh của《 Gió Đêm》, ngay cả Diêu Hải cũng tranh, thế nhưng cô Hầu vẫn đem《 Gió Đêm 》bán cho Truyền thông Vạn Nhạc, điều kiện tiên quyết là phải do Bạch Xương Minh làm đạo diễn."
Thành Chích làm một giới thiệu tổng kết cho Tào Vĩ: "Chế tác lớn, tác phẩm danh tiếng, cơ hội trời cho."
"Có tin tưởng không?"
Thành Chích không nói gì, nếu để cậu diễn vai nam, thì đúng là không còn gì đáng tin tưởng hơn.
Không chỉ có tin tưởng hơn, cậu còn vui vẻ hơn nhiều!
Phiền thì phiền, nhưng trong lòng Thành Chích vẫn suy nghĩ về tiểu thuyết kia, tưởng tượng mình là nhân vật đó, đương nhiên —— là nữ số 2 Hồng Diệp.
Bộ tác phẩm《 Gió Đêm 》này, bối cảnh thiết kế ở một thời đại hư cấu, không thuộc về đoạn lịch sử nào của Trung Quốc hết.
Ở thời đại này, không có vương quyền cường đại, tiểu quốc trên đại lục san sát nhau, địa hình chồng chéo phức tạp, chiến tranh xuyên suốt một thế kỷ, là một thời đại loạn thế.
Trong thời loạn thế, có người sống trong chốn phồn hoa giàu có, cũng có những người lớn lên cùng xác chết, trong thời buổi các tiểu quốc không ngừng phân tranh, phân chia lãnh thổ.
Người dị quốc trừ bỏ trở thành nô lệ thì không còn cách nào để bước vào lãnh thổ của nước khác.
Nam chủ Đệ Nhị Thắng ở trong bối cảnh này, là một trong những đứa trẻ được sinh trong được trong Bách Bộ thành – một vùng đất vì chiến tranh mà trở thành phế tích.
Khi Đệ Nhị Thắng còn nhỏ, thường thường dò hỏi lão nhân đã nuôi dưỡng hắn —— vì sao thổ địa của chúng ta không mọc lương thực, vì sao mỗi ngày chúng ta lại phải nhịn đói, mọi người trên thế gian đều phải sống như thế sao.
Đáp án đương nhiên là không phải.
Vượt qua Bách Bộ thành kia, vượt qua con sông kia, rồi tiến về phía trước, ta và muội muội, có phải sẽ được uống nước trong lành, mặc vào quần áo sạch sẽ không.
Lão nhân mở to đôi mắt vẩn đục nói cho hắn biết —— không thể, sinh trên mảnh đất này, vận mệnh ngươi cũng đã được chú định, rằng sẽ vô pháp bước vào lãnh thổ của người khác, nếu như đi, hoặc sẽ thành nô lệ, hoặc sẽ bị giết chết.
Gương mặt dính đầy tro bẩn của đứa trẻ Đệ Nhị Thắng cũng không vì lời nói của lão nhân kia mà thất vọng, ngược lại, hắn lại lộ ra bộ dáng vô cùng kích động.
—— Thế thì chỉ cần giết sạch chúng, hoặc là biến chúng thành nô lệ, vậy là được rồi nhỉ.
Ánh mắt của lão nhân thay đổi, hắn nhìn Đệ Nhị Thắng, không giống như là đang xem một đứa nhỏ, ngược lại như đang xem một con quái vật đang giương vuốt.
Đừng nói bậy, bị người nghe thấy sẽ chết, lão nhân run rẩy bưng kín miếng hắn.
Thế nhưng trong ánh mắt sợ hãi hấp hối, chỉ có hài tử kia.
Nếu pháp tắc của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, trong lòng đứa trẻ Đệ Nhị Thắng thầm nghĩ, vì sao từ nhỏ hắn lại là bên bị chinh phục áp bách, ngược lại chỉ cần giết sạch họ, thì đơn giản hơn nhiều, thật tốt.
Đêm hôm đó, Đệ Nhị Thắng và muội muội mình được chia một cái bánh bao cứng dưới tường thành, hắn làm bộ đem bánh bao cắn cắn mấy hồi, sau đó lại đưa cho muội muội.
"Ca ca đã ăn rồi, muội mau ăn đi."
Trong khi muội muội đang ăn ngấu nghiến, Đệ Nhị Thắng nhìn về vách thành tàn nát của Bách Bộ thành, lớn tiếng nói: "Ta muốn trở thành chiến sĩ lợi hại nhất Bách Bộ thành, cầm thanh đao sắc bén nhất trong tay.
Sau đó rời đi vùng đất này, mang muội đến nơi phồn hoa giàu có.
Chúng ta sẽ không ngừng tiến về phía trước, biến mọi thứ ven đường trở thành đồ của chúng ta."
Muội muội lộ ra biểu tình ngây thơ: "Vậy mấy chủ nhân kia thì sao, bọn họ sẽ đồng ý chia đồ cho chúng ta chứ?"
Thiếu niên Đệ Nhị Thắng nhẹ nhàng cười: "Nếu không muốn, thì giết sạch họ."
Gió đêm bỗng nhiên thổi qua, không khí dưới màn đêm bị thổi đến lạnh buốt, Đệ Nhị Thắng ôm chặt muội muội duy nhất mà hắn coi trọng nhất trên đời, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con: "Muội chỉ cần đi theo bên người huynh, được không, A Diệp."
Đây là điểm bắt đầu của câu chuyện 《 Gió Đêm 》, nam chính Đệ Nhị Thắng tìm một lối đi tắt trên con đường chính nghĩa, dựa vào sự độc đoán quả quyết lãnh khốc sát phạt mà hút vô số fans, không phải vì đạo nghĩa gì đó, mà là vì chính mình, hắn chinh phục dị quốc, từ quốc gia này đến quốc gia khác, đến cuối cùng nắm lấy cả thiên hạ
Thành Chích dựa vào cửa sổ xe mà chép chép miệng: "Trân ái cả đời của Đệ Nhị Thắng, chỉ có một muội muội Hồng Diệp.
Bản chất của nam chính này ——TM là một tên muội khống nha."
Tào Vĩ cười: "Muội khống mới hút fans, vì trong thiên hạ hắn chỉ trân ái mình muội muội này, cho nên kết cục của câu chuyện này mới khiến người ta khen ngợi."
Vì để muội muội và bản thân bước lên con đường Đệ Nhị Thắng, cuối cùng lại đứng trên vương tọa cao nhất mà bóp chết Hồng Diệp.
Màn đêm buông xuống gió thổi qua, khi hắn ôm thi thể Hồng Diệp ngước nhìn lên bầu trời đêm, màn ảnh đột nhiên im bặt.
"Sở dĩ giết muội muội, là vì không thể chịu được sự phản bội của nàng, ai đều có thể đi tới ngăn cản hắn, nhưng Hồng Diệp lại không được.
Suất diễn này, tê......!Hồng Diệp hẳn là nữ chủ ngầm mới đúng!"
Tâm trạng của Tào Vĩ rất tốt: "Bây giờ mới biết vì sao anh vui rồi chứ? Điểm đặc biệt của nhân vật Hồng Diệp này, ở chỗ là nàng được cả nam chủ và nam hai yêu, loại nhân vật nữ này rất hút fans! Em ngẫm xem nàng ấy được ca ca bảo hộ cả đời, lại lâm vò bể tình với nam hai, cô Hầu để em diễn vai Hồng Diệp, đó là một cơ hội rất tốt!"
Tuy rằng thiệt có đạo lý nhưng nội tâm lại nhịn không được mà phun tào Thành Chích: "......"
Nếu có một tên muội khống đứng ở trước mặt, cậu càng hy vọng diễn tên muội khống! Mà không phải là diễn vai muội muội kia!