Từ khi bước vào cửa nhà của Khang Trần, Thành Chích dùng toàn thân từ trên xuống dưới để minh họa cho câu nói đứng ngồi không yên.
Mỗi một bộ phận đều diễn vô cùng đạt, từng thớ cơ bắp cứng lại như gạch đá, cậu hận đến mức không thể tới xoạc chân cho người ta xem để biết mức độ trứng đau mãnh liệt của cậu là như thế nào.
Tại sao đầu óc của cậu lại không linh động như thế chứ!
Khi Khang Trần nói muốn ăn cơm chung với cậu, nhẽ ra cậu đã phải biết, còn chỗ nào còn có thể làm cơm ngoài nhà ra chứ!
Ừm -- đại lão đã mang mình tới nhà của anh.
Là vị đại lão trong giới giải trí có ba trăm triệu fans, đã mang Thành Chích, lãnh về đến nhà rồi!
Cảm động không?
Không dám động! Không dám động!
Nói đúng ra thì mối quan hệ của Thành Chích và anh chỉ là mối quan hệ mới gặp qua vài lần, chưa từng có tiếp xúc sâu đậm gì, thế nhưng anh lại mang Thành Chích về nhà.
Nếu không hiểu ẩn ý điều này là gì, vậy Thành Chích đã không đủ chỉ số thông minh để làm nhân vật chính của chúng ta.
"Ngồi."
Thành Chích cứng đơ hết cả người, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn: "......!Nga."
Chờ Thành Chích ngồi xuống trên sofa xong, Khang Trần tùy ý lột bỏ áo khoác trên người ra, bật đèn phòng bếp, đeo tạp dề lên.
"Em ở bên ngoài chờ một chút nhé."
Tuy mới nãy nói có ý sẽ cùng đại lão làm cơm, nhưng trên thực tế Thành Chích chưa từng bước vào bếp, Khang Trần ở trong phòng bếp đại triển thần uy, Thành Chích ở trong phòng khách cũng có thể nghe thấy thanh âm thái rau củ, vốn dĩ cậu còn tính lựa lời để trốn việc, nhưng chỉ một câu này của Khang Trần đã khiến cậu ngoan ngoãn mà ngồi lại tại chỗ.
Khác với nội tâm đầy giãy dụa của Thành Chích, vị đại lão nào đấy ở phòng bếp đang lâm vào tình trạng sung sướng hạnh phúc nhẹ.
Anh mở mọi ngăn tủ cẩn thận tìm một hồi, sau đó bật gọi video, rất nhanh, video đã được kết nối.
Hình ảnh đối diện hơi lay động, đại khái là đang lái xe, không đến một giây, gương mặt xinh đẹp của Khang Nguyệt đã hiện trong tầm mắt.
Động tác trên tay của đại lão liên tục, vừa thái rau, mắt vừa đối diện với Khang Nguyệt, cả hai gương mặt có nhan sắc cực đỉnh đều trưng ra biểu tình lãnh đạm.
Đại lão: "Rau thơm đâu?"
Khang Nguyệt: "Chị mang đi rồi."
Đại lão bỏ gạo vào, đo lường mực nước: "Em phải làm cơm."
Hai mắt Khang Nguyệt nhìn thẳng về phía trước để lái xe, ngay cả video cũng lười liếc mắt: "Em có thể không thêm rau thơm."
Đại lão có chút bất đắc dĩ, "Chị cũng có thể không thêm rau thơm."
"Em nghĩ chị nấu cơm cho ai đây." Khang Nguyệt nhìn thoáng qua Vạn Năng tiên sinh ở bên cạnh, thanh âm hơi nhu hòa, thay đổi đề tài, "Chị đón Vạn Năng đi rồi, sẽ không trả lại em nữa."
Đại lão hơi hơi nhíu mày, bận bận rộn rộn cho nguyên liệu ăn vào trong nồi.
"Đêm nay không trả, ngày mai lại trả."
Ngồi bên cạnh Khang Nguyệt nghe họ nói thêm không thêm rồi lái qua chuyện bản thân mình mà không thèm kiêng dè chút nào - Vạn Năng tiên sinh: "......"
Ha hả......!Anh phải tạo nghiệt đến mức độ nào mà kiếp này mới đụng phải cặp chị em này đây.
"Ngày mai mang rau thơm lại, em cúp máy đây."
Khang Nguyệt ngừng một chút, đột nhiên cười, cô nhìn thoáng qua phía màn hình, hỏi, "Hôm nay chị đẹp không?"
Đại lão không nhìn chút nào: "Đẹp."
Khang Nguyệt rất vừa lòng, đại lão hình như nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn về hướng màn hình, nghiêm túc nói: "Hôm nay em soái không?"
Khang Nguyệt: "So Vạn Năng tiên sinh thì còn kém một chút."
Khang Trần đại lão đó giờ chỉ ăn mệt trước chị gái của mình: "......!Đừng khi dễ Vạn Năng tiên sinh quá."
"Muốn giúp một chút không?"
Thành Chích ở phía sau nói vọng lên, vừa mới hỏi xong, cậu mới biết Khang Trần đang gọi video, nhất thời không biết có nên bước vào hay không.
Khang Trần quay đầu lại liếc cậu một cái, chỉ vào phía sau màn hình, tùy ý nói: "Chị của tôi."
Nói vậy hẳn có ý có thể đi vào, Thành Chích rất tò mò chị gái của Khang Trần trông như thế nào, bất quá thật đáng tiếc, sau khi cậu bước vào bếp, video đã cắt đứt.
"Có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người gặp nhau."
Trong đầu nháy mắt lại linh động: có cơ hội giới thiệu cho hai người = về sau sẽ gặp mặt nữa = hai tên đàn ông lại ở chung tiếp = anh ta thật muốn tán với mình - Thành Chích: "......"
Thôi! Vẫn là thôi!
"Vào giúp mang cơm ra."
Nếu từ chối sẽ lúng túng vô cùng - Thành Chích: "......!Được."
Chầu cơm chiều này đại lão chầu làm rất phong phú, mặn nhạt có tất cả sáu món, à thêm một phần canh nữa.
Sau khi đại lão dọn một bàn đồ ăn xong, đem một chén cháo đặt ở trước mặt cậu.
"Em ăn cái này."
Thành Chích nhìn một bàn đầy đồ ăn với tư thế sẽ quét sạch hết: "......"
??? Excuse me??
Đại lão giải đáp nghi hoặc của cậu, "Người đại diện của em có note lại bên ghi chú là dạ dày em không tốt, tốt nhất nên uống cháo, còn hy vọng công ty ít an bài em dự tiệc rượu."
"......!Vậy bàn đồ ăn này thì sao?"
Đại lão: "Mình tôi ăn."
Thành Chích TM hiện tại không chút khẩn trương không chút xấu hổ mà trong lòng chỉ tràn đầy MMP: "......"
Anh chắc bị bệnh tâm thần rồi đó!
"Ăn."
Thành Chích bưng bát lên, đại lão ở phía đối diện cũng cầm bát lên, thong thả ung dung mà gắp đồ ăn, Thành Chích nhác thấy miếng cá chiên vàng rực rỡ bị bỏ vào bát của đại lão, nước miếng cứ chực chảy xuống đất.
Thành Chích vươn đũa.
Bang, bị đại lão dùng chiếc đũa chắn về.
Bị đại lão gọi tới ăn cơm nhưng chỉ có thể nhìn đầy bàn thức ăn xong ngậm ngùi uống cháo - Thành Chích: "......!Tôi chỉ nếm chút thôi mà!"
Đại lão: "Không được."
Thành Chích giận đến xoay vòng vòng: "......"
Không được thì anh làm nguyên bàn này làm cái gì! Chuyên môn tra tấn tôi sao!
Đại lão mode on kỹ năng đọc tâm, "Tôi muốn bày ra ưu điểm của tôi một chút."
Thành Chích không những không cảm nhận được đó là ưu điểm mà còn ùn ùn lửa giận muốn đánh người: "......!Một ngụm cũng không được?"
Đại lão rốt cuộc thở dài: "Không thêm rau thơm."
Thành Chích cảm thấy anh chính là một tên bệnh tâm thần không thể câu thông được: "......"
Mẹ nó, tùy anh!
Bữa cơm này Thành Chích ăn hết trong cơn tức, cậu thừa dịp đại lão không để ý mà trợn mắt lên, cảm thấy lúc nãy mình nên nhảy xe giữa đường mới phải.
Sau khi ăn xong, đại lão phụ trách dọn bàn, Thành Chích ỷ ở trên sofa, mà bởi vì quá tức giận nên không nhận thấy người nào đó đang xem mình như tiểu công chúa mà hầu hạ, đánh ợ một cái.
A -- cháo đại lão nấu uống ngon thật.
Hửm? -- Quỷ gì vậy!
Cậu vừa mới suy nghĩ cái quỷ gì vậy!
Thành Chích ý thức được nội tâm mình mới quay đầu làm phản khiến suýt nữa mình cắn đứt cả đầu lưỡi, nội tâm trái ngược, cậu bực đến mức muốn kéo tóc.
"Em vào phòng tôi đi." Thanh âm của đại lão từ phòng bếp truyền ra, "Chọn bộ điện ảnh xem."
Bị nửa câu đầu dọa đến quỳ xuống nhưng lại vì nửa câu sau mà nhỏm dậy - Thành Chích: "......!Nga."
Vòng qua phòng khách, đó là phòng ngủ, Thành Chích lúc trước do quá khẩn trương mà cứng hết cả người, bây giờ mới định lại tâm thần từ từ đánh giá nhà của Khang Trần.
Đúng, vị lão gia trong truyền thuyết nói nhìn một chút sẽ té xỉu ấy, liền cứ vậy mà để một minh tinh tuyến mười tám là Thành Chích tham quan nhà, ây -- tâm tình phức tạp.
Nhà Khang Trần là loại biệt thự, từ bên ngoài nhìn vào trông rất lớn, vào nhà mới thấy, à, lớn thiệt!
Thành Chích không khỏi phun tào mấy kẻ có tiền, tuy rằng nhà của cậu ở kiếp trước không nhỏ, nhưng từ lúc trọng sinh về sau, trong thâm tâm cậu đã bồi dưỡng ra cảm nhận quẫn bách của một kẻ nghèo túng.
Đi đến cuối cùng là căn phòng xem phim mà đại lão mới nói, không bật đèn cũng nhìn thấy màn hình lớn dán ở trên, Thành Chích mở đèn lên, chợt bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình.
Nếu nói là phòng ngủ, thì nên nói giống rạp chiếu tư nhân hơn, âm thanh được thiết kế rất chu đáo, khiến cho ở nhà cũng có thể cảm thụ được không khí ở rạp, nói không chừng so rạp chiếu càng tốt hơn.
Bất quá điều Thành Chích kinh ngạc cũng không phải vì màn hình này lớn như màn hình ở rạp chiếu tư nhân, mà là vì thứ ở đối diện màn hình -- giường.
Toàn bộ phòng, trừ màn hình ra, thì chỉ còn chiếc giường đôi thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái kia thôi.
Cảm giác mình đã cùng giường đôi kết tình huynh đệ đi đâu cũng có nhau - Thành Chích: "......"
"Làm sao vậy, chọn xong chưa?"
Trong đầu Thành Chích đều đầy thông tin chốc nữa phải lên giường cùng đại lão xem phim: "......"
Này TM đúng là tán gái thần kỹ!
Nếu là lúc trước nhất định cậu sẽ cười phá lên trêu chọc, nhưng đó là lúc cậu không phải là người bị tán.
Cười không nổi đâu.
Thành Chích đột nhiên hút một hơi, rốt cuộc đem vấn đề nghẹn trong lòng đã lâu phun ra.
"Tôi nói -- đừng nói anh xem trọng nhan sắc của tôi rồi đó chứ."
Đại lão dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu, đột nhiên, hơi hơi mỉm cười.
Anh nói: "Xin lỗi, so nhan sắc thì tôi chưa từng sợ ai."
Thành Chích trong nháy mắt nổ tanh bành: "......"
MMP!
Lão tử phục anh!
"Chọn điện ảnh xong chưa?"
Câu hỏi thẳng thắn vả lại vào mặt, Thành Chích ngưng một hồi, "Không có......!Anh chọn đi."
Đại lão: "Có thể, em lên giường."
Thành Chích không nói câu nào mà ngoan ngoãn bò lên giường với tâm tình vô cùng hụt hẫng, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng chọn phim của Khang Trần cả nửa ngày, sau đó mở miệng: "Tôi có mọc JJ." (Chòi mẹ ơi :)))))))
Đại lão đưa lưng về phía cậu, thanh âm rất tự nhiên, "Điều này cũng cần khoe sao?"
Thành Chích bị đại lão chọc tức đến mức gần như muốn quen luôn: "Anh cũng mọc JJ!"
Đại lão quay đầu lại: "Tôi biết."
"Vậy bây giờ anh đang làm gì đấy!?"
Đại lão: "Chọn điện ảnh."
Thành Chích dùng vòng cung để bày tỏ ý muốn cứu thân cứu nước của mình: "......!Mặc kệ anh nói như thế nào, tôi vẫn phải nói cho anh, tôi rất thẳng, vô cùng thẳng, thẳng tăm thẳng tắp luôn!"
Đại lão: "Nga.
Chọn xong."
Rõ ràng đã nói hết những thứ cần nói nhưng không biết tại sao lại cảm thấy rất thất bại - Thành Chích: "......"
Khang Trần mở điện ảnh thành công, sau khi màn hình sáng lên, anh mới tắt đèn, trong bóng đêm, màn chiếu lập lòe, Thành Chích cảm giác Khang Trần đang lên giường, ngồi cách mình một khoảng cách không xa không gần, ước chừng khoảng một bàn tay.
Đột nhiên Thành Chích hơi hơi khẩn trương, cậu thừa nhận, mặc kệ là khi nào, cảm nhận tồn tại của vị Khang đại lão này không phải dạng vừa đâu.
Mặc dù cho anh không nói câu nào, nhưng anh cũng có thể khiến cho Thành Chích ở bên cạnh tức đến mức muốn tắt thở.
Trên màn hình bắt đầu xuất hiện phụ đề, tên đạo diễn, tên ekip chế tác, tầm mắt của Thành Chích phiêu lãng, nhịn không được muốn nhìn xem Khang Trần đang làm gì.
Nhưng là khác với sự lo lắng của cậu, tầm mắt của đại lão rất nghiêm túc mà cố định trên màn hình.
Đột nhiên, Khang Trần động tay, anh vô cùng tự nhiên kéo tấm chăn trên đầu giường xuống, khoác lên trên đùi của Thành Chích, sau đó lại tiếp tục nhìn điện ảnh.
Thành Chích bị động tác này khiến cho toàn thân sợ đến cứng đờ: "......"
"Hôm nay chân em đã để lạnh lâu, đắp cho ấm."
Trong lòng nhịn không được lên án anh TM, thế nhưng Thành Chích lại xấu hổ không dám nói không phải đều tại anh sao: "......!Cảm ơn."
Trước khi điện ảnh đã bắt đầu phát, trong căn phòng đen tối chỉ vang lên tiếng hít thở của hai người