Hạ Dương không nói gì, chỉ liếc mắt một cái đánh giá đối phương.
Chàng trai trước mặt cũng có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt được kéo dài bằng eyeliner, có phần giống với kiểu trang điểm mắt mà Tần Chu đã trang điểm trong MV.
Hạ Dương nhìn cặp mắt đào hoa kia, nhất thời có chút xuất thần.
Trên sô pha, mấy thiếu gia khác cũng chú ý tới động tĩnh bên chỗ Hạ Dương, sôi nổi nhìn về phía bên này xem náo nhiệt, cũng không có ngăn trở hành động của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thấy Hạ Dương không có cự tuyệt mình, vì thế liền táo bạo hơn một chút, nghiêng người kề sát tới gần gọi một tiếng: "Hạ thiếu."
Cậu ta ngẩng đầu lên tiến lại gần hơn nữa, một tay cầm ly rượu nâng tới trước mặt Hạ Dương, tay kia thì không an phận mà sờ sờ lên quần tây của hắn.
Chẳng qua khi cậu ta còn đang muốn từ từ sờ lên trên nữa thì cổ tay đã bị Hạ Dương nắm chặt lại.
Hạ Dương trực tiếp đẩy người trước mặt ra, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Tiểu Cửu bị đẩy ra lảo đảo ngã xuống đất, trọng tâm không vững nên ly rượu cũng rơi theo, ngay lập tức quần áo cậu ta bị rượu làm cho ướt đẫm, bộ dáng nhất thời rất chật vật, biểu tình trên mặt là tràn đầy kinh ngạc.
Mấy tên thiếu gia đang hóng hớt thấy một màn như vậy cũng bật cười.
"Người này là người mới đúng không? Cư nhiên đến gần Hạ thiếu."
"Hạ thiếu nào có dễ dàng mắc câu như vậy."
Có một người hét lớn với tên Tề thiếu bên bàn đánh bài: "Tề ca! Sao anh lại gọi một người mới không hiểu chút quy củ nào tới đây vậy a?"
Tề thiếu khó chịu buông lá bài poker xuống mặt bàn, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu còn đang ngây ngốc ngồi dưới đất, không kịp phản ứng gì.
Hạ Dương mặc kệ cậu ta, lấy một tờ khăn giấy trên bàn thong thả ung dung xoa tay.
Trịnh Hồng Khải khiếp đảm vội vàng chạy lại, xách Tiểu Cửu lên nhìn Hạ Dương nói: "Xin lỗi ngài..."
Hạ Dương không hề quan tâm.
Thấy vậy Tề thiếu lớn tiếng hỏi: "Lão Trịnh, sao lại thế này?"
Trịnh Hồng Khải cười cứng ngắc, mang tiểu cửu tới trước mặt Tề thiếu, hết lời lấy lòng: "Xin lỗi Tề thiếu, đứa nhỏ này mới tới nên không hiểu quy củ..."
Tiểu Cửu cũng cúi đầu, biết là mình làm sai liền nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."
Tề thiếu liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, lại nhìn Trịnh Hồng Khải nói: "Cậu ta không hiểu quy củ thì ngay cả mày cũng không hiểu quy củ à?"
Trịnh Hồng Khải vội vàng bảo đảm: "Lần này là tôi không quản giáo tốt, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn!"
Tề thiếu tùy ý nói: "Được rồi, loại này không nghe lời, về sau không cần mang đến nữa."
"Vâng vâng vâng!" Trịnh Hồng Khải cung kính gật đầu như gà mổ thóc, lại thăm dò hỏi: "Tề thiếu, trong tay tôi còn có một người nữa, nếu không đêm nay tôi dẫn người kia lại đây cho ngài?"
Tên Tề thiếu tiếp tục cầm bài poker lên, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần nghe lời là được."
"Bảo đảm nghe lời!"
Tề thiếu cầm một cái thẻ phòng vứt sang: "Lát nữa đưa tới phòng tôi."
Trịnh Hồng Khải cầm lấy thẻ phòng rồi nhanh chóng mang theo Tiểu Cửu rời đi.
Sau khi đi ra hành lang, Trịnh Hồng Khải trực tiếp mắng: "Tôi đã bảo cậu là đừng nôn nóng rồi mà! Cậu lại không an phận một hai phải sáp lại!"
Tiểu Cửu cúi đầu, nghẹn giọng giải thích: "Tôi thấy xung quanh anh ấy không có ai, cho nên tôi nghĩ rằng có thể tới bồi..."
"Trước khi tới đây tôi đã nói cái gì với cậu! Nhìn hiện tại xem, cậu còn không phải bị đuổi ra ngoài sao!" Trịnh Hồng Khải cực kỳ khó chịu.
Tiểu Cửu thận trọng hỏi: "Trịnh ca, vậy bây giờ phải làm sao đây..."
Trịnh Hồng Khải: "Tôi sẽ xuống lầu tìm Tần Chu xem thử."
Trong sảnh tiệc ở tầng dưới.
Không khí đang vô cùng náo nhiệt, Tần Chu cầm ly rượu an an tĩnh tĩnh nghe những người khác tán gẫu.
Tiệc chúc mừng lần này tổng cộng có mười mấy người, đều là các thành viên từng tham gia vào quá trình chế tác bài hát mới.
Tô Đường kính rượu Lâm Trì Tiêu xong, thăm hỏi: "Tiếp theo có kế hoạch gì không?"
"Tiếp tục viết nhạc thôi." Lâm Trì Tiêu gãi gãi tóc nói tiếp: "Quản lý nói tôi biểu hiện trong MV rất tốt nên sẽ giúp tôi nhận một bộ phim cổ trang, để tôi diễn vai tướng quân."
Tô Đường liền dậy lên hứng thú tò mò: "Cậu là muốn chuyển hình tượng à?"
"Ừm, tuổi lớn rồi nên muốn thử nhiều thứ hơn nữa, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội." Lâm Trì Tiêu cười cười hỏi lại: "Vậy còn cậu? Tương lai vẫn muốn đóng phim sao?"
Lâm Trì Tiêu cùng Tô Đường quen nhau đã lâu, hai người đều cùng công ty nhưng một người ký hợp đồng ca sĩ, một người lại ký hợp đồng diễn viên.
Mà hợp đồng diễn viên Tô Đường đã ký có thời hạn là năm năm, năm nay đã là năm cuối cùng.
"Không biết nữa, cứ tính sau đi." Tô Đường thở dài một tiếng: "Tôi không có tiền đồ gì, Chu Chu so với tôi tốt hơn một chút."
Tô Đường khoác vai Tần Chu nói đùa: "Chu Chu hiện tại phát hỏa rồi, muốn chọn kịch bản thế nào cũng được đúng không."
Nói cho cùng, Tần Chu bây giờ dựa vào MV mà phát hỏa thì tài nguyên so với trước khẳng định cũng phải nhiều hơn.
Chẳng qua Tần Chu nghe thấy vậy chỉ cười nhạt đáp: "Vẫn như trước thôi."
"Hả?" Tô Đường ngạc nhiên, vội hỏi: "Sao lại vẫn như trước?"
"Không rõ." Tần Chu bình tĩnh lắc đầu.
Dù sao người đại diện vẫn chưa nhận thêm hoạt động gì cho cậu, hẳn là lại bị chèn ép tài nguyên.
Tần Chu xoa xoa mi tâm, bởi vì mới uống rượu xong nên hơi choáng váng, vì thế múc một chén canh để lên bàn.
Tô Đường ở bên cạnh còn đang muốn nói thêm thì điện thoại đột ngột vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cô lấy ra xem thử thấy là người đại diện gửi tới hỏi cô đang liên hoan ở phòng nào, bảo là có chuyện muốn đến chỗ cô một chuyến.
Nội tâm Tô Đường mách bảo chuyện này có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi Lâm Trì Tiêu một chút xem có để ý không.
Lâm Trì Tiêu nói không sao cả, vì thế Tô Đường liền gửi địa chỉ phòng tiệc bọn họ sang cho người đại diện.
Một lúc sau, Trịnh Hồng Khải tới đây.
"Hai người đều ở đây à."
Trịnh Hồng Khải nhìn về phía Lâm Trì Tiêu cười nói: "Chúc mừng cậu! Doanh số bài hát mới lần này đứng nhất!"
Lâm Trì Tiêu cũng biết Trịnh Hồng Khải, là một người đại diện kỳ cựu trong công ty vì thế vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Xin chào Trịnh ca."
Tô Đường cũng chào: "Trịnh ca."
Trịnh Hồng Khải đi tới: "Cũng không có việc gì, tôi chỉ tới đây xem một chút thôi."
Lâm Trì Tiêu đem một cái ghế lại để kê thêm chỗ ngồi cho Trịnh Hồng Khải, rồi rót cho anh ta một ly rượu.
Trịnh Hồng Khải cầm ly rượu đột nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Chu, vỗ vỗ bả vai cậu hỏi: "Bà của cậu dạo này thế nào rồi?"
Tần Chu cũng chỉ đáp cho có lệ: "Vẫn tốt."
Trịnh Hồng Khải nói tiếp: "Nếu tiền thuốc men không đủ cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm cách."
Tần Chu tùy ý nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Trịnh Hồng Khải cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu uống rượu.
Vừa vặn trước mặt Tần Chu đặt một hộp khăn giấy, vì thế Trịnh Hồng Khải duỗi tay qua lấy một tờ.
Trịnh Hồng Khải cũng không ở lại lâu, uống thêm một ly rượu nữa rồi nói: "Tôi đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ..."
Nói xong, Trịnh Hồng Khải liền xoay người rời đi.
Trịnh Hồng Khải vừa đi, Tô Đường nhịn không được xích người tới gần Tần Chu nhỏ giọng thầm thì: "Trịnh ca hôm nay rất kỳ lạ."
Tần Chu gật đầu, cũng cảm giác hôm nay người đại diện có chút khác thường.
Trên bàn vẫn còn rượu, nhưng Tần Chu không động vào nữa mà chỉ cầm bát canh lên chậm rãi uống.
Đúng lúc này, Tần Chu nhận được một cuộc gọi.
Vừa rút điện thoại ra liền thấy nhấp nháy trên màn hình là Giang Lâm gọi đến.
Tần Chu đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh Chu! Em vừa nhìn thấy chị Tô Tô đăng ảnh lên vòng bạn bè!" Ngữ khí Giang Lâm có chút kích động: "Anh và chị Tô Tô tới Nam Thành sao?!"
Mới nãy Giang Lâm buồn chán lướt vòng bạn bè trên weibo thì vừa vặn thấy được Tô Đường đăng mấy tấm ảnh chụp chung tiệc liên hoan lên, còn gắn thêm cả định vị là đang ở Nam Thành.
"Ừm, anh tới đây tham gia tiệc chúc mừng." Tần Chu nhẹ giọng trả lời.
Giang Lâm: "Vậy sao anh Chu lại không tới tìm em chơi?!"
"Em không phải còn đi làm à?"
"Không sao hết, em có thể sẵn sàng bỏ công việc qua một bên!" Giang Lâm ngây ngô cười, lại hỏi: "Khi nào thì anh Chu trở về? Không ở lại thêm vài ngày nữa sao?"
"Chiều mai anh lên máy bay."
"A..." Giọng điệu Giang Lâm đột nhiên trở nên trầm xuống, có chút mất mát lại cẩn thận hỏi: "Vậy tối nay em đến tìm anh chơi có được không?"
Tần Chu cười bất đắc dĩ đành phải đồng ý: "Được, sau khi tan tiệc anh sẽ gửi định vị sang cho em, em tới đón anh."
"Vâng!"
Tần Chu cúp điện thoại trở lại phòng tiệc.
Tô Đường cùng những người khác còn đang nói chuyện phiếm, bất quá có một cô gái đột nhiên cảm thấy không thoải mái, vì vậy Tô Đường định đưa cô gái đó về trước.
Tô Đường nói tạm biệt với Lâm Trì Tiêu một tiếng, sau đó dìu cô gái kia đi gọi taxi trở về.
Tần Chu ở lại bồi Lâm Trì Tiêu hàn huyên một lúc.
Thế nhưng phần lớn thời gian đều là Lâm Trì Tiêu nói, còn Tần Chu lắng nghe.
Dần dần, phòng tiệc càng ngày càng ít người, có nhiều người phải đi về.
Tần Chu cũng cảm giác đầu có chút nặng nề, chắc là do uống nhiều rượu.
Tần Chu lấy điện thoại ra gửi cho Giang Lâm định vị, rồi ngồi chờ Giang Lâm đến.
Lâm Trì Tiêu cũng chú ý tới Tần Chu tựa hồ như uống say rồi liền hỏi: "Tần Chu, lát nữa làm sao cậu trở về?"
Tần Chu: "Lát nữa sẽ có người tới đón tôi."
Lâm Trì Tiêu gật đầu.
Tần Chu mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, cơn buồn ngủ ập đến sắp không chịu được.
Vì thế Tần Chu cố vực tỉnh táo lại, nói với Lâm Trì Tiêu: "Bên trong hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài đợi người tới đón."
Nói xong, Tần Chu đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Bất quá Tần Chu vừa mới đứng lên liền cảm giác đầu óc quay cuồng một trận, cơ thể mất thăng bằng chao đảo như sắp ngã xuống.
Lâm Trì Tiêu vội vàng tiến lên đỡ lấy Tần Chu, dìu cậu đi ra ngoài.
Đầu Tần Chu càng ngày càng nặng nề, nhịn không được nhắm mắt lại muốn ngủ.
Lâm Trì Tiêu thật vất vả mới đưa Tần Chu ra tới đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Hồng Khải cũng ở đó.
Trịnh Hồng Khải đi tới, nhìn Lâm Trì Tiêu nói: "Tửu lượng Tần Chu không tốt, để tôi đưa cậu ấy về."
Lâm Trì Tiêu gật đầu, cũng chỉ cho rằng Trịnh Hồng Khải là người đến đón Tần Chu, vì thế liền giao Tần Chu lại cho Trịnh Hồng Khải.
Trịnh Hồng Khải đỡ lấy Tần Chu, trực tiếp đi lên tầng trên.
Dọc đường đi Tần Chu đều nhắm hai mắt, ý thức không rõ ràng lắm, tất cả đều dựa vào bản năng.
Cho đến khi Tần Chu cảm thấy thân thể như rơi vào một nơi mềm mại giống như ở trên giường, vì vậy mới động đậy thân mình mở mắt ra.
Tần Chu mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện đây là một nơi rất xa lạ.
Mà Trịnh Hồng Khải cũng ở đó, đang thắp nến thơm tình thú.
Nhìn thấy Tần Chu đã tỉnh, Trịnh Hồng Khải nhàn nhạt nói: "Đêm nay có một ông chủ nhỏ, cậu bồi ngủ người ta cho thật tốt."
Tần Chu còn có chút mơ mơ màng màng, phát hiện cơ thể mềm nhũn không nhấc nổi sức lực, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra bản thân không phải uống say, mà là bị hạ thuốc.
Tần Chu trầm giọng chậm rãi lên tiếng: "Trịnh ca, tôi cho rằng những việc này đều là tự nguyện."
Tuy rằng trước kia Trịnh Hồng Khải cũng nhắc mãi ông chủ này ông chủ nọ đang thiếu người bên cạnh, nhưng việc đó luôn do nghệ sĩ tự nguyện chứ không bao giờ ép buộc.
"Là tự nguyện." Trịnh Hồng Khải gật đầu: "Bất quá cậu cũng từng bồi ngủ Viên tổng rồi, bây giờ lại bồi thêm một người nữa thì có sao đâu."
"Đừng có mà kỹ nữ còn đòi lập đền thờ."
-----------------------------------------------------
- Chính xác thì tiêu đề chương này 翻车 là gặp rắc rối nhưng mình đặt lại tiêu đề là bị hạ thuốc để kịch tính hơn và phù hợp với nội dung chương hơn.^^
- Câu cuối cùng: "别当了婊子,还要立牌坊" - "Đừng đương kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ."
Xuất phát từ câu này: 当个婊子还要立个牌坊
Hán Việt: Đương cá biểu tử hoàn yếu lập cá bài phường.
Đầy đủ hơn: 当个婊子还要立个贞节牌坊
Nghĩa: "Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết."
----------------------------------------------------------