Kỳ Kỳ mờ mịt nhìn về phía cửa, duỗi móng cào cào mặt đất tựa hồ như muốn đi ra ngoài tìm Tần Chu.
"Kỳ Kỳ." Hạ Dương gọi một tiếng: "Trở về."
Kỳ Kỳ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Dương một lúc lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi quay trở lại.
Kỳ Kỳ nằm dài trên thảm, thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa chờ Tần Chu trở về.
Hạ Dương xoay người vào ban công, châm một điếu thuốc.
Chung cư thiếu đi một người, không gian liền trở nên vắng vẻ.
Rõ ràng một ngày trước bọn họ còn ôm ôm hôn hôn, nhưng chỉ chớp mắt đã không còn lại gì nữa.
Hạ Dương nhìn ngoài cửa sổ, đầu ngón tay lấp lóe vệt sáng mẩu thuốc bốc cháy.
Dần dần, điếu thuốc trên tay càng ngày càng ngắn, tàn thuốc vương đầy trên mặt đất.
Buổi tối, dì bảo mẫu đến nấu cơm.
Bà theo thói quen định làm bữa tối cho hai người như thường ngày, nhưng bị Hạ Dương ngăn lại.
"Tối nay không cần nấu."
"Được." Bà nghe vậy thì gật đầu đáp ứng, xoay người đi tới ngăn tủ bên kia cầm đồ hộp đút cho Kỳ Kỳ ăn.
Sau khi Kỳ Kỳ ăn xong, nó ngậm lấy dây xích trong phòng khách kéo lê lết trên nền nhà đi tìm Hạ Dương.
Kỳ Kỳ đem dây xích thả xuống trước mặt hắn.
Hạ Dương nhìn chằm chằm vào sợi dây xích hồi lâu, cuối cùng vẫn là cầm lấy đeo vào cho Kỳ Kỳ rồi dẫn nó ra ngoài.
Chỉ là như trước đây thì hai vị chủ nhân đều cùng Kỳ Kỳ tản bộ, nhưng hôm nay lại chỉ có một mình Hạ Dương.
Kỳ Kỳ ở bên ngoài thỏa mãn chơi một vòng, sau khi về nhà liền tiếp tục lăn lộn chơi trong phòng khách.
Hạ Dương một mình trở về phòng ngủ chính.
Bên trong phòng ngủ, nơi đâu cũng nhuốm ngập tràn hơi thở sinh hoạt của hai người bọn họ.
Trên tủ đầu giường là ly nước Tần Chu đã dùng qua, trên bàn còn có một cuốn tạp chí cậu chưa kịp xem xong...
Hạ Dương cầm điện thoại, ngây ngẩn nhìn thông tin liên lạc của cậu hồi lâu.
Bất quá Hạ Dương còn chưa kịp nhấn nút gọi thì trên màn hình đột nhiên hiện lên có một cuộc gọi đến...
Là Tần Chu gọi tới.
Hạ Dương lập tức bắt máy: "Yến Yến."
"Hạ Dương, lúc nãy tôi vừa mở vali hành lý ra sắp xếp thì thấy hộp nhẫn." Thiếu niên bên kia điện thoại nói: "Có thể lúc tôi thu dọn đồ đạc đã không cẩn thận cầm nhầm nó rồi."
Hạ Dương không nói gì.
Hộp nhẫn kia là do hắn đã cố ý bỏ vào vali lúc sáng.
"Ngày mai tôi sẽ tìm người đem nhẫn trả lại." Tần Chu nói.
"Không cần." Hạ Dương hơi cúi đầu: "Em giữ lại đi."
"Quá quý giá, tôi không dám nhận." Tần Chu nhìn hộp nhẫn trong tay, khẽ nhíu mày.
Tuy rằng cậu không biết nhiều về trang sức, nhưng với thân phận của Hạ Dương thì thứ này khẳng định không hề rẻ.
"Không đáng giá." Hạ Dương rũ mắt xuống: "Nếu em không thích thì cứ vứt đi, không cần trả lại cho anh."
Trong điện thoại yên tĩnh lại.
Một lát sau, Tần Chu mới lên tiếng: "Được."
Cuộc gọi kết thúc.
Hạ Dương xuất thần nhìn lịch sử trò chuyện, tiếp tục ngồi im trên ghế.
Sau đó, hắn cứ thế ngồi suốt một đêm ngoài ban công không hề chợp mắt.
Buổi sáng, Kỳ Kỳ vẫn theo thói quen lẻn vào phòng ngủ chính.
Chỉ là khi Kỳ Kỳ bổ nhào lên giường thì phát hiện trên giường trống rỗng, hai vị chủ nhân của nó đều không có ở đây.
Kỳ Kỳ dạo quanh phòng ngủ chính một vòng, sau đó tìm được chủ nhân của nó ngoài ban công.
Hạ Dương lẻ loi ngồi một mình, đầu ngón tay lập lòe ánh đỏ.
Trên bàn lăn lóc mấy vỏ chai rượu rỗng, dưới sàn nhà thì đầy rẫy tàn thuốc.
Kỳ Kỳ thò tới dùng đầu cọ cọ chân Hạ Dương, sau đó ngậm đĩa bay đồ chơi lại đây.
Hạ Dương nhìn Kỳ Kỳ không làm gì cả, chỉ nói: "Tao đưa mày trở về."
Kỳ Kỳ vẫn ngẩng đầu lên, tựa hồ không hiểu lời Hạ Dương nói chút nào.
Hạ Dương gửi tin nhắn cho tài xế đến đây đưa Kỳ Kỳ trở lại nhà cũ Hạ gia.
Chiếc xe chậm rãi ăn bánh chạy về phía nhà cũ, quản gia cũng nhận được tin nhắn của Hạ Dương, ở trong sân đợi trước.
Chờ đến khi xe dừng lại, Kỳ Kỳ liền leo xuống xe tung tăng chạy vào vườn.
Quản gia bước lại gần nhìn thoáng qua phía sau Hạ Dương, không thấy người thiếu niên quen thuộc kia liền hỏi: "Hạ thiếu, Hứa tiên sinh không tới sao?"
"Không."
Hạ Dương đi vào biệt thự.
Ba Hạ ở trong phòng khách, một mình chơi cờ.
Hạ Dương đi qua, ngồi xuống đối diện ông.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Hạ Dương thì rất vui, lại nhìn về phía cửa hỏi: "Cậu thầy giáo dạy dương cầm đâu? Con không dẫn thằng bé về à?"
"Em ấy không tới." Hạ Dương hạ xuống một quân cờ.
Ba Hạ sửng sốt, hỏi lại: "Chia tay rồi sao?"
Hạ Dương nhìn bàn cờ trên bàn, một lát sau mới lên tiếng trả lời: "Vâng."
Hai người bọn họ xem như là chia tay cũng không khác gì lắm.
Mối quan hệ đã chặt đứt.
"Tại sao lại chia tay?" Ba Hạ có chút kinh ngạc: "Không phải hai đứa đã đính hôn rồi sao?"
Hạ Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp: "Con đối xử với em ấy không tốt."
Hắn không tốt với Yến Yến.
Suốt năm năm kia, hắn không đối xử tốt với cậu một chút nào.
Hiện tại muốn cứu vãn cũng đã vô dụng.
Hạ Dương ở lại nhà cũ ở một đêm.
Nhưng đêm đó vẫn mất ngủ như cũ.
Hạ Dương ngồi trên ban công tầng hai, nhìn xuống khu vườn bên ngoài.
Bầu trời đã trở nên xám xịt, trên bãi cỏ trong vườn, một chiếc giường ngoài trời mái tổ chim hình tròn mới được dựng ở đó.
Tháng trước khi bọn họ ở lại nhà cũ, Tần Chu từng nói muốn có một chiếc giường ở đây để nằm phơi nắng.
Nhưng hiện tại giường đã có, mà Tần Chu lại không còn ở đây nữa.
Hạ Dương cầm điện thoại, vẫn xuất thần nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi.
Bất tri bất giác, đầu ngón tay không cẩn thận nhấn xuống nút gọi đi.
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối.
"Hạ Dương?" Giọng nói đầu dây bên kia có chút lười biếng, tựa như bị đánh thức.
Hạ Dương quan tâm hỏi: "Anh đánh thức em à?"
"Không có." Tần Chu cười cười, nói: "Tôi thức dậy chuẩn bị đi làm rồi."
"Mới năm giờ." Hạ Dương khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, bốn giờ rưỡi tôi phải dậy rồi." Tần Chu cười: "Bận quá, công việc thật sự nhiều."
"Em nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt."
Tần Chu ậm ừ gật đầu, sau đó hỏi lại: "Còn anh thì sao? Sao sớm như vậy đã tỉnh rồi?"
Hạ Dương: "Ừm, tỉnh rồi." Kỳ thật là hắn còn chưa ngủ.
"Vậy anh ngủ tiếp một lúc nữa đi." Tần Chu nói: "Nhớ khóa cửa phòng cẩn thận một chút, nếu không Kỳ Kỳ sẽ lẻn vào đó."
"Được."
Hai người giống như những người bạn, tùy ý trò chuyện với nhau vài câu.
Mãi đến khi bên Tần Chu chuẩn bị bắt đầu công việc mới tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.
Hạ Dương không thấy buồn ngủ, tựa lưng vào ghế mở weibo lên, tìm kiếm tên của Tần Chu.
Trong kết quả tìm kiếm, bài đăng weibo xuất hiện đầu tiên là một video, bìa của video là một tinh linh...
Lúc trước Tần Chu quay một video quảng bá cho một trò chơi, hôm nay đã chính thức công bố.
Trang chủ trò chơi đã thông báo trước, sau đó mới tung ra đoạn video quảng bá.
Video quảng bá là một câu chuyện xưa về tinh linh cùng ác ma, mà mở đầu câu chuyện bắt đầu từ dưới góc nhìn của tinh linh.
Phần lớn thời lượng video chỉ có bóng lưng của tinh linh, góc cằm hoặc là sườn mặt...!Người quay cũng không quay rõ toàn bộ ngũ quan của tinh linh để người chơi có thể thay thế bằng nhân vật trong game.
Nhưng bởi vì không lộ mặt nên ngược lại đã tạo ra một mỹ cảm mông lung khiến cho người xem khó lòng rời mắt.
【 Tinh linh này thực sự quá tuyệt mỹ ! Năm phút, tui muốn có tất cả thông tin về tinh linh này! 】
【 Video tuyên truyền này quá lợi hại đi! Tinh linh chỉ liếc mắt một cái thôi cũng rất kinh diễm rồi! 】
【 Tui đã cài báo thức xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng vào game ngắm rồi!】
Ngày đầu tiên video quảng bá được phát hành nó đã nhanh chóng leo lên hot search, Tần Chu cũng nhờ đó mà trở nên nổi tiếng.
Hạ Dương xem đi xem lại video quảng bá này rất nhiều lần, nhớ kỹ mỗi một cảnh quay bên trong.
Bên phía đạo diễn cũng sao lưu toàn bộ cảnh quay hậu trường khi đó rồi gửi cho nhà đầu tư Hạ Dương.
Hạ Dương lại tiếp tục xem đi xem lại video hậu trường, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào tinh linh kia.
Bên cạnh hắn, Kỳ Kỳ cũng hiếu kỳ chạy tới thò đầu vào xem màn hình laptop, tựa hồ như nhận ra thiếu niên trong video kia.
Hạ Dương không quan tâm tới Kỳ Kỳ, chỉ say mê ngắm nhìn thiếu niên đẹp đẽ ấy bên trong màn hình, cuối cùng vẫn là không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho Tần Chu.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hạ Dương liền nhẹ giọng nói: "Anh đã xem đoạn video quảng cáo đó rồi, em diễn rất tốt."
"Cảm ơn." Tần Chu cười cười.
Hạ Dương hỏi: "Đạo diễn hôm nay còn gửi cho anh mấy cảnh hậu trường, em muốn xem không?"
"Không cần, cũng không có gì đẹp để xem." Thiếu niên đầu dây bên kia cười nói.
Điện thoại yên tĩnh lại, không ai lên tiếng nữa.
Một lát sau, Tần Chu hỏi: "Còn có việc gì không?"
Hạ Dương: "Không có."
Tần Chu nghe vậy, lại nói: "Nếu không còn chuyện gì thì sau này anh đừng gọi điện thoại tới nữa."
Hạ Dương hơi sửng sốt, lập tức nói: "Xin lỗi..."
Hắn chỉ là, muốn nghe lại giọng nói đó một chút mà thôi.
Rất muốn rất muốn.
Rõ ràng chỉ mới cách xa nhau mấy ngày nhưng lại tưởng chừng như đã qua nhiều năm rồi vậy.
"Tôi còn phải làm việc, lịch trình gần đây cũng rất bận rộn." Tần Chu kiên nhẫn giải thích: "Nếu anh gọi điện thoại tới, khả năng sẽ có chút phiền toái."
"Xin lỗi." Hạ Dương đáp ứng: "Anh sẽ không quấy rầy em nữa."
"Sau này cũng không cần liên lạc với tôi."
"Được." Hạ Dương đồng ý, thanh âm còn có chút khàn khàn.
"Em nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt."
Giọng nói cùng thái độ của thiếu niên vẫn như cũ, rất ôn nhu.
Nhưng một người ôn nhu như vậy, khi quyết định rời đi cũng là nhẫn tâm nhất.
Hạ Dương ở nhà cũ mấy ngày, sau đó trở về Nam Thành.
Sau khi về đến Nam Thành, Hạ Dương liền gọi đám bạn bè của mình ra ngoài tụ tập.
Thế nhưng mặc dù nói là Hạ Dương rủ đến tụ tập, vậy mà sau khi vào phòng Hạ Dương cái gì cũng không nói, chỉ tập trung uống rượu.
Tề thiếu lại gần rót rượu cho Hạ Dương, thuận miệng hỏi: "Hạ thiếu, minh tinh nhỏ lần trước kia đâu? Muốn gọi tới đây không?"
Tề thiếu còn nhớ rõ lần trước ở bệnh viện hắn gặp được minh tinh nhỏ kia, khuôn mặt cùng Hứa Thừa Yến giống nhau như đúc, được Hạ Dương mang theo bên người, thoạt nhìn tựa hồ rất được cưng chiều.
Hạ Dương nghe những lời đó xong, rốt cuộc mới có phản ứng, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Em ấy đi rồi."
Tề thiếu thuận thế hỏi tiếp: "Đi đâu vậy?"
"Không trở lại nữa." Hạ Dương nói xong lại khui một chai rượu khác.
Tề thiếu ở ngay bên cạnh, cuối cùng mới hậu tri hậu giác nhận ra trạng thái của Hạ Dương không ổn lắm.
Trước kia Hạ Dương cũng có uống rượu, nhưng không giống như bây giờ, cứ cắm mặt vào chai rượu uống mà không hề để ý một thứ gì khác.
Tề thiếu ngẩng đầu trao đổi ánh mắt cùng với một tên thiếu gia khác bên cạnh.
Ngay sau đó, Tề thiếu lại thử thăm dò hỏi: "Hạ thiếu, có muốn tôi gọi cậu ta tới hay không?"
Đám tiểu minh tinh trong giới giải trí đó đều giống nhau, chỉ cần bọn họ gọi một cuộc liền chạy tới ngay.
Chẳng qua Hạ Dương sau khi nghe được, lại phản bác ý định tồi tệ đó: "Đừng gọi."
Tề thiếu hỏi: "Sao vậy? Có phải là xung đột mâu thuẫn gì hay không?"
Những lời này lọt vào tai Hạ Dương liền làm hắn xuất thần đến nỗi sắp vung tay làm đổ ly rượu, vài giây sau mới lên tiếng trả lời: "Không có mâu thuẫn."
Không có cãi vã, cũng không có hiểu lầm gì hết.
Chỉ là rất bình tĩnh hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Hạ Dương tiếp tục uống rượu.
Tề thiếu hiểu ý không nhắc tới đề tài này nữa, tiếp tục uống rượu cùng với Hạ Dương.
Những người khác trong phòng cũng phát hiện Hạ Dương hơi dị thường, bất quá không ai dám lại gần hỏi cả.
Thẳng đến khi buổi tụ tập kết thúc, Hạ Dương rời đi mới có một tên thiếu gia ngập ngừng hỏi: "Có phải là Hạ thiếu chia tay rồi không?"
"Chắc là vậy đi, uống nhiều như vậy cơ mà..."
"Nhìn giống như Hạ thiếu là người bị chia tay vậy..."
Hạ Dương bị đá.
-------------------------------------------------------