Khi Khương Gia Di quay trở lại chỗ ngồi từ cửa sau thì vị giáo sư già hài hước đang chia sẻ những điều thú vị trên sân khấu.
Khán giả đáp lại bằng những tràng cười sảng khoái, không ai để ý đến cô.
Ngoại trừ mấy người Chu Lâm.
“Sao cậu gọi điện thoại lâu như vậy?” Uông Mộ nhỏ giọng hỏi, nghi ngờ sờ mó mặt của cô, “Mặt còn đỏ nữa”.
“Mình…”.
Khương Gia Di ngồi xuống, vắt óc suy nghĩ mấy lời lấy cớ, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “Mình vừa cãi nhau với người khác qua điện thoại”.
“Cãi nhau? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, cũng may cuối cùng nói rõ rồi”.
“Vậy thì tốt”.
Trịnh Nhạc Toàn nhướng mày, bỗng nhiên lại gần cẩn thận ngửi thử.
“Này, mình phát hiện ra mùi trên cơ thể của cậu hình như đã thay đổi”.
Khương Gia Di cứng người: “… Thay đổi?”
“Đúng, mình nhớ hôm nay cậu dùng mùi hoa hồng? Bây giờ mùi thơm thoang thoảng, hơi giống mùi đàn ông … Ờm, nhưng nếu không ngửi kỹ thì cũng thấy rõ”.
Khương Gia Du hoảng hốt, giả vờ tùy ý giơ tay lên ngửi: “Ồ, chắc là không cẩn thận bị dính ở đâu đó”.
Trịnh Nhạc Toàn gật đầu, không miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa.
Thấy thế, Khương Gia Di thở phào nhẹ nhõm, lúc cầm bút lên định tiếp tục lắng nghe buổi tọa đàm thì cô nhận ra Chu Lâm vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Cô lại thót tim: “Có chuyện gì vậy?”
Không phải là trên người cô còn chỗ nào sai sai đấy chứ? Vừa rồi cô đã soi gương kiểm tra nhiều lần rồi mà.
Chu Lâm lập tức lắc đầu cười: “Không có gì”.
Nói xong, cậu bạn quay đầu ngay lập tức.
Khương Gia Di mờ mịt bất an sờ mặt mình, cô nhanh chóng cầm bình nước lên mở nắp uống vài ngụm, phải nhờ ngoại lực trợ giúp mới bình tĩnh lại.
… Nhưng khó quá.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng đạo cụ là cô lại hoảng loạn đến mức lòng bàn tay nóng ran, tất cả cảnh tượng và cảm giác vẫn còn vương vấn đâu đây.
Nhịp tim vẫn nhanh, cô đưa tay lên lặng lẽ che ngực.
Điều hoang mang nhất là khi nụ hôn kết thúc, bọn họ chỉnh trang lại quần áo trong một không gian chật hẹp, sự im lặng và quyến rũ cùng tồn tại rõ ràng chiếm trọn khoảng không vốn chẳng dư dả gì giữa hai người.
Trùng hợp ngoài cửa có hai sinh viên khác đi ngang qua đang thảo luận vị khách quan trọng “Chu tiên sinh” rốt cuộc đã đi đâu.
Cả hai người đều hơi dừng lại, ngay khi cô định tiếp tục vuốt lại nếp gấp trên váy, người đàn ông bên cạnh đột nhiên cất tiếng cười trầm thấp khiến cô ngứa ngáy bên tai.
Khương Gia Di vật lộn rời khỏi những hình ảnh trong đầu, nhắm mắt mím môi lặng lẽ hít sâu.
Ít lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện từ cửa trước của khán phòng.
Thấy Chu Tự Thâm ở lại một lúc rồi mới quay lại như giao kèo của bọn họ, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh đi thẳng trở lại vị trí của mình, toàn thân gọn gàng chỉnh tề, không còn dáng vẻ bị cuốn theo dục vọng phá rối lý trí của cô như khi còn ở phòng đạo cụ nữa.
Cũng không biết những người ở gần có nhìn ra manh mối gì không.
Dù sao thì cô cũng hơi mạnh tay khi kéo cà vạt của anh, bởi lúc đó cô đã gần như ngừng thở vì nụ hôn.
Hơn nữa, cà vạt của anh cũng bị lệch sang một bên, có lẽ những nếp nhăn để lại trên đó khó mà phẳng được nếu không được ủi.
Trong nửa phần còn lại của buổi tọa đàm, Khương Gia Di luôn gặp khó khăn trong việc giữ bình tĩnh.
Cô kiểm tra thời gian thường xuyên, đến khi kết thúc cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Các giáo viên và sinh viên bắt đầu ra về từ các lối đi khác nhau của hội trường.
Đám người Khương Gia Di chọn cách rời đi từ cửa hông gần đó, bốn người xếp thành một hàng trật tự từ từ di chuyển ra ngoài.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào những ngón chân của mình, cho đến khi chuẩn bị đến khỏi lối ra, cô quay đầu nhìn về hàng ghế đầu tiên.
Đáng tiếc, có quá nhiều người, căn bản không thể nhìn thấy hàng ghế của khách mời.
“Khương Khương, lát nữa chúng mình ăn gì?” Uông Mộ hỏi.
Khương Gia Di lấy lại tinh thần, nháy mắt phản ứng hai giây: “Mình ăn gì cũng được”.
“Thế chúng ta chọn đại một tiệm nhé?”
Cô gật đầu cười: “Ừ, được”.
Nghe vậy, Uông Mộ nghiêng người nhiệt tình thảo luận với Trịnh Nhạc Toàn, không ai để ý cô thực sự có chút lơ đễnh.
Chu Lâm bị kéo đi dùng bữa cùng họ, sau bữa ăn, Trịnh Nhạc Toàn đề nghị cùng nhau đi đến một quán rượu mới mở.
Rốt cuộc, nhịp tim dồn dập mà Khương Gia Di kìm nén suốt bữa ăn cũng tăng lên nhanh chóng.
“Các cậu đi đi, mình không đi đâu”.
Cô cố gắng để giọng nói của mình tự nhiên hơn: “Hôm nay mình muốn về chỗ bố, mình đã đồng ý sẽ không về quá muộn”.
“Mình cũng không đi nữa, đã hẹn bạn chơi game”.
Chu Lâm vuốt tóc bừa bãi, cười xin lỗi, “Mình lái xe đưa các cậu về trước”.
Khương Gia Di vội vàng nói: “Không cần, hai bên cũng không tiện đường.
Mình tự bắt taxi, cậu đưa mấy người Tiểu Mộ về đi”.
Nói xong, cô bước nhanh sang bên đường, quay lại vẫy tay với họ: “Đi nhé, chơi vui vẻ!”
“Tạm biệt!” Uông Mộ và Trịnh Nhạc Toàn vẫy tay đáp lại.
Chu Lâm há miệng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
…….
Đô thị phồn hoa mang cảm giác lạnh lẽo ban ngày đến đêm lại khoác lên mình bộ mặt khác.
Ánh đèn neon giữa các tòa nhà kết nối chúng thành một dòng chảy hỗn loạn.
Mỗi người đều từng lao vào vòng xoáy khao khát của bản thân, hoặc vì để thỏa mãn sự lười biếng, hoặc vì một chút hưng phấn và kích thích nào đó.
Trên ghế sau của một chiếc taxi, chiếc điện thoại di động lặng lẽ đặt trên hai đầu gối, phần viền của chiếc váy xếp ly khéo léo được ép bên dưới.
Đột nhiên, màn hình sáng lên, phản chiếu một góc mờ ảo của băng ghế sau ô tô.
Một ngón tay mảnh khảnh mở cửa sổ tin nhắn, màn hình chuyển sang giao diện trò chuyện Wechat, trên màn hình chỉ có một câu – Liên hệ mới được thêm vào, Chưa có cơ hội nói chuyện.
[Tôi đến đón em nhé?]
Khương Gia Di cầm di động, nghĩ ngợi gì đó rồi lại quay màn hình về trên đùi một lần nữa.
Cô mím chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, điện thoại rung lên đột ngột khiến cô giật mình.
Cô vội vàng cúp máy, quay lại Wechat lúng túng trả lời: [Không cần.
Em sắp đến rồi.]
Đối phương trả lời “Được”, không gọi lại cho cô.
Mười phút sau, xe dừng trước một khách sạn.
Nam nữ ăn mặc sang trọng và những doanh nhân ra vào liên tục, xe cộ đủ màu đến rồi lại đi, người giữ cửa luôn miệng nói câu “Chào buổi tối” với khách hết lần này đến lần khác.
Khương Gia Di cúi đầu bước vào, ngoại hình ngoan ngoãn, ngọt ngào lại có cảm giác thanh tân, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, thoạt nhìn rất khó phân biệt tuổi tác.
Mới đi được vài bước, cô chần chừ ngừng lại, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
“Xin chào, xin hỏi cô đến tìm người phải không?”
Nghe vậy, cô quay lại ân cần nhìn sang hỏi người quản lý sảnh, do dự một lát mới lắc đầu: “Tôi muốn đặt một phòng, muốn… phòng trên tầng thượng”.
Người quản lý sửng sốt, cố gắng hết sức mỉm cười dịu dàng và thiện chí: “Cô… cô đủ tuổi chưa? Cần phải sử dụng chứng minh thư để đến quầy lễ tân đặt phòng”.
“Hả?” Khương Gia Di sững sờ, kéo túi đứng ngây ra: “Đương nhiên là tôi đủ tuổi rồi, năm nay tôi đã…”
“Xin lỗi”.
Giọng nói trầm thấp phía sau đột nhiên cắt ngang, sau đó cô đã lọt vào một vòng tay rộng lớn.
Người đàn ông khoác vai cô khẽ gật đầu với người quản lý, “Cô ấy đủ tuổi rồi, là bạn gái tôi”.
“Chu tiên sinh?”
Người quản lý có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt: “Vâng, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa”.
Nói xong, anh ta thức thời quay người rời đi.
Khương Gia Di vẫn lơ mơ về tình huống hiện tại, cho đến khi bàn tay to lớn đặt trên vai cô từ từ siết chặt, ngón tay anh xoa vai cô hết lần này đến lần khác.
“Chưa đủ tuổi?” Chu Tự Thâm lẩm bẩm lặp lại, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cô cứng người, ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực anh, “Anh cười cái gì”.
Đôi lông mày của anh cau lại như thể đang nhẫn nại gì đó nhưng nhanh chóng giãn ra, khóe môi mỉm cười bất lực, lắc đầu nói: “Tại sao em lại nghĩ đến việc tự đi đặt phòng chứ?”
Giọng điệu của anh nghe có vẻ như đã bị cô chọc cười.
Cô càng xấu hổ: “Em cũng không biết số phòng”.
“Là tôi sơ sót”.
Anh gật đầu: “Đi thôi, lên trước đã”.
Cuối cùng Khương Gia Di cũng có cảm xúc chân thật về cuộc hẹn của mình, trái tim treo lơ lửng như quả lắc đồng hồ đã lâu không tu sửa.
Cô hoảng đến mức đầu óc u mê, chân tay nhẹ bẫng, ánh sáng trên đầu bị gạch lát sàn phản chiếu thành một vầng hào quang hư ảo.
Cô di chuyển ngón chân chậm rãi, nghiêng đầu tiến thêm hai bước về phía anh, dùng hành động để trả lời.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật bọn họ còn lâu mới có can đảm như lần đầu tiên vào đêm đó.
“Em hối hận không?” Chu Tự Thâm đột nhiên hỏi.
Trái tim của Khương Gia Di run lên, chợt nghĩ đến trải nghiệm lần trước của mình ở phòng nghỉ trong trang trại ngựa.
Cô lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt phức tạp, vừa thấp thỏm lại tủi thân.
Lần trước cô nói không hối hận nhưng anh hoàn toàn không tin, nếu như lúc này cô không nói gì, chẳng lẽ anh sẽ lại bỏ đi giữa chừng sao?
Yết hầu Chu Tự Thâm khẽ động, đột nhiên nghiêng người về phía trước, anh nắm lấy tay cô, bao trọn bàn tay cô vào lòng bàn tay ấm áp: “Đừng lo, ở đây không có người biết em”.
Nói xong, anh dẫn cô đi về phía trước.
Khương Gia Di đi theo từng bước nhỏ, hơi bất ngờ liếc nhìn bóng lưng anh, sau đó chuyển xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Cô mất cảnh giác, để lộ ra tâm sự rối rắm nhưng đã được anh dịu dàng nắm lấy, nhẹ nhàng che chở cho cô.
Giờ này phút này, nắm tay có thể khiến cô cảm thấy an tâm hơn so với một cái ôm hờ, đồng thời cũng có thể thấy được sự đối xử bình đẳng của đối phương.
Hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều về những chi tiết này là cô lại bị thu phục bởi cách cư xử chu đáo của một quý ông, khiến mọi chuyện rối tinh rối mù một lần nữa.
Đột nhiên, Chu Tự Thâm nhẹ nhàng siết chặt tay cô, cô không thể không bước nhanh về phía trước đến bên cạnh, vừa lúc sóng vai cùng anh.
Anh nói: “Còn tưởng em sẽ thay một bộ quần áo khác”.
Khương Gia Di sửng sốt, giọng điệu khô khan: “Bộ này không đẹp sao?”
Hôm nay cô ra ngoài tham gia tọa đàm, không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại phát triển như thế này, vì vậy cô chọn một bộ váy bình thường mặc đến lớp rồi vội vàng chạy tới.
Chương trình kết thúc, cô cũng không có cơ hội quay về thay quần áo, huống chi như vậy cũng sẽ có vẻ thật cố ý.
Nhưng bây giờ cô hối hận vì đã không cố ý.
Chu Tự Thâm quẹt thẻ phòng vào thang máy, ấn nút trên cùng, sau đó khẽ cong khóe môi lắc đầu cười.
“Không đẹp sao?” Khương Gia Di có chút phiền muộn.
“Không phải”.
Anh nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước mặt, vân vê bàn tay cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay.
Một lúc sau, anh nói ra ba chữ không rõ ý tứ: “Nhưng ngoan quá”.
Ngoan đến mức khiến người khác có cảm giác tội ác, cũng xấu hổ mà hưng phấn.
Nhưng anh chưa bao giờ là người quang minh lỗi lạc cả.
Khương Gia Di nhìn chằm chằm vào động tác trên tay của anh, mu bàn tay bị vê đến nóng lên, hơi nóng như men rượu nhanh chóng truyền đến khiến cô như rơi vào chiếc áo bông mềm mại.
Cô không biết ý nghĩa thực sự của ba chữ “Nhưng ngoan quá”, chỉ là bị khen đến đỏ mặt.
Đột nhiên, đầu cô nóng bừng, ngón tay cuộn tròn lại, đầu ngón tay khẽ chọc vào lòng bàn tay anh.
Động tác của Chu Tự Thâm dừng lại, năm ngón tay vươn ra quấn lấy toàn bộ bàn tay cô rồi siết chặt như một lời “cảnh cáo” đầy ẩn ý.
“Sắp đến rồi”, anh nói.
Ý ngầm của anh được miêu tả vô cùng sinh động, rõ ràng là bảo cô đừng nóng vội.
“Em nào có…”.
Khương Gia Di nỗ lực giãy dụa ‘kịch liệt’ nhưng đôi tay mảnh khảnh mềm mại lại chẳng thể làm loạn trong lòng bàn tay anh.
Chu Tự Thâm rũ mắt, dung túng theo tính khí trẻ con của cô.
Một lúc sau, thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Cách bài trí của khách sạn này hoàn toàn xa lạ đối với cô, cô cũng không biết số phòng là bao nhiêu, bởi vậy cô chỉ có thể mặc cho Chu Tự Thâm nắm tay đi.
Khi bước lên tấm thảm sàn êm ái, cô chợt cảm thấy biết ơn vì anh đã không chọn chỗ lần trước.
Nếu không cô có thể bị gánh nặng tâm lý bởi luôn nghĩ đến những chi tiết của đêm hôm đó.
“Là phòng này”.
Chu Tự Thâm dừng lại, kẹp tấm thẻ phòng mỏng dính giữa hai ngón tay mảnh khảnh quét mở cửa: “Đừng lo lắng, nếu tôi không đến thì sẽ không có người ở đây nên rất sạch sẽ”.
Nói xong, anh quay đầu lại mỉm cười nhìn cô, tỏ vẻ rất kiên nhẫn: “Vào đi”.
Khương Gia Di nhất thời quên hết căng thẳng, cô nhấc chân bước vào, như thể một con mồi vô tình bước vào chiếc bẫy giăng sẵn cho chính mình.
Người thợ săn với sự kiên nhẫn xuất sắc theo sau, tay trái nhẹ nhàng đóng cửa, thu lưới thành công.
Sự ‘lịch thiệp’ của anh chỉ dừng lại ở cánh cửa này thôi.
Chu Tự Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng cô, anh giơ tay tháo cà vạt, căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng động nhẹ.
Dường như cô như ý thức được điều gì đó liền quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to khẽ giật mình.
Anh cong môi cười, để cà vạt qua một bên, sau đó tháo đồng hồ đeo trên tay trái ra, giật hàm ra hiệu cô lại đây.
Nhịp tim của Khương Gia Di tăng nhanh, do dự đi về phía trước hai bước, sau đó nhanh chóng dừng lại, cởi túi xách.
Cô hờ hững nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên giá treo áo khoác.
Cô đi tới treo chiếc túi lên một cách chậm rãi, thậm chí còn điều chỉnh góc nghiêng của chiếc túi một lúc lâu.
Tiếng bước chân phía sau không nhanh không chậm tới gần.
“Hay là em để nó ở chỗ khác nhé”.
Khương Gia Di tự lẩm bẩm một mình, vội vàng muốn bỏ của chạy lấy người, dù cô có giả vờ bình tĩnh thế nào đi nữa thì quầng ửng đỏ trên má đã không thể giấu được nữa.
Giây tiếp theo, cô được một người bế bổng từ phía sau, hành động bất ngờ khiến cô giật mình hét lên đầy sợ hãi.
Chiếc túi rơi xuống đất một tiếng “Bịch”, Khương Gia Di muốn duỗi tay ra theo bản năng nhưng đột nhiên phát hiện chân mình lạnh ngắt, một góc váy xếp ly đã bị hành động vừa rồi vô tình kéo lật lên rồi đè xuống một mảng gấp khúc.
Cô hoảng sợ mò mẫm định kéo xuống, đỏ mặt nghẹn ra một chữ: “Váy!”
Nhưng bàn tay cô lại vô tình chạm vào chốt thắt lưng lạnh ngắt của anh.
Khương Gia Di căng thẳng, lông tóc sau gáy dựng ngược, cô muốn rút tay ra ngay lập tức nhưng anh đã siết chặt cổ tay cô, sau đó cả cánh tay kẹp chặt sau lưng cô.
“Đừng đụng lung tung”.
Lời còn chưa dứt, anh đặt cô xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Lạnh quá!” Khương Gia Di kêu lên, theo bản năng bám vào vai anh muốn nhảy xuống, nhưng Chu Tự Thâm giữ chặt eo cô ngăn lại, đánh nhẹ phần eo dưới, “Ngồi im”.
“Anh!”
Cô “Anh” một lúc lâu mà vẫn chẳng thốt được lời khác, ánh mắt thâm trầm lẫn gian xảo mang theo ý cười của anh đã thức tỉnh cô, khiến cô dần mất chút can đảm cuối cùng.
Anh luôn kiềm chế và nhẹ nhàng trước mặt người ngoài, không bao giờ để lộ những biểu cảm và ánh mắt như vậy.
Chu Tự Thâm ung dung cúi đầu xuống, chống tay lên bàn hai bên người cô, ánh mắt dường như vô tình khóa chặt mọi biểu cảm trên gương mặt cô.
Nhịp tim của Khương Gia Di thình thịch như tiếng trống dồn dập, cuối cùng cô buộc phải đối mặt đầu hàng trong im lặng, quay đầu sang một bên.
Nhưng vào lúc này, anh lại bất ngờ cúi đầu hôn lên cổ cô, thậm chí anh còn lờ mờ đoán trước được phản ứng của cô mà nâng lên một bàn tay vòng đến sau lưng, đỡ lấy thân thể mềm nhũn, đưa cô ôm chặt lấy mình.
Nụ hôn tự do rơi bên tai và cằm, vẫn luôn cách xa bờ môi, nhưng nụ hôn ấy vẫn khiến má cô nóng bừng, ngay cả hơi thở cũng nóng rẫy như phát sốt.
Môi răng gần như không tách rời trong chốc lát, Khương Gia Di trộm nhảy khỏi bàn nhưng bàn tay của Chu Tự Thâm lại không nặng không nhẹ đánh cô một cái, ngay cả làn váy cũng run theo chủ nhân của nó.
“Ngoan, ngồi yên”.
Cô cắn chặt môi, đầu óc nóng bừng choáng váng, cô biết mình có bao xấu hổ nhưng vẫn không ngăn nổi trái tim đập ngày một nhanh.
Anh như cha mẹ cưng chiều con cái, khiển trách chính là yêu thương, còn trêu đùa chính là răn dạy.
“Giờ thì, Khương tiểu thư”, người đàn ông đến gần cô, giọng nói còn vương ý cười không rõ, như thể anh cố tình tạo ra điều đó để nới lỏng cảnh giác của cô: “Giữ nguyên tắc của một quý ông lịch thiệp, tôi sẽ hỏi em hai câu cuối cùng”.
“… Câu gì?”
“Là ở đây, hay là đi vào? Còn nữa…”, anh khẽ mỉm cười: “Em có muốn tôi dịu dàng một chút không…”..