Sau Đó Tôi Động Lòng


“Gia Di? Cậu còn nghe không?”.
Khương Gia Di cố gắng bình tĩnh và điều chỉnh giọng điệu của mình.
“…Mình đang nghe đây”.
Ngoài tức giận, cô còn cảm thấy uất ức và thất vọng.
Rõ ràng lúc ở nhà họ Khương, cô đã hỏi anh rốt cuộc bọn họ đã từng gặp nhau hay chưa, cô còn nói câu trả lời này rất quan trọng đối với bản thân cô, vì sao anh lại nói dối? Đêm đó ở quán bar anh còn làm như chưa từng quen biết cô.
Đối với anh mà nói, có lẽ sự cố chấp về vấn đề này thực sự không cần thiết và cũng rất ngây thơ, nhưng đối với cô mà nói thì nó lại tồn tại một ý nghĩa khác.
Chu Lâm không nhận ra sự kỳ lạ, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Mình cứ tưởng chú út trông rất dễ nhận ra nhưng không ngờ đến cậu cũng nhận ra.

Nói thật, trong buổi tọa đàm mình cho rằng cậu sẽ nhận ra nhưng nhìn phản ứng lại không giống”.
“Có thể là do mình bị mù mặt”. 
Khương Gia Di không nghĩ nhiều, buột miệng nói xong mới nhận ra mình vừa nói cái gì. 
“Không… lúc đó mình vẫn luôn mặc bộ đồ thú bông, gần như chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút đường đi, chưa từng nhìn thấy mặt của anh ta”.
“Thảo nào, thế thì không nhận ra là chuyện bình thường”.
Nghe vậy, cô cắn môi, tâm trạng rối rắm.
Nếu như cô đội đầu thỏ không nhìn rõ người ngồi trong xe là Chu Tự Thâm, vậy thì anh cũng không nhìn thấy khuôn mặt cô mới phải chứ nhỉ?
Lúc đó cô không biết Chu Lâm có nói tên của mình ra hay không.
“Nếu cậu đang ở nhà thì không biết có tiện ra cổng một chút không?” 
Chu Lâm hỏi: “Mình có đồ muốn đưa cho cậu và Trần Thiện, ngày mai cậu về chung cư thì đem cho cậu ấy một phần nhé”.
Khương Gia Di chợt kinh ngạc, cũng không màng tới việc đang chán nản, “Cổng? Cổng nhà mình á?”
“Cậu không tò mò là cái gì sao?”
“Mình… tất nhiên là tò mò rồi! Chỉ là cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, cũng không tiện đường, cậu không nhất thiết phải đi một quãng đường xa vậy”.
“Đồ này không để lâu được, muộn nhất là sáng mai phải ăn nó rồi”. 
Chu Lâm cười: “Là hai chiếc bánh gato, nhân viên cửa hàng nói đây là hai cái bánh phiên bản giới hạn cuối cùng của mùa này, vốn dĩ tớ đi chọn quà với bạn nhưng nghe cô ấy nói vậy nên tớ mua luôn”.
Đại khái Khương Gia Di đã đoán được là bánh ngọt của tiệm nào.

Trước đây Trần Thiện đã nói thích bánh ngọt ở đây mấy lần, cảm thấy mùi vị không tệ.

Bình thường cô sẽ rất vui nếu có người mua đem đến tận cửa, nhưng bây giờ nếu Chu Lâm chạy đến nhà họ Khương thì lời nói dối của cô hoàn toàn bại lộ.
“Có phải là tiệm bánh ngọt tên V.V không?” 
Cô giả vờ vui vẻ, cố gắng nhanh chóng xuống giường, đôi chân mềm nhũn bước vào phòng tắm, hốt hoảng tắm rửa càng nhanh càng tốt.
“Đúng vậy, mình nhớ các cậu từng nói mùi vị ổn lắm”.
“Đúng là rất ngon, cảm ơn cậu nhé.

Chẳng qua, nếu là V.V thì hướng Hoài Đại mới thuận đường với nhà cậu, bây giờ chắc chắn Trần Thiện đang ở chung cư, đưa đến chỗ cậu ấy hẳn là gần hơn chứ nhỉ?”
“Mình…” Chu Lâm do dự.
“Sao vậy?”.
“Lúc trước mình với Trần Thiện có chút mâu thuẫn không biết cậu ấy đã hết giận chưa”.
“Mâu thuẫn?” Khương Gia Di sững sờ, dừng động tác trên tay lại, bàn tay bất chợt kéo đuôi tóc. 
“Mình không biết… là chuyện gì?”.
“Là chuyện nhỏ thôi”. 
Chu Lâm nói mơ hồ không đâu vào đâu, sau đó đột ngột chuyển chủ đề. 
“Đúng rồi, mình không phải là chủ nhà nên bảo vệ không cho mình vào, cậu là con gái, đêm hôm khuya khoắt như này cũng không an toàn, vẫn nên để người giúp việc ra lấy nhé”.
Khương Gia Di nghe thế cũng không nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu: “Ừ”.
Sau khi phản ứng lại cô mới cảm thấy áy náy nên ngượng ngùng nhỏ giọng bổ sung: “Tuần sau mình mời cậu ăn cơm xem như đáp lễ, nếu cần thiết mình có thể nói giúp cậu vài câu với Trần Thiện.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hai người các cậu nói chuyện với nhau”.

“Mình sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với cậu ấy”. 
Dừng một chút, Chu Lâm còn nói: “Nếu tuần sau đi ăn cậu ấy đồng ý đến thì cậu giúp tớ gọi cậu ấy đi cùng luôn nhé?”.
“Được thôi! Đến lúc đó mình sẽ hỏi cậu ấy”.
“Ừ, vậy mình cúp đây, lát nữa đến mình sẽ gửi Wechat cho cậu”.
“Được”.
Cúp điện thoại, trái tim cuối cùng cũng nặng nề trở lại vị trí ban đầu.

Khương Gia Di ngước mắt lên nhìn tấm gương dài bằng nửa thân trước mặt, ngơ ngác thở phào một cái.
… Thật nguy hiểm.
Giờ này, khách sạn cách nhà họ Khương ít nhất khoảng nửa tiếng đi xe, chưa kể cô còn chưa “xử lý ổn thỏa mấy việc râu ria”, muốn về đến nhà họ Khương trước Chu Lâm là gần như không thể.
Thật sự chỉ kém một chút, một chút thôi, cô không biết nên làm thế nào để lời nói dối của mình được trọn vẹn.
Khương Gia Di che mặt lấy lại bình tĩnh nhưng khuôn mặt của Chu Tự Thâm lại hiện lên trong đầu.
“Đáng ghét”.

Cô buồn bực lẩm bẩm rồi chậm rãi ngồi trên thành của bồn tắm.
Họ Chu rất phổ biến nên cô không hề nghĩ đến việc liên hệ hai người họ Chu bên cạnh mình lại với nhau, ai mà nghĩ tới hai người họ là chú cháu cơ chứ.
Cho nên, cô không những ngủ với bạn của bố mà còn ngủ với chú của bạn cùng lớp mình!
Cô căn bản không dám tưởng tượng mình sẽ xấu hổ đến mức nào nếu bị Khương Đông Ngôn và Chu Lâm biết chuyện, chỉ có thể cầu nguyện chuyện này vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vang lên một lúc lâu.
Nước nóng xoa dịu cơ thể, hơi nước ấm áp làm tăng thêm sự mệt mỏi rã rời và cơn buồn ngủ chập chờn ập đến.
Khương Gia Di cố gắng vực lại tinh thần, tắm xong, cô quấn tạm một chiếc áo choàng.

Cô vừa cầm điện thoại lên, đúng lúc Wechat nhận được vài tin nhắn.
Chu Lâm nói cậu ấy gần đến, cô nhanh chóng trả lời “Được”, sau đó gửi Wechat để thím Lý đừng để cho con gái đi, cũng đừng lỡ miệng nói ra chuyện cô không ở nhà.
Đột nhiên điện thoại rung lên, lại là hai tin nhắn do Chu Lâm gửi đến.
[Đã giao đồ cho bảo vệ rồi.]
[Chú mình đã đi rồi sao?]
Khương Gia Di lập tức chột dạ, sau khi gửi lại một cái nhãn dán cám ơn hình con heo, cô lại gõ vào ô nhập chữ: [Đã đi rồi.]
Đang định nhấn gửi đi thì tiếng gõ cửa bất thình lình vang lên sau lưng.
Cô giật nảy mình lập tức hỏi theo phản xạ: “Ai vậy?”.
“Ngoài tôi thì còn có ai nữa?”. 
Người ngoài cửa nhàn nhạt nói, giọng nói xuyên qua cánh cửa gợi lên cảm giác trầm thấp. 
“Tôi đến đưa quần áo sạch cho em”.
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng của anh, rất nhiều hình ảnh của tối nay như thủy triều tràn vào đầu cô.

Rõ ràng giọng nói hiện tại của anh đã khôi phục sự tỉnh táo bình thường, nhưng bên tai cô lại phảng phất râm ran những tiếng trầm khàn quyến rũ.
Khương Gia Di nhanh chóng vỗ ít nước lạnh lên mặt để bình tĩnh lại.
Cô phải học được cách đối xử tách biệt với hai bộ dáng này của anh mới được.
“Đợi một lát, em xong ngay đây”.
Khương Gia Di tay chân luống cuống lau khô vệt nước trên mặt, do dự một chút mới bước ra trước cửa, chậm rãi gạt nắm cửa xuống.
Cánh cửa dần rộng mở, lộ ra khuôn mặt còn vương hơi nước và nét đỏ hồng mong manh như quả mật đào vừa mới tắm mình trong làn nước trong trẻo.
Cô chớp đôi mắt ngước lên nhìn anh, hàng mi lẫn khóe mắt bị ướt đẫm hơi nước.
Giây phút hai người nhìn nhau, cô đột nhiên đứng thẳng lưng rồi đưa tay đến trước mặt anh, nặn ra hai chữ như vàng: “Quần áo”.
Chu Tự Thâm bình tĩnh nhìn biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hề vạch trần mà chỉ đem túi giấy trong tay móc trên năm ngón tay mảnh khảnh của cô.
“Chắc là vừa cỡ” – Anh nói.
Khương Gia Di thu tay lại đồng thời lấy túi giấy vào sau cửa.

“Em sắp phải về rồi”. 
Nói xong, cô lùi vào phòng tắm, dứt khoát đóng cửa lại.
Phải như vậy chứ! Cô lặng lẽ gật đầu khẳng định mình, chuyện này là anh đuối lý trước cho nên cô không cần phải vô thức hạ mình khi nhìn anh, phải kiên cường lên.
Khương Gia Di không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, không biết Chu Tự Thâm đã đi hay chưa nên cô cố ý làm cái túi vang lên tiếng loạt soạt để anh biết mình đang rất nóng lòng muốn thay quần áo.
Cô lấy từng cái ra cho đến khi ngập ngừng trước một chiếc túi nhỏ được bọc riêng.

Bên trong có bộ đồ lót mỏng và nhỏ, chất vải mềm mịn màu hồng pastel, đai áo được trang trí bằng ren mỏng và nơ bướm xinh xắn.
Cô cầm túi giấy trong tay, biểu cảm dần trở nên đờ đẫn lẫn ngượng ngùng.
Gu thẩm mỹ này… thật thiếu nữ, chắc không phải là anh ấy chọn đâu nhỉ?
Khương Gia Di thay áo quần với tâm trạng phức tạp, cô không thoải mái mà đẩy cửa đi ra, bước chân đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông vốn tưởng không ở trong phòng lúc này lại ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, cầm một ly rượu, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy động tĩnh, anh mới ngước mắt nhìn qua phía bên này.
Ánh đèn trong phòng được chỉnh khá tối nên sự tương phản ánh sáng cũng không hề mãnh liệt, nó cũng làm dịu đi cảm giác áp bức trên người anh.
“Có đói không, muốn ăn chút gì không?” Hình như là anh đã quên những gì cô vừa nói. 
“Tôi gọi người đưa lên”.
“Không cần, em phải về nhà.

Chu Lâm muốn đến chỗ bố tìm em, nếu giờ không về thì khả năng sẽ không về kịp”.
Chu Tự Thâm khẽ nhíu mày.
Khương Gia Di mím môi nhìn anh, một lát sau mới nghiêm túc hỏi anh: “Em đã nhắc đến Chu Lâm rồi mà anh không có gì muốn nói sao?”.
“Tôi nên nói gì đây?” 
Anh tốt tính cười nói: “Tuy bây giờ đã rất muộn nhưng hai người đã là người trưởng thành có suy nghĩ độc lập, bất kể tôi đóng vai gì đi nữa cũng không có quyền can thiệp hai người gặp mặt”.
Gì chứ, chẳng lẽ anh muốn tự cho mình cái thân phận “phụ huynh” sao?
Rõ ràng ý cô không phải là như vậy.
“Hai người là chú cháu” – Cô nói thẳng ra.
Anh gật đầu: “Ừ, đúng vậy”.
Khương Gia Di há miệng cảm thấy có hơi bực mình nhưng lại không biết đang tức ai, nên cô chỉ có thể tự mình thừa nhận: “Các người chẳng ai nói cho em biết cả”.
“Thì ra là em để ý chuyện này.” 
Chu Tự Thâm: “Tôi chỉ cảm thấy không cần đặc biệt nhắc đến chuyện này, thuận theo tự nhiên để em biết là được.

Hơn nữa tôi nghĩ chuyện này sẽ chẳng thể trở thành một nhân tố ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta?”
“Nhưng Chu Lâm là bạn cùng lớp, cũng là bạn của em”.
Biểu cảm của anh không đổi: “Cho nên?”.
“Em sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa nếu bị cậu ấy phát hiện ra thì…”.
“Tôi có thể bảo đảm với em, tôi sẽ không để người khác biết chuyện này nếu chưa được sự đồng ý của em”.
Khương Gia Di ngẩn người.
Mặc dù có rất nhiều yếu tố tình cờ không thể cưỡng lại được và lời đảm bảo này cũng không thể đáng tin cậy tuyệt đối nhưng cô vẫn cảm thấy yên lòng, do dự gật đầu nhẹ nhàng.
“Còn gì muốn hỏi tôi không”. 
Chu Tự Thâm đặt lại chiếc ly xuống bàn, bình tĩnh dịu dàng hỏi.
Lời nói và hành động của anh lộ ra vẻ “rất dễ nói chuyện”, đồng thời cũng là tín hiệu cho thấy anh đang nghiêm túc giải thích với cô.

Chính bản thân cô cũng là một người dễ bị dao động, mọi người xung quanh đều nói cô dễ mềm lòng nên thiếu một chút chủ kiến trong những chuyện nhỏ nhặt.
Cho nên cô lặng lẽ gật đầu, thái độ cũng trở nên mềm mỏng hơn nhiều..
“Đứng như vậy có mệt không? Ngồi xuống rồi nói”. 

Chu Tự Thâm vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, hành động này khiến Khương Gia Di nhớ đến khung cảnh trong phòng làm việc của viện trưởng.
Anh giống như lần đó, ngồi trên ghế ra hiệu cho cô đi đến bên cạnh.
Cô liếm môi, nhấc chân bước đến chỗ anh. 
Muốn đến bên cạnh cửa sổ bắt buộc phải đi ngang qua chiếc giường lớn trong phòng, đến cuối giường, ánh mắt cô đột nhiên lướt qua tấm chăn lộn xộn, hai chân cô bất chợt trở nên cứng đờ.
Vừa nhấc mắt lên, cô đã phát hiện Chu Tự Thâm nhìn cô, nụ cười ung dung như có như không.
“Sao thế?” 
Mặt cô nóng lên, đột ngột lui về sau nửa bước, ánh mắt hoảng hốt.
Lại là biểu cảm này… khiến cô không kiềm chế được mà liên tưởng đến sự trái ngược của anh với bốn chữ “chính nhân quân tử”, xấu xa một cách trắng trợn.
Anh không trả lời mà chỉ nói: “Nếu em muốn ngồi ở đó cũng được”.
Khương Gia Di vội vã lắc đầu, ngượng ngùng bước đến ngồi đối diện với anh.
Một khi ở gần anh, không khí xung quanh dường như thay đổi hoàn toàn, giống như chỉ cần một ánh mắt của anh lướt qua chỗ nào trên cơ thể cô thì chỗ đó đều không nhịn được mà run rẩy.
Thấy cô chọn vị trí đối diện, anh cũng không phản đối, thu tay lại đặt trên đùi: “Có câu hỏi gì, hỏi đi”.
Khương Gia Di khép chân ngồi ngay ngắn, không hiểu tại sao vốn là cô đặt câu hỏi mà bây giờ vai trò lại bị đảo ngược.
Cô tạm thời gạt bỏ ý nghĩ đen tối trong đầu, cân nhắc ổn thỏa câu từ mới mở miệng: “Hôm đó ở quán bar, có thật là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”.
“Không phải trước đây em đã hỏi vấn đề này rồi sao?”.
“Em biết, nhưng sau khi Chu Lâm nói hai người là chú cháu, đột nhiên em nhớ đến năm ngoái lúc các câu lạc bộ của Hoài Đại tuyển sinh, cậu ấy có nhờ chú của cậu ấy tiện đường đón em”. 
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt vương chút do dự: “Là anh sao?”.
Chu Tự Thâm khẽ giật mình, lông mày nhíu lại rồi từ từ giãn ra, ánh mắt rơi xuống người cô vừa như đang suy ngẫm đánh giá, vừa như đang nhớ lại điều gì đó.
“Mùa hè?” Anh hỏi.
Khương Gia Di từng nghĩ đến những kiểu phản ứng của anh nhưng không nghĩ tới sẽ như vậy.
“Là mùa hè”.

Cô gật đầu một cách ngỡ ngàng.
“Em mặc bộ đồ thú bông, đúng không”.
“Ừ! Là một con thỏ màu trắng, đôi tai rủ xuống”.
Chu Tự Thâm nhìn dáng vẻ miêu tả nghiêm túc của cô, bỗng nhiên bật cười.
“Thì ra là em”.

Anh chậm rãi nói.
“… Anh không biết đó là em sao?” Khương Gia Di sững sờ.
“Chu Lâm chỉ nói cho tôi đó là một người bạn cùng lớp có mối quan hệ tốt với nó.

Hơn nữa em mặc bộ đồ thú bông thì làm sao tôi thấy được?”.
Cô yên lặng.
“Không phải em cũng không nhận ra tôi à?” 
Chu Tự Thâm mỉm cười, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói tiếp: “Cho nên em hỏi tôi vấn đề này là nghi ngờ tôi lừa em, phải không?”.
Khương Gia Di ngượng ngùng rũ mắt tránh đi ánh nhìn của anh: “Xin lỗi, là em nghĩ sai cho anh.

Thật ra em cũng có nghĩ đến điểm này, chỉ là muốn xác nhận một chút”.
Cô không thích cảm giác nảy sinh hiểu lầm mà lại không đi giải quyết.
Cảm xúc trong mắt Chu Tự Thâm rất khó phân biệt, khóe môi hơi nhếch lên: “Không cần xin lỗi, em có làm sai gì đâu.

Chẳng qua tôi muốn biết, ví dụ như quả thực lúc trước tôi nhận ra em, thì em có vì vậy mà kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta không?”
Khương Gia Di mơ hồ chột dạ nói: “Chuyện như này phải xảy ra rồi mới biết được chứ”. 
Làm sao cô lại có biểu hiện không chịu nổi cám dỗ thế này!
Chu Tự Thâm nhướng mày, chậm rãi gật đầu: “Cho nên, em đã chấp nhận đề nghị tôi đưa ra lúc trước phải không?”
“Đề nghị?” Lúc đầu cô còn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt trêu đùa của anh, gần như cô đã ngay lập tức hiểu anh đang ám chỉ chuyện gì.
Mối quan hệ “tình nhân” ổn định lâu dài, nhưng chỉ là “trên giường”.
“Em, em có yêu cầu”. 
Khương Gia Di xoa chóp mũi, cau mày hắng giọng giả bộ nghiêm túc, song lại đứng ngồi không yên thay đổi tư thế ngồi một chút, vành tai ửng đỏ.
“Yêu cầu gì?”.
“… Em nghĩ kỹ rồi lại nói cho anh”. 
Cô đứng dậy cầm điện thoại giả vờ xem thời gian: “Em thật sự phải về rồi”. 
Anh đã không lừa cô thì cô cũng không thể nhẫn tâm từ chối anh được, đương nhiên chỉ có thể thử xem sao.

Nhưng chắc chắn phải có giao ước, giải quyết dục vọng ham muốn cũng phải có cách riêng của nó.

Ví dụ như hai người thương lượng xong thời gian và tần suất theo nhu cầu, nhưng vẫn phải duy trì quan hệ “quen nhưng không thân” trước mặt người khác.
Điều quan trọng nhất, nếu có một bên muốn chấm dứt quan hệ này thì bên còn lại nhất định phải hiểu và phối hợp cho nhau.
Trong phút chốc, cái đầu của Khương Gia Di hiện lên rất nhiều nội dung, không nhịn được mà lặng lẽ gật đầu khẳng định suy nghĩ của bản thân, thậm chí cô còn nghĩ lát nữa về đến nhà có thể gửi bản thảo cho Chu Tự Thâm xem.
“Được, đều do em quyết định”.
Chu Tự Thâm cũng đứng dậy, tự nhiên đỡ lấy cánh tay của cô, động tác này của anh có phần thân mật khó nói so với một hình tượng người đàn ông lịch thiệp. 
“Nhưng tối nay tôi vẫn nên đưa em về”. 
Khương Gia Di nghĩ đến lời dối của mình khi nãy, không thể không diễn tiếp: “Rất có thể sẽ bị Chu Lâm nhìn thấy đấy”.
“Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, cho dù nó đến rồi có lẽ cũng không đợi được nên về trước”. 
Anh khẽ cười một tiếng, không trực tiếp vạch trần cô.
Cô sẽ không nói chuyện với anh lâu như vậy nếu thật sự muốn vội về gặp Chu Lâm. 
Khương Gia Di hậm hực rụt tay lại, đi phía sau anh.
Đèn trong phòng ngủ vẫn chưa được chỉnh sáng lên, dường như góc phòng vẫn còn cất giấu một chút không khí mập mờ chưa tan hết.

Vào lúc hai người một trước một sau đi xuyên qua căn phòng trong sự im lặng, những thứ nhìn không thấy sờ không được bắt đầu lờ mờ sinh sôi.
Khương Gia Di hô hấp nhẹ nhàng, những sợi tóc vương hai bên má bị hơi thở của cô thổi phất phơ cũng được cô vén ra sau tai. 
Sau khi mở cửa phòng, Chu Tự Thâm rất phong độ tránh đi nửa bước, tỏ ý để cô ra trước.
Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, cách bày biện trang hoàng cũng mang cảm giác gọn gàng lạnh lẽo, khác hẳn so với phòng ngủ nhỏ hẹp mờ mịt.
Cô thở phào một hơi bước ra cửa phòng.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt cô đông cứng lại.
Cốc thủy tinh bị đổ nước vẫn đặt ở chỗ cũ, khăn giấy rơi rải rác bên cạnh.

Những vệt nước nhỏ xung quanh không đủ đọng lại thành một vũng mà nhỏ từng giọt xuống dưới, cũng là vũng ướt sũng đó đang phản chiếu đống hỗn độn hai người vội vàng bỏ lại. 
Một khung cảnh nào đó bỗng nhiên hiện ra trong tâm trí của Khương Gia Di.
Người đàn ông cầm khăn giấy trắng như tuyết mềm mại vô tư lau ngón tay mảnh khảnh dính đầy nước, cuối cùng ngước mắt nhìn cô chằm chằm, nụ cười chợt hiện lại chợt tan.
Rõ ràng đó chỉ là một động tác đơn giản nhưng người nhìn lại khát khô cả cuống họng.
Cô từng nhìn thấy bàn tay này cầm bút máy ký tên cho sinh viên, rõ ràng rất nhã nhặn và lạnh lùng.
“Đang nghĩ gì vậy?”.
Khương Gia Di bỗng dưng bừng tỉnh, lúc này cô mới phát hiện khuôn mặt mình đã nóng rẫy: “Không, không có gì!”.
Chu Tự Thâm khẽ liếc dọc theo tầm nhìn của cô, lúc né tránh ánh sáng, màu sắc con ngươi của anh có phần ảm đạm.
Anh nói: “Đột nhiên có một chuyện muốn hỏi em”. 
Khương Gia Di có một dự cảm không lành: “Chuyện gì cơ?”.
Cô vừa nói vừa lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, yên ắng hít thở sâu để hạ nhiệt độ trên khuôn mặt
“Em nhớ rõ chuyện ngày hè năm trước tôi tiện đường đón em vậy sao?”
“Cũng khá… rõ?”
Chu Tự Thâm hơi đăm chiêu gật đầu, giơ tay xoa đầu cô, ung dung lên tiếng: “Nếu đã như vậy, chắc em còn nhớ cách xưng hô với tôi khi đó nhỉ”.
Xưng hô? Khương Gia Di mù mờ đáp: “Chu tiên sinh?”.
“Hử?” 
Chu Tự Thâm không nghe rõ nên cúi đầu xuống, chỉ là hôm nay cô không mang giày cao gót nên sự chênh lệch chiều cao của hai người bị kéo giãn, anh không thể không cúi thấp người.
Ánh mắt anh hơi buông xuống, ý tứ sâu xa ẩn hiện trong mắt, Khương Gia Di không nhịn được lén nhìn nhiều hơn một chút.
“Chu tiên sinh?” 
Nhìn trộm xong, cô cụp mắt nhìn xuống giả vờ ngoan ngoãn, lặp lại một lần nữa.
Người ở gần kề đột nhiên ngước lên, tiến lại gần cô nửa bước.
Hơi thở đột ngột đan xen, Khương Gia Di vô thức nín thở ngước mắt ngơ ngác mà mặc kệ anh đến gần, sau đó anh đưa tay vuốt những sợi tóc mai lộn xộn lui ra sau vành tai cô.
Đầu ngón tay ấm áp xẹt ngang qua tai, ngón tay anh dừng ở phía sau tai cô, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
Đột nhiên, ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê lỗ tai cô.
Hành động này giống như đang thương yêu một cô gái trẻ, hòa lẫn một chút tự nhiên mà sau khi trải qua chuyện thân mật nhất mới có được.

Chuyện này không phù hợp với mối quan hệ của bọn họ, không nên tồn tại. 
Khuôn mặt Khương Gia Di từ từ ửng đỏ.
Chu Tự Thâm nhếch môi.
“Tiểu Di, sao bây giờ không gọi chú nữa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận