Sau Đó Tôi Động Lòng


Khương Gia Di siết chặt bàn tay lạnh lẽo của mình theo bản năng.
Chân cô hơi run, phần lớn sự chú ý của bản thân đều bị xúc cảm trên đùi cướp mất.

Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì cây roi ngắn trong tay giống như đã trở thành một củ khoai tây nóng hổi*, cầm không được mà ném đi cũng không xong.
* Nguyên văn 烫手山芋: ẩn dụ những việc nan giải, buông không được mà giải quyết cũng không xong. 
Trong khi một nhóm bạn vẫn đang tụ tập cùng nhau ngoài vườn thì sau tấm rèm cửa, cô và Chu Tự Thâm lại lôi kéo nhau chơi loại ‘trò chơi’ này.
Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, anh nhướng mày nhìn cô chằm chằm.
Khương Gia Di bỗng nhiên nâng cằm, cố gắng kiên cường nói: “Vậy cho dù em có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không ‘đánh trả’ phải không?”
Chu Tự Thâm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, không lên tiếng.

Đúng lúc cô cho rằng anh không đồng ý thì anh mới từ tốn trả lời: “Không đánh trả”.
Nghe vậy, trong lòng Khương Gia Di chợt nảy ra một tính toán nhỏ, nếu anh đã không đánh trả vậy thì trước tiên cô cứ dùng kế gậy ông đập lưng ông, sau đó cô sẽ quay lại tiếp tục tham gia buổi tiệc.
Nghĩ xong xuôi, Khương Gia Di xoay cây roi ngắn trên tay nhưng lại do dự không biết nên ‘xuống tay’ từ đâu.
Cô cố gắng nhớ lại, lục lọi ký ức để tham khảo những đoạn mập mờ trong một số phim điện ảnh mà cô đã từng xem, cuối cùng những thứ hiện lên trong đầu chỉ là những cảnh thẩm vấn nghiêm túc.
Khương Gia Di ngượng ngùng mím môi, giơ tay lên theo bản năng.
Xuyên qua một lớp áo, bàn tay cô không hề báo trước mà áp sát vào khuôn ngực săn chắc kia.
Cảm nhận được tay của Chu Tự Thâm đột nhiên dừng lại, Khương Gia Di nhanh chóng nâng mắt liếc nhìn vẻ mặt của anh.
Chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cây roi ngắn trên ngực mình, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, hoặc cũng có thể là do phòng khách quá tối tăm khiến cô không nhìn rõ.
Cũng may, nhờ có lớp ánh sáng mờ mịt này nên cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Khương Gia Di không có gánh nặng tâm lý nào, cô chuyển sự chú ý của bản thân trở lại bàn tay mình, sau đó lại chọc nhẹ vào ngực Chu Tự Thâm.
Cô chưa từng cảm nhận một cách nghiêm túc, thì ra chọc vào cơ ngực sẽ có cảm giác như thế này… không biết sẽ có cảm giác tương tự khi chọc vào cơ bụng không nhỉ?
Thấy Chu Tự Thâm trước sau không nói một lời, Khương Gia Di yên tâm tiếp tục “cuộc chơi” của mình.
Chiếc áo sơ mi cùng bộ âu phục lịch lãm vẫn đang được mặc gọn gàng trên người anh, vùng eo và bụng được giấu sau lớp vải kia khiến cô không thể cảm nhận trực tiếp.

Chỉ có thể biết rằng, khi sờ vào, so với cơ ngực săn chắc thì chúng mềm mại hơn một chút.
Tuy nhiên, những giây tiếp theo, các múi cơ ở vùng bụng trở nên căng cứng lạ thường.
Cô sững người, lặng lẽ ngước mắt lên.
Nhưng Chu Tự Thâm đã rũ mắt xuống, không nhìn ra được rốt cuộc anh đang nhắm mắt hay không.

Ngay lúc cô muốn phân biệt kỹ càng thì anh lại hơi ngả người ra sau tựa đầu vào lưng ghế sô pha, dáng vẻ thờ ơ tựa như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì vậy Khương Gia Di hạ thấp cảnh giác, ma xui quỷ khiến thế nào lại chọc thêm lần nữa, cô xoa nhẹ như đang vẽ tranh, động tác khiến bàn tay cọ sát với lớp vải trên áo tạo ra âm thanh tinh tế.
Chu Tự Thâm bỗng nắm chặt tay.
Dây đai trên chân cô bị nhấc lên, lòng bàn tay cùng ngón tay ấm áp của anh kéo giãn khe hở giữa dây đai và chân tạo ra sự ma sát nhẹ nhàng.
Tay của Khương Gia Di run lên, bàn tay đang cầm roi ngắn rụt lại, sau đó chuyển xuống gõ vào khoá kim loại của thắt lưng anh đang mang khiến nó vang lên một tiếng “Đinh”, âm thanh truyền đến màng nhĩ rất kích thích. 
Chu Tự Thâm đột nhiên mở mắt nhìn cô bằng một ánh mắt sâu thẳm.
Tiếp đó, anh siết chặt sau gáy Khương Gia Di, nụ cười khan vương chút kiềm chế bất lực.
Cảm nhận được Chu Tự Thâm dụng tâm kín đáo siết chặt chân cô, Khương Gia Di tay nhanh hơn não cầm roi gõ vào mu bàn tay anh: “Anh, anh không được nhúc nhích”.
Động tác của Chu Tự Thâm ngừng lại, ung dung liếc mắt nhìn từ bàn tay bị ‘cảnh cáo’ của mình rồi dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Anh đã nói sẽ không đánh lại”.

Cô gái nhỏ cố ý tỏ ra hung hăng, trợn tròn hai mắt.
Anh chợt bật cười, tiếng cười rất trầm và thấp phát ra từ cổ họng xen lẫn với hơi thở gấp gáp lộn xộn khiến người ta mặt đỏ tim đập, không thể nào giải thích được.
Chu Tự Thâm khẽ nâng chân cô lên, Khương Gia Di lập tức loạng choạng ngã về phía trước rồi nằm gọn trong vòng trong của anh, vừa đủ để cánh tay anh cũng tình cờ đặt lên đùi của cô.

Rõ ràng hình như anh không hề dùng sức nhưng cô vẫn không có cách nào vùng vẫy thoát ra.
“Em có biết tôi đã nghĩ gì khi nhìn thấy em ăn mặc như thế này không?” Anh ghé sát vào tai cô, chậm rãi hỏi.
“Nghĩ gì?”
Đúng lúc này, điện thoại di động bên thắt lưng của cô rung lên, chuyển động trên cơ thể hai người không khỏi dừng lại một chút.
Âm thanh rung động vo ve dường như len lỏi theo từng sợi dây thần kinh trong não, giống như một dòng điện nhỏ chạy rần rần bên trong, khuếch đại sự va chạm và cảm xúc lẫn nhau.
Căn phòng đầy hơi thở ám muội bỗng trở nên rối loạn.
“Có điện thoại”.

Khương Gia Di hoảng loạng đưa tay sờ túi quần: “Có thể là Trần Thiện gọi”.
Cô rút điện thoại ra, quả nhiên giống như cô nghĩ, đúng là Trần Thiện gọi đến.
Chu Tự Thâm nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra lần nữa thì vừa lúc nhìn thấy Khương Gia Di đang mím môi, chớp chớp hai mắt ngước lên nhìn mình.

Thoạt nhìn bộ dạng của cô vừa vô tội, lại vừa đáng thương như thể anh là một tên ác ôn không nói lý lẽ, khiến cô ngay cả mở miệng đòi hỏi cũng không dám.
Anh thầm thở dài trong lòng, buông bàn tay đang ôm lấy eo của Khương Gia Di, quai hàm căng chặt.
Ngay cả khi không có cuộc gọi ấy thì anh cũng không thể thật sự làm gì cô vào lúc này được.
Sau khi được thả, Khương Gia Di cầm chặt di động, đứng vững vàng trên mặt đất.

Trong lúc vô tình rũ mắt nhìn xuống khiến hai má nóng bừng, cô bước sang vài bước mới vội vàng bắt máy.
“Khương Khương, khi nào thì cậu quay lại?” Trần Thiện thấp giọng hỏi: “Mình nói với Chu Lâm rằng cậu cảm thấy không khỏe nên đi tìm chỗ nghỉ ngơi, kết quả cậu đi lâu vậy nhưng vẫn chưa về cho nên cậu ấy chuẩn bị gọi điện hỏi cậu ở đâu đấy”.
“Mình sẽ quay lại ngay, từ chỗ của mình đi bộ về không quá mười phút”.
“Được rồi, để mình nói cho cậu ấy biết”.
“Em phải trở lại bữa tiệc”.
Mặc dù phòng khách tối om nhưng hai người họ thậm chí còn không nghĩ đến việc bật đèn.

Cô lần mò cài chiếc roi ngắn trở lại đai lưng, thử rất nhiều lần mới thành công.
Đột nhiên bóng người trên sô pha di chuyển.
“Ừm”.

Chu Tự Thâm nói: “Để tôi đưa em đến đó”.
“Không cần, em tự đi được”.
“Không sợ lạc sao? Vả lại, nếu về theo đường cũ thì quá xa, đi đường khác nhanh hơn”.

Giọng nói của Chu Tự Thâm dần khôi phục lại sự trong trẻo.
“Yên tâm, tôi chỉ đưa em về đến cửa viện”.
“Vậy được”.

Khương Gia gật đầu đi về phía cửa, nhận thấy anh vẫn không có ý định đứng dậy, cô không nhịn được đành hỏi: “Anh không đi sao?”
Chu Tự Thâm không trả lời, sự im lặng bỗng chốc lan tràn khắp xung quanh.

Qua một lúc, anh bất lực dung túng nói với cô: “Em chơi chán rồi bỏ chạy, ngay cả thời gian để tôi bình tĩnh cũng không cho hử?”
Trong nháy mắt, Khương Gia Di nhớ lại cảnh nào đó ngay trước khi cô trả lời điện thoại.
Tuy cô không thật sự nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đoán ra nhờ vào kinh nghiệm, dĩ nhiên cô hiểu nguyên nhân đằng sau nó.
Chu Tự Thâm là người mặc vest đẹp nhất mà cô từng gặp và cũng là người tạo cho người ta cảm giác tiết chế, giữ vững bản thân nhất khi khoác âu phục lên người.

Do đó, khi ham muốn đối ngược với sự bình tĩnh sẽ mang đến cảm giác tương phản mạnh mẽ.
Khương Gia Di bối rối đứng lên, giả vờ bản thân đả động đến bất cứ điều gì vừa rồi.
Cô hít một hơi thật sâu chờ thời gian trôi qua.
Sau một nhịp thở, Chu Tự Thâm đứng dậy.
“Đi thôi”.
Cô nhẹ nhõm gật đầu, vừa định cất bước lại chợt dừng chân.
“Anh… có gương không? Em sợ lớp trang điểm bị lem nên muốn sửa soạn lại gọn gàng”.
Khi Khương Gia Di nói chuyện, rèm cửa từ từ mở ra nhường chỗ cho những tia nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu vào, không sáng ngời như ban nãy nhưng khiến cho người ta có cảm giác muốn cùng nhau lười biếng.
Khuôn mặt và biểu cảm của hai người dần hiện rõ trong mắt nhau.
Khoảnh khắc ánh mắt giao thoa, Khương Gia Di thoáng cảm thấy có chút gì đó xa cách.
Chu Tự Thâm nhìn cô rất khuôn phép: “Vẫn giống như lúc em mới đến”.
Cô lo lắng lắc đầu: “Con gái có thể nhìn ra những chi tiết mà đàn ông các anh không nhìn thấy.

Chỉ cần nói cho em biết toilet ở đâu, sẽ xong nhanh thôi”.
Anh cười chỉ đường cho cô theo ý muốn.
Khương Gia Di dành vài phút trong phòng vệ sinh để chỉnh trang, sau đó quay lại khi chắc chắn không có gì sai sót.
Khi bước ra khỏi phòng khách, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì nghe thấy tiếng của người bên cạnh.
“Tiểu Di”.
“Gì ạ?” Cô quay đầu lại.
Có lẽ vì cảm giác thân mật vừa rồi còn quá rõ ràng nên khi nghe thấy xưng hô này một lần nữa, nội tâm Khương Gia Di trào dâng cảm giác rất khó tả.
Chu Tự Thâm cười như không cười, sau khi rời khỏi bầu không khí mờ ám giữa hai người, anh lập tức trở lại dáng vẻ đứng đắn lịch thiệp thường thấy.
“Hai ngày thứ bảy có thể đổi được một ngày chủ nhật không?”

Không khí trong vườn rất náo nhiệt nên Khương Gia Di bước vào cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Những người nhìn thấy cô có hỏi vừa rồi cô ở đâu, sau đó lại vui vẻ mời cô món BBQ vừa nướng xong.
Rất nhanh, Chu Lâm đã đi đến chỗ cô.
“Gia Di, Trần Thiện vừa nói cậu không khoẻ, hiện tại đã thấy khá hơn chưa?”
Khương Gia Di thản nhiên xua tay: “Tốt hơn rồi, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Chỉ là đêm qua mình không ngủ được nên hơi chóng mặt, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi chút thôi”. 
Mặc dù vừa rồi cô đã kiểm tra vài lần, nhưng có lẽ vì chột dạ nên vẫn sợ sẽ bị mọi người nhìn thấy điều gì đó không ổn trên người mình.
Đang nói thì Trần Thiện đã xuyên qua đám người bước đến: “Khương Khương”.
Chu Lâm bỗng nhiên hơi khó chịu: “Vậy cậu ngồi xuống tiếp tục nghỉ ngơi đi, mình đi nướng thịt rồi đưa đến”.
Nói xong, cậu vội vàng quay người bỏ đi, bỏ lại Khương Gia Di sững sờ nhìn theo bóng lưng của cậu.
Chuyện gì vậy? Tại sao cô lại cảm thấy biểu hiện của Chu Lâm hơi kỳ lạ?
“Khương Khương”.

Chớp mắt Trần Thiện đã tới gần, giơ tay khua trước mặt cô: “Cậu về rồi à?”
Khương Gia Di chớp mắt quay đầu lại nhìn cô bạn: “Cậu với Chu Lâm lại giận dỗi nhau à?”
“Không có”.

Trần Thiện cười hỏi chẳng hề khách khí: “Thế nào, buổi hẹn hò diễn ra suôn sẻ không? Mình cứ tưởng con cừu nhỏ như cậu dâng đến miệng cọp là một đi không trở lại cơ”.
“Đưa cừu vào miệng cọp gì chứ…”
“Hôm nay cậu ăn mặc như thế này, mình không tin anh ta có thể nhắm mắt làm ngơ”.
Trần Thiện đụng cùi chỏ người cô: “Chu Tự Thâm chắc chắn là ăn dấm* đến ê răng rồi”.
* Ăn dấm: Ghen tuông
Khương Gia Di sửng sốt trong chốc lát, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì bên tai đã nổi lên một luồng nhiệt nóng bỏng.
“Anh ấy có gì mà phải ghen, cũng đâu phải người yêu của nhau, không có lý do gì mà ghen”.
“Mấy chuyện ghen tuông không phân rõ lập trường hay lý do được đâu, một số người có ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ, cũng giống cậu không muốn người khác phát hiện những thứ mà cậu thích vậy, đó là bản chất của con người”.
“Một người đàn ông vừa trưởng thành vừa có chừng mực như anh ấy sẽ không làm mấy chuyện đánh mất phong độ của bản thân chứ nhỉ?” 
Trần Thiện cười, không trả lời câu hỏi của cô bạn thân.
“Vừa rồi khi mình và cậu đụng mặt Chu Tự Thâm ở cửa, cậu không nhìn thấy ánh mắt của anh ta khi ấy sao?”
Khương Gia Di lắc đầu vừa tò mò, vừa lo lắng hỏi: “Ánh mắt của anh ấy như thế nào?” Lúc đó hầu như cô nhìn chằm chằm xuống đất, không hề ngẩng đầu lên.
“Hơi khó diễn tả, dù sao cũng không phải là ánh mắt dùng để nhìn ‘bạn giường’”.
Cô giật mình, rất muốn nói rằng biểu hiện thường ngày của Chu Tự Thâm không giống như vậy, nhưng do dự một lúc lại nuốt ngược vào trong. 
Có lẽ đây là giáo dưỡng và phong độ xưa nay của anh chăng?
Khương Gia Di mím môi, hơi ngẩn người.
“Chắc hẳn tối nay cậu ‘tới công chuyện’ rồi phải không?”
Cô lấy lại tinh thần, hắng giọng, giả bộ không thèm để ý hất cằm: “Ừ, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, mình chỉ muốn nói trước với cậu”.

Trần Thiện cười vô tội, nháy mắt với cô.
“Nói gì cơ?”
“Rốt cuộc Chu tiên sinh của cậu có ghen hay không, tối nay cậu sẽ biết”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui