… Nghiêm khắc?
Nhất thời Khương Gia Di không phản ứng kịp.
Chu Tự Thâm không hề giải thích, một tay vòng quanh eo, ôm cô xuống khỏi đài phun nước.
Áo trên thân ngắn không đủ tác dụng che đậy da thịt, ống tay áo khoác lạnh lẽo của anh cọ lên phần da trên lưng cô, nhưng bàn tay nắm bên eo lại vô cùng ấm áp.
Khương Gia Di hơi co rúm người, cổ tay bị anh giữ chặt đưa về phía trước.
Anh nắm tay cô đi vào trong.
Cô nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, làm bộ lơ đãng ho nhẹ: “Trong biệt thự có người làm không?”
“Không có”.
Lòng bàn tay anh ma sát cổ tay cô: “Tôi cho họ về trước rồi”.
Không biết có phải do ảo giác hay không, hình như bàn tay của anh còn nóng hơn vừa rồi một chút.
Sự ấm áp khô ráo ban đầu dần biến thành những cành củi khô khốc chỉ đợi một tia lửa để bùng cháy.
Cho dù dưới tình huống như vậy nhưng anh vẫn chiều theo tốc độ đi đường của cô, không hề có ý bước chân nhanh hơn.
Nếu không phải biết rõ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì thì cô còn cảm thấy bọn họ chỉ đang nhàn rỗi tản bộ mà thôi.
Quả thật trong nhà không có ai khác, lúc đi vào, ngoại từ ánh đèn cảm ứng lần lượt sáng lên thì mọi ngóc ngách đều yên tĩnh, thậm chí nói lớn một chút còn có tiếng vọng lại.
Phong cách trang trí ở nơi này rất giống Tiểu Nam Châu, nhưng có lẽ bởi vì anh thường ở lại đây nên cô vẫn cảm giác có gì đó khác biệt.
Bước vào rồi cô mới ý thực được mình vừa chân chính bước vào nơi riêng tư chỉ thuộc về anh.
Đối với cô mà nói, đây là một chốn xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc trong mắt anh, rõ như lòng bàn tay.
Mọi chuyện đều để mặc anh dẫn dắt.
Khương Gia Di có phần căng thẳng.
“Đổi dép đi”.
Chu Tự Thâm lấy ra một đôi dép lê mới tính, từ kiểu dáng màu sắc đến kích cỡ đều rõ ràng là dành cho nữ: “Chuẩn bị cho em đấy, chắc sẽ hợp”.
Cô xỏ dép vào, quả nhiên là kích cỡ vừa xinh.
“Anh chuẩn bị từ khi nào?” Khương Gia Di cúi đầu nhìn đám lông mượt mà trắng mịn trên mặt dép, ngón chân khẽ nhúc nhích bên dưới, “Vữa nãy sao?”
Nhưng cô nhớ ra hiệu giày dép này phải đặt trước, cho dù là khách VIP cũng phải xếp hàng đợi đến lượt.
Nếu anh thừa nhận theo lời cô nói thì chính là anh đang nói dối.
Chu Tự Thâm đứng lên, lấy túi xách của cô đặt sang một bên.
“Nửa tháng trước”.
Khương Gia Di kinh ngạc quay đầu lại.
Nửa tháng trước? Vậy chẳng phải tầm tham gia buổi tọa đàm sao?
“Tôi tôn trạng cảm giác muốn giữ khoảng cách của em, cũng hiểu vì sao em lại muốn tách bạch chuyện này”.
Anh bình tĩnh giải thích: “Cho dù em có đồng ý đến nhà tôi hay không, chuẩn bị trước luôn không thừa, đúng không?”
Cô giật mình, chậm rãi gật đầu.
Xem ra anh vẫn luôn hiểu rõ tâm tư cô như lòng bàn tay.
Khương Gia Di đi theo Chu Tự Thâm qua cửa chính đi lên tầng hai.
Cuối lối cầu thang chia làm hai hướng trái phải, phòng bên phải là khu vực thư phòng thiết kế theo phong cách mở ghép hai tầng, bao gồm cả một phòng tiếp khách.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, không nhịn được mà tưởng tượng bộ dáng nghiêm túc làm việc thường ngày của anh trong căn phòng đó.
“Muốn đi bên phải không?” Anh không vội, chậm rãi khơi gợi niềm vui trêu chọc cô: “Cá nhân tôi kiến nghị em nên chọn bên trái.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đến, vẫn nên bắt đầu từ những cái thông thường thì hơn”.
Rõ ràng là đang nói đến đề tài không đứng đắn nhưng qua miệng anh, sự việc lại trở thành anh đang cẩn thận chu đáo suy nghĩ cho cô.
Khương Gia Di trợn tròn mắt vô tội nhìn anh: “Em chỉ tùy tiện xem thôi mà”.
Chu Tự Thâm không nói chuyện, ung dung nhìn vành tai dần ửng đỏ của cô, anh nhìn đến mức cô vô thức giơ tay che lại, nhưng càng che càng cảm thấy chột dạ.
Anh mỉm cười, quay người đi sang trái.
Bên trái là phòng ngủ, phòng để quần áo và phòng tắm, bên ngoài phòng ngủ còn có một tủ nhỏ để cất rượu.
Sau khi bước vào đây, Khương Gia Di phát hiện anh không chỉ chuẩn bị một đôi dép lê mà là đầy đủ mọi thứ.
Thậm chí cô tay không chuyển vào đây ở cũng chẳng có vấn đề gì.
“Thế này hình như hơi…”.
Cô không biết nên hình dung cảm giác kỳ lạ lúc này như thế nào, chỉ đành hỏi anh: “Nếu bị ai khác đến nhìn thấy, có phải sẽ khiến anh rắc rối không?”
Ví dụ hiểu nhầm anh có bạn giường cố định chẳng hạn?
“Vì sao sẽ bị người khác thấy?” Chu Tự Thâm đóng cửa phòng, cởi bỏ cà vạt và nút tay áo, quay đầu thản nhiên nhìn cô: “Trừ em ra, không có ai đến đây”.
Nghe vậy, Khương Gia Di sửng sốt, bỗng nhiên liên tưởng đến những lời Trần Thiện nói.
“Trước đây cũng không có người đến sao?” Cô như bị ma xui quỷ khiến thốt ra một câu.
“Em cảm thấy tôi sẽ tùy tiện đưa phụ nữ về nhà hử?”
“Em không có ý đó”.
“Vậy thì tốt, nhưng lỡ như em có nghĩ như vậy,” Chu Tự Thâm nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên, “Bởi vì em là người đầu tiên”.
Người đầu tiên? Sao có thể chứ?
Khương Gia Di phủ nhận khả năng này theo bản năng, tim đập lỡ một nhịp.
Bất kể là xét trên phương diện nào, bên cạnh Chu Tự Thâm không bao giờ thiếu phụ nữ.
Không cần biết là quan hệ gì, chẳng lẽ anh chưa từng đưa ai về nhà sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt và ánh mắt của anh đều không có bất kỳ ý tứ đùa vui hay không nghiêm túc nào cả.
“Không tin?” Chu Tự Thâm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, hàng lông mi rũ xuống phủ bóng lên khuôn mặt: “Tôi cũng không cần phải nói dối chuyện này”.
Đúng là anh không có.
Mấy chuyện này dù nói hay không cũng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của bọn họ.
Nhưng chính vì thế nên cô mới cảm thấy ngỡ ngàng lẫn thấp thỏm.
“Thật ra dù có thế nào thì đây cũng là tự do và riêng tư của anh, không cần nói cho em”.
Khương Gia Di không biết mình nên nói như thế nào, cũng không biết có thể nói gì, cô đành phải gắng sức dùng tư duy lý trí thành thục để suy xét vấn đề, cân nhắc từ ngữ nói cẩn thận.
Chu Tự Thâm yên lặng nhìn cô, chờ âm thanh của cô rơi xuống, khó có thể nhận ra tròng mắt anh hơi căng chặt.
Khương Gia Di không thấy rõ biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt anh, chỉ có thể giống như bị trúng thuật định thân, yên lặng bất động trong bầu không khó khó mô tả.
Một lúc lâu sau, anh tùy tiện đặt đồ vật trong tay sang một bên, hờ hững gật đầu: “Em nói đúng, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi”.
Cô nhẹ nhàng thở hắt.
Cô không chắc về ý đồ của anh nhưng cẩn thận không thừa.
“Chậm hiểu” vẫn hơn tự mình đa tình, không được ảo tưởng, chỉ tin tưởng chính mình và biết đủ là được rồi, đây là đạo lý mẫu mực về hành động và lời nói mà Lương Hà dạy cho cô.
Hiện giờ, thứ cô muốn đạt được từ anh cũng chỉ có sự vui sướng và cảm giác thỏa mãn đơn giản này thôi.
“Em… em đi tắm trước nhé?” Khương Gia Di chớp mắt.
“Quần áo của em đều ở trong phòng để đồ”.
Chu Tự Thâm đẩy cửa phòng tắm cho cô, sắc mặt vẫn bình thường cứ như cuộc đối thoại vừa rồi chưa hề xảy ra, “Tôi đến phòng cách vách”.
“Được”.
Khương Gia Di đứng giữa phòng ngủ rộng lớn, đợi anh đi khỏi, cô mới không cầm lòng được nhìn bốn phía.
Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại trên chiếc giường lớn trải ga màu xám đậm.
Giây tiếp theo, cô nhanh chóng rời mắt, quay người đi vào phòng để quần áo.
Tủ đồ áp tường chất đầy những bộ quần áo và túi xách mới nhất của mùa này, tủ kính bày những bộ trang sức châu báu và phụ kiện.
Khương Gia Di nghĩ đến câu nói vừa rồi của Chu Tự Thâm.
… Em là người đầu tiên.
“Đầu tiên” – từ này nghe có vẻ cũ rích tầm thường nhưng luôn có sức cuốn hút mãnh liệt, giống như nắm kẹo bày đầy trước mắt, cho dù không ăn hết thì nó sẽ chậm rãi tan chảy trong lòng bàn tay.
…
Không hề gấp gáp vồ vập đi thẳng vào chuyện chính, cũng không hề đối xử tùy ý cho có lệ, từng bước đi trong ngày hôm nay không hề giống nam nữ chỉ vì giải tỏa dục vọng của bản thân mình.
Tắm rửa xong trở lại phòng, thậm chí Chu Tự Thâm còn mang cho cô một cốc nước ấm.
Hơi nước nóng lan tỏa khiến cô miệng đắng lưỡi khô, khuôn mặt cũng nóng nên.
Khương Gia Di ngoan ngoãn bê cốc lên uống mấy ngụm, cho rằng bước kế tiếp sẽ chẳng khác hai lần trước là mấy.
Lúc trả cốc trở về, cô ngước mắt cười với anh.
Chu Tự Thâm đặt cốc nước sang một bên, anh rũ mắt nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi cô.
Ban đầu Khương Gia Di còn tưởng khóe môi mình có vệt nước, cho đến khi anh lại miên man đến cánh mũi thì cô mới phản ứng lại được.
“Em tẩy trang sạch rồi”, cô nói.
Anh “Ừm” một tiếng, lòng bàn tay chạm đến da thịt có cảm giác ướt át sau khi tắm, sạch sẽ đến mức lộ ra sự nhợt nhạt mơ hồ.
“Nằm lên đi”.
Khương Gia Di ngẩn người, không biết vì sao nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mấy lời này rất kỳ lạ, khiến lòng cô có chút bất an.
Vì vậy, cô không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên nhìn anh với ánh mắt dò xét tò mò.
Ánh mắt chạm nhau, sắc mặt của Chu Tự Thâm hơi ngưng trệ.
Một lát sau, khóe môi anh cong lên cười với cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe mắt khiến cô không thể không nhắm mắt lại.
Cô buông lỏng sự phòng bị trong lòng, buông lỏng cả bàn tay đang nắm chặt cổ tay áo của anh.
Nụ hôn này dường như thong thả chậm rãi lướt từ chóp mũi đến khóe môi.
Khương Gia Di vẫn cho rằng lần này cũng sẽ giống hai lần trước, cho đến khi bờ môi cô bị anh cắn một ngụm không nặng không nhẹ.
Sau đó, hương vị đã thay đổi toàn bộ.
Lúc này, Chu Tự Thâm trầm mặc so với hai lần trước rất nhiều, tựa như anh đang cố tình che giấu cảm xúc nào đó.
Anh không hề dò hỏi dịu dàng ân cần, mà tự dựa theo cảm giác tìm ra điểm mấu chốt, sau đó dấn từng bước áp chế cô, thăm dò ranh giới mà cô có thể tiếp nhận được.
Anh đưa tay bóp chặt gương mặt cô, gan bàn tay chống lên cằm, nụ hôn xâm nhập như muốn phong tỏa toàn bộ con đường tiếp nhận dưỡng khí, khiến cô chỉ có thể hít thở trong khoảng cách ngắn ngủi giữa những nụ hôn.
Khăn trải giường và gối đầu vương vấn lúc ẩn lúc hiện mùi hương trên người anh, mùi xà bông, mùi kem cạo râu, còn có mùi hương nam tính từ cỏ hương bài… tất cả đều dẫn dụ cô chìm đắm ngày càng sâu.
Rồi vào lúc cô rơi xuống thật mạnh, anh lại nâng cô lên, chặn đứng đường lui của cô, khiến cô muốn lùi cũng không thể nữa.
Đến giờ phút này cô mới hiểu anh kiên nhẫn đáng sợ biết bao nhiêu.
Từ lúc dung túng cô chơi đùa bên đài phun nước đến cả đoạn đường tản bộ về nhà, lại đến rót cho cô một cốc nước bên mép giường… mỗi bước đi đều khiến cô hạ thấp cảnh giác.
Hành vi đó giống như một con sói nói với một chú dê con: Ta chẳng vội ăn ngươi.
Đương nhiên, đó chỉ là lời nói dối.
Khương Gia Di nâng cánh tay lên muốn lùi lại phía sau nhưng anh đã dễ dàng nắm lấy eo cô kéo trở về.
Không thể không nói, Chu Tự Thâm rất có thiên phú làm “thầy giáo”.
Anh thích dạy dỗ, thích nắm thế chủ đạo, quan trọng nhất là anh có rất nhiều kiên nhẫn để chậm rãi chơi với cô.
Rốt cuộc cô đã hiểu câu nói “Xem ra em muốn nếm trải nghiêm khắc” của anh là có ý gì.
Đến tận hôm nay cô mới biết được, những gì anh từng thể hiện kia chính là một mặt khác của lịch thiệp và dịu dàng trong anh.
“Thích cắn người hử?” Khương Gia Di nghe thấy anh cười nhẹ.
Cô lắc đầu.
“Không sao”.
Ngón tay thon dài đặt bên môi cô, giọng nói cất giấu ý cười: “Cắn đi”.
Cô vẫn lắc đầu.
Nhưng cuối cùng cô vẫn há miệng, chẳng qua là cô vẫn chưa kịp cắn anh để “trả thù” thì đã bật khóc thút thít.
Cô bày ra bộ mặt mắt nhắm mắt mở không muốn nhìn anh, thoáng nhìn có vẻ rất tủi thân, cực kỳ đáng thương.
Chu Tự Thâm rũ mắt nhìn cô chằm chằm, hình ảnh cô ở nhà họ Chu hôm nay dần dần hiện lên trong tâm trí anh.
Khi đó anh cảm thấy mình đã dối lòng cực hạn, rõ ràng có để ý, rõ ràng có ghen ghét nhưng lại không có lập trường hay tư cách để thể hiện.
Thế nên, anh chỉ có thể ngụy trang một bộ dáng phong độ, diễn trò trước mặt mọi người.
Vì vậy, anh nhất thời vượt qua chừng mực mà đưa cô về nhà, còn cho cô xem tất cả bố trí ở nơi này… Nhìn qua mấy thứ kia hình như là vì chuẩn bị cho đối tượng ở chung lâu dài, còn cô thậm chí còn chẳng có khả năng ở lại chỗ này qua đêm.
Đường gân xanh bên thái dương hơi hiện lên, anh hờ hững cong môi, phủ thân ôm chặt cô trong lòng, da thịt và cơ bắp trên cánh tay khắc họa vóc dáng vô cùng rõ ràng.
Tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô, hiếm khi anh dùng sức tàn nhẫn đến vậy.
Quả thật, cô gái nhỏ không hề ngốc, chỉ là cô biết giả ngu mà thôi.
Còn anh, thâm tâm biết rõ nhưng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Tặng cho Chu tổng bốn chữ “Việc tốt khó làm”..