Sau khi kết thúc một tiết học, toàn bộ học sinh trong khoa lóc cóc đứng dậy thu dọn đồ đạc, từng tốp rời khỏi phòng học.
Khương Gia Di vừa đứng lên đã nghe thấy đằng sau có người gọi tên mình: “Gia Di”.
Cô đờ người, tự nhiên đầu óc xuất hiện hai chữ “thím út”.
Đều tại Chu Tự Thâm, đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến chủ đề này với cô.
Cô vừa tội nghiệp trách thầm trong lòng, vừa lặng lẽ hít sâu, làm ra vẻ tự nhiên quay người sang chỗ khác, nhìn về phía Chu Lâm đang tiến lại gần đây.
“Có phải các cậu mượn một phòng nghiên cứu không?” Chu Lâm nhìn cô, lại nhìn sang Trịnh Nhạc Toàn và Uông Mộ ở bên cạnh: “Có ngại cho mình bám đuôi không?”
Trịnh Nhạc Toàn cười: “Đương nhiên không ngại, chỉ là lát nữa bọn mình sẽ thảo luận bài tập cuối kỳ, nếu cậu muốn tự học, có lẽ sẽ làm ồn đến cậu”.
“Không sao, mình có thể ngồi bên học hỏi một chút”.
“Thế thì đi thôi, buổi trưa còn có thể ăn cơm cùng nhau”.
Khương Gia Di đứng một bên, không hề hé răng nửa lời, tâm tình phức tạp ngước nhìn Chu Lâm thân cao hơn mét tám, thật sự cô không có cách nào mở miệng kêu cậu ấy gọi mình là thím út.
Chỉ sợ, ngay cả Chu Lâm cũng không thể tiếp nhận ấy chứ…
Dừng dừng, Khương Gia Di chật vật thu lại những ý nghĩ rối loạn, tự nói với bản thân không thể tiếp tục nghĩ vẩn vơ nữa.
Cô và Chu Tự Thâm mới ở bên nhau, nào đã phải kết hôn đâu.
Bốn người kẻ trước người sau đi vào phòng học, cô và Chu Lâm đi sau.
Để tránh lại miên man suy nghĩ, cô đành chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Chu Lâm, chú út của cậu có mắng cậu chuyện đụng xe không?”
“Không có, vốn dĩ mình còn tưởng chú ấy sẽ gọi điện dạy bảo một trận cơ đấy.
Nhưng mà có thể là do chú ấy khá bận, có khi cuối tuần gặp mặt lại lôi chuyện cũ ra hỏi tội”.
Cậu cười khổ đáp.
“Mình cảm thấy… chắc sẽ không đâu?”
“Chỉ hy vọng là thế”.
“Mình tiên đoán linh nghiệm lắm đấy”.
Khương Gia Di cam đoan một cách tỉnh bơ, tự nhận công lao về mình.
“Thế nếu tiên đoán của cậu thành sự thật, mình đây sẽ mời cậu ăn cơm hậu tạ nhé?”
“Được thôi”.
Chu Lâm cười rộ lên, thở dài nửa đùa nửa thật: “Khi nào chú ấy tìm cho mình một thím út thì hay, như vậy mình còn có thể nhờ thím nói tốt cho mấy câu”.
“…”
“Gia Di, cậu làm sao vậy, sao mặt đỏ thế?”
Khương Gia Di chết lặng, cười với giọng điệu khô khốc: “Mình, mình nghĩ đến chút chuyện hơi xấu hổ”.
Cũng không thể nói với Chu Lâm rằng cô đã vô tình hoàn thành nguyện vọng này cho cậu ấy đâu nhỉ?
“Thế chúng ta nói chuyện khác đi, giúp cậu bớt chú ý vào nó nhé?” Chu Lâm nói: “Bài tập của nhóm các cậu làm đến bước nào rồi? Đã xong bảng hỏi chưa?”
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc này mới thấy bớt chút không tự nhiên: “Vẫn chưa xác định hoàn toàn nội dung, lát nữa còn phải thảo luận thêm, nếu không có vấn đề khác gì sẽ chốt.
Các cậu thì sao?”
“Bọn mình xong rồi, hiện giờ đã có mấy chục người điền”.
Bốn người vừa trò chuyện vừa đi đến thư viện, tiêu tốn cả nửa buổi sáng trong phòng nghiên cứu, giữa trưa lại cùng nhau đi ăn cơm.
Bất kể là lúc tự học hay ăn cơm, Khương Gia Di đều trùng hợp ngồi cạnh Chu Lâm, xuất phát từ sự chột dạ, phải đến hai ba tiếng trôi qua mà không không dám xem Wechat, chỉ sợ bị phát hiện ra điều gì.
Chẳng qua Chu Tự Thâm cũng rất bận, chỉ nhắc nhở cô một câu: “Ngày mai nhiệt độ hạ thấp, nhớ mặc nhiều thêm một chút”, sau đó chẳng còn gì nữa.
Gần một tuần sau đó bọn họ đều liên lạc dưới hình thức này, không quá khác biệt với hơn nửa tháng trước, nhưng tin nhắn trên Wechat thân mật hơn trước rất nhiều.
Đến thứ tư, bọn họ bớt chút thời gian cùng nhau ăn bữa cơm, chớp mắt đã đến chủ nhật.
Lễ khai mạc và tiệc tối kỷ niệm thành lập trường đều được tổ chức vào thứ tư tuần sau, nhà trường sắp xếp một đám sinh viên liên hệ với các cựu sinh viên muốn về tham dự.
Khương Gia Di không chủ động báo danh, nhưng giáo viên hướng dẫn vẫn phân công nhiệm vụ cho cô, sau đó phát cho cô một danh sách thống kê những người cần liên hệ.
Cô mở tập tài liệu ra, tìm được tên của mình, tầm mắt lướt đến cuối hàng bên phải.
Phụ trách liên lạc:… Tập đoàn Duy Sâm, Chu Tự Thâm?
Cô hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy cũng nằm trong dự kiến.
Vừa rồi cô còn mơ hồ có dự cảm nào đó.
Khương Gia Di mỉm cười, nhìn mấy hàng chữ trong bảng biểu có phần ngơ ngẩn, cho đến khi giáo viên hướng dẫn đưa phương thức liên hệ cho cô.
Diêu Vi: [Gia Di, đây là số điện thoại của thư ký của Chu tiên sinh, có vấn đề gì em cứ liên hệ với anh ta là được.]
Thư ký?
Cô ngẩn người, ừ nhỉ, những cựu sinh viên này có người xuất thân giới chính trị, có người lăn lộn thương trường, nhưng tất cả đều giống nhau, không thể dễ dàng tiết lộ phương thức liên lạc cá nhân ra ngoài, các sinh viên khác đều phải liên lạc với trợ lý của họ.
Suy tư chốc lát, bỗng một ý tưởng tinh quái nảy lên trong đầu cô.
…
Đoàn Thụy do dự một lúc trước cửa văn phòng, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Người ngồi sau bàn làm việc vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, thấy anh ta tiến vào, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem đống tài liệu ngổn ngang trên bàn.
“Chu tổng, đây là hợp đồng ngài cần ký với Nạp Huy”.
“Ừm, để đó đi”.
“Còn một việc nữa”.
Đoàn Thụy nắm tay kề dưới môi ho nhẹ một tiếng: “Người bên phía Hoài Đại liên hệ với tôi là một sinh viên tên Giang Di, cô ấy nói mấy ngày tới cô ấy sẽ phụ trách công tác liên hệ.
Rất xin lỗi Chu tổng, đúng là tôi đã sắp xếp theo yêu cầu của ngài, nhưng không biết sơ suất chỗ nào, đây là lỗi thất trách của tôi”.
Đáng ra người liên hệ tới phải là một người khác mới đúng, kết quả…
Động tác của Chu Tự Thâm hơi dừng lại, suy tư gì đó rồi ngước mắt lên: “Khương Di?”
“Đúng vậy, từ đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên cố ý hỏi lại, là nước sông Giang, Di trong bù đắp*”.
* Họ Khương và Giang trong tiếng Trung phát âm giống nhau, đều là Jiang.
Đoàn Thụy thầm nghĩ, tên của hai người này còn rất giống nhau, nhưng mà lại không giống người đáng ra phải liên hệ với mình, cũng không biết Chu tổng có mất hứng hay không.
Trái ngược với dự đoán, Chu Tự Thâm chỉ gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi, đưa số của cô ấy cho tôi, tôi tự liên hệ”.
Đoàn Thụy sửng sốt, mặc dù buồn bực nhưng tay chân vẫn thoăn thoắt làm theo, sau đó cúi đầu bấm trên di động, gửi xong mới nhắc lại: “Chu tổng, ngài xem Wechat đi ạ, tôi gửi cho ngài rồi”.
“Được, cậu ra ngoài đi”.
“Vâng”.
Đợi đến khi văn phòng chỉ còn lại mình anh, Chu Tự Thâm mới gọi đến số điện thoại kia.
Giao diện cuộc gọi hiển thị không phải là một chuỗi con số mà là hai chữ vỏn vẹn.
“Xin chào? Xin hỏi ai vậy?”
Bỗng dưng tiếng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái trẻ lọt đến bên tai, mặc dù miệng lưỡi ngữ điệu khách sáo nhưng chỉ một câu ngắn ngủi cũng nghe ra được chút ít tinh quái.
Anh thản nhiên dựa lưng ra sau ghế, lúc lên tiếng tỏ vẻ như đang xác định chính là cô: “Có phải Khương Di, bạn học Khương đó không?”
“Là tôi đây”.
Cô tạm dừng một lúc: “Ngài là…”
“Chu Tự Thâm”.
“Thì ra là Chu tiên sinh, ngài lại đích thân liên lạc với tôi cơ à”.
Giọng nói của cô rất vui sướng, một lúc sau chính vì quá vui vẻ mà bị sặc, ho khan hai tiếng, rất giống như đang cười: “Xin lỗi… tôi, tôi hơi kích động”.
“Không cần sốt ruột, em có thể từ từ nói”.
Anh trả lời cực kỳ kiên nhẫn.
“Được”.
Cô hắng giọng nói: “Chuyện là như vậy, cô giáo sắp xếp tôi liên hệ với Chu tiên sinh, để tôi nhắc ngài thời gian tới tham dự tiệc kỷ niệm vào thứ tư tuần sau.
Lúc đó tôi còn phải phụ trách đưa ngài đến bàn tiệc.
Từ bây giờ, nếu có bất kể điều gì trong quá trình tổ chức, ngài đều có thể liên hệ với tôi”.
“Bất kể vấn đề gì sao?”
“Đúng vậy, bất kể vấn đề gì”.
“Dù là thời gian nào cũng thuận tiện giải đáp phải không?”
“Đúng vậy”.
“Chỉ e là hiện giờ tôi đã có vấn đề cần em giúp tôi giải quyết rồi”.
“Là chuyện gì? Ngài nói đi”.
“Nói qua điện thoại hình như không tiện lắm”.
Anh cố ý ngập ngừng, giả vờ trầm ngâm vài giây: “Có thể gặp mặt rồi nói không?”
“Có thể”.
Âm cuối của cô hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Không biết Chu tiên sinh muốn hẹn lúc nào?”
“Nhưng như vậy có lẽ sẽ chiếm dụng thời gian của người khác”.
Ý cười chậm rãi lan tỏa đầy khuôn mặt Chu Tự Thâm, giọng điệu lại nhàn nhạt bình tĩnh: “Ví dụ, bạn trai em chẳng hạn?”
Người đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây.
Rất nhanh, tiếng cười giọng nữ mềm mại lại vang lên, vừa tinh quái nhưng cũng quá mức đáng yêu: “Đương nhiên anh ấy không quan trọng bằng Chu tiên sinh”.
Thì ra mấy chữ “Chu tiên sinh” cũng có thể dễ nghe như vậy.
Ánh mắt Chu Tự Thâm chợt tối sầm: “Đêm nay nhé?”
“Địa điểm thì sao?”
“Khách sạn?” Anh hơi mỉm cười: “Hoặc là nhà tôi, đều được”.
“Nhà anh?” Giọng nói của cô vô thức mềm nhũn, giống như chiếc kẹo muốn tan chảy: “Như vậy không tiện lắm”.
“Không có gì không tiện, tôi sẽ sắp xếp tài xế đón em”.
“Vậy được, Chu tiên sinh, chúng ta buổi tối gặp”.
“Buổi tối gặp”.
Lời vừa dứt, không ai lên tiếng nữa, nhưng cũng không ai ngắt điện thoại.
Loa điện thoại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Chu Tự Thâm nghe được hình như cô đang nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như rốt cuộc không nín cười được nữa.
Kết quả, giây tiếp theo, điện thoại đã bị cô ngắt máy, bên tai chỉ còn lại những âm thanh nhàm chán theo quy luật.
Anh sững người, nhìn màn hình dần tối đen mà bật cười, một lát sau mới bỏ điện thoại sang một bên.
Không trò chuyện tiếp, không liên lạc trên Wechat, sau cuộc gọi này, cả hai đều hiểu rõ mà không “bóc trần” đối phương, không ai phá vỡ quy tắc trò chơi trước, tựa như đang vui vẻ hưởng thụ sự tra tấn vừa ngọt ngào vừa khó chịu này.
…
Sau khi kết thúc diễn tập, Khương Gia Di đi một mình đến cổng trường,
Đi xa chừng một trăm mét, cô quay đầu nhìn bốn phía, không phát hiện thấy khuôn mặt quen thuộc nào mới đến gần một chiếc xe hơi màu đen đỗ ven đường.
Vừa mở cửa xe, cô ngây ngốc… ghế sau có người, trong xe cũng không phải chỉ có mình tài xế.
Khương Gia Di lập tức nở nụ cười, vội vàng mím môi, cố kéo khóe môi lên một chút.
Lúc ngồi lên xe, cô phát hiện tấm chắn phía trước đã được kéo lên, cứ như vậy, thị giác sẽ cảm thấy không gian phía sau trở nên nhỏ hẹp.
Đương nhiên, không gian sẽ càng kín đáo thân mật hơn.
Nhịp tim tăng dần.
Cô nghiêm chỉnh chào hỏi: “Chu tiên sinh”.
“Bạn học Khương Di”.
Giọng nói của người đàn ông vang lên trong không gian tương đối hẹp và bí bách.
Khương Di.
Đây là cái tên giả mà cô đã dùng khi gặp anh ở quán bar đêm hôm đó, hôm nay cô nhất thời nổi hứng thú muốn dùng nó để liên lạc với thư ký của anh.
Chẳng qua, để tránh đối phương nghi ngờ nên cô mới sửa lại một chữ.
Cô không ngờ Chu Tự Thâm sẽ chiều theo mình mà “diễn” đến cùng.
Khương Gia Di quay đầu, đúng lúc thấy anh đang lẳng lặng nhìn mình chăm chú, khớp xương trên bàn tay thẳng tắp đặt trên đùi, bề ngoài nhã nhặn phong độ càng kìm nén cảm giác áp bức.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này xe cũng chạy về phía trước.
Cô không ngồi vững, thân mình nghiêng ngả sang bên cạnh.
Một bàn tay to lớn lập tức đỡ lấy cô, xương ngón tay lơ đãng cọ vào khiến cô cảm thấy hơi đau.
“Chu tiên sinh…”
Anh khẽ cười một tiếng như muốn xem cô còn có ‘chiêu trò’ gì nữa: “Ừm”.
“Anh có thể buông tôi ra được rồi”.
“Sao không gọi là ‘ngài’ nữa?”
“Ngài có thể…”
Giọng nói bỗng dưng bị đẩy lùi, Chu Tự Thâm nghiêng đầu hôn cô, thừa lúc cô không phòng bị mà môi lưỡi tiến vào thần tốc.
Anh giang hai tay giữ chặt má cô, hệt như gông cùm xiềng xích không để cho cô thoát.
“Vẫn chưa chơi đủ hử?” Anh lại hôn nhẹ khóe môi cô, vẻ mặt tỏ rõ bất đắc dĩ.
Nhưng những ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bên má cô lại vô hình để lại những ý tứ ám chỉ mập mờ.
Khương Gia Di đỏ mặt, không kìm nén nổi trái tim nhỏ bé của mình, tỏ vẻ đáng thương vô cùng nhìn anh: “Chu tiên sinh, anh không thể như vậy được, bạn trai tôi sẽ tức giận”.
Đôi mắt anh híp lại, ánh mắt phủ một tầng xám đen, lòng bàn tay miết qua môi dưới của cô: “Hư nào”.
Âm cuối của câu nói còn chưa phát ra nhưng đã bị hoà tan trong sự giao thoa của hơi thở, cuối cùng bị sự tiếp xúc cuồng nhiệt giữa môi lưỡi nghiền nát.
Hình như anh thoáng bình tĩnh lại sau mấy đợt hô hấp nặng nhọc, anh nhéo cằm cô thở dài, dường như bị chọc đến bật cười: “Tiểu Di, chỗ này không cách âm như em nghĩ đâu”.
Khương Gia Di sửng sốt, đột nhiên chật vật thảm thương: “Anh, sao anh không nói sớm”.
Thế chẳng phải tài xế đều nghe được rồi sao, xấu hổ chết đi được…
“Chỉ phòng lỡ như thôi”.
Lồng ngực Chu Tự Thâm hơi phập phồng, ngón tay khẽ nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống một lần nữa nhưng đã bị bàn tay cô ngăn cản.
Cô cẩn thận lắc đầu.
Đừng mà, hôn môi cũng sẽ phát ra tiếng.
Anh hôn lòng bàn tay cô, nhướng mày nhìn cô chăm chú: “Nhưng cũng không đến nỗi không cách âm như em nghĩ đâu”.
Nói xong, anh ghì tay sau đầu cô, nhẹ nhàng ấn cô vào lòng mình, tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
Sức lực đè nén lẫn tiết tấu của nụ hôn rất vội vàng nhưng đôi bên đầu rất kiềm chế.
Bầu không khí bí bách tựa như càng tăng thêm sự kích thích khi da thịt lẫn đôi môi chạm nhau, nhưng dường như vẫn chưa đúng chỗ ngứa.
Bỗng nhiên, bàn tay cô đang đặt trên đùi anh không cẩn thận trượt xuống dưới, cơ thể anh hơi sững lại, lòng bàn tay ấm áp đè trên mu bàn tay cô, ngón tay thon dài đan vào khe hở giữa những ngón tay.
Ngón tay mảnh dẻ trắng như tuyết nổi bật trên lớp quần tây sẫm màu, ánh đèn neon ngoài cửa sổ tình cờ hắt đúng vào bàn tay đang giao nhau của bọn họ.
Chiếc xe hối hả nhập vào dòng xe cộ đông đúc, lao vào màn đêm sâu thẳm..