Sau Đó Tôi Động Lòng


Năm ngày sau, Khương Gia Di đã thi xong môn cuối cùng.
Chu Tự Thâm dành ra nửa ngày đến đón cô, còn lái xe cùng cô đưa Trần Thiện đến sân bay.
Nhà Trần Thiện không ở Hoài Thành, trong mấy năm học đại học, cô ấy chỉ về nhà vào kỳ nghỉ đông.

Lần này cũng như vậy, chưa thi xong mà người nhà đã mua vé máy bay cho cô ấy rồi.
Chuyến bay vào buổi chiều, sau khi hạ cánh là cả nhà có thể ăn tối cùng nhau.
Tiễn Trần Thiện xong, bọn họ lái xe trở về.
Chung cư chỉ có một vài vật dụng đơn giản cần mang đi, lúc đón Trần Thiện, Khương Gia Di đã để hết lên xe, bây giờ họ có thể về thẳng Bạch Thủy Loan.
Khương Gia Di được thừa hưởng một căn nhà rất gần với Duy Sâm, Lương Hà nói hai tháng này cô nên chuyển về đó, có thể hạn chế thời gian đi lại.

Nhưng cô lấy lý do “chung cư của trường cũng không xa, chuyển đồ quá phiền phức” để từ chối mẹ.
Nếu thực sự chuyển qua đó thì phải ngụy trang có “bóng dáng” sinh hoạt.
Sau khi về nhà, Chu Tự Thâm đến thư phòng mở cuộc họp trực tuyến, Khương Gia Di ngủ trưa một mình.
Lúc tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn đồ đạc trong phòng ngủ rồi từ từ lấy lại tinh thần, sau đó cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
3 giờ 44 phút.
Bây giờ là buổi chiều, cô đang nằm ngủ trên giường của Chu Tự Thâm.
Nhận ra điều này, Khương Gia Di không nhịn được lăn một vòng vô cùng thoải mái.
Vừa nghĩ đến việc có thể ở cùng nhau hai tháng, tâm trạng cô cực kỳ vui vẻ.
Nằm trên giường một lúc, cô ngồi dậy bước vào phòng tắm.
Lúc cô đang đứng trước gương sửa sang đầu tóc, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Khương Gia Di giữ bím tóc đang tết một nửa, bước tới mở cửa: “Thím Trương? Có chuyện gì vậy?”
“Khương tiểu thư, những thứ cô mua vừa được đưa đến, đang để dưới lầu, có cần xuống kiểm lại một chút không?”
Cô nhớ hôm qua Sa đã hỏi mình có thể giao hàng vào hôm nay không, vì thế cô đáp: “Thím cất nó trước giúp cháu, cháu sẽ xuống ngay”.
“Cái này…” Thím Trương khó xử: “Có hơi nhiều đồ, cô kiểm tra trong phòng khách sẽ thuận tiện hơn”.
“Vậy được, thím cứ đặt ở phòng khách đi”.
Khương Gia Di không nghĩ nhiều, vội vàng chỉnh trang, xoay người bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giấc ngủ trưa khiến cô không còn mệt mỏi, cơ thể tràn đầy năng lượng, càng háo hức hơn khi nghĩ đến việc nhận được nhiều đồ như thế, bước chân xuống lầu chạy như bay.

Tuy nhiên, chưa kịp xuống bậc thang cuối cùng, cô phải bất ngờ dừng lại.
Hàng chục chiếc hộp với nhiều màu sắc khác nhau được đặt trên sàn phòng khách, chiếm diện tích rất rộng, chất như một ngọn đồi.
Chu Tự Thâm đang đứng trước một núi đồ, có lẽ do âm thanh dưới lầu quấy rầy nên anh mới đi xuống xem thử.
Vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên và sững sờ, dường như bị “kiệt tác” của cô làm choáng váng.
Khương Gia Di chớp mắt, cũng có phầnkinh ngạc.
Mấy ngày nay mình đã mua nhiều đồ như vậy sao?
Cô xoa mặt bước qua, tốc độ chậm chạp lề mề như ốc sên.
Nghe thấy tiếng động bên cầu thang, Chu Tự Thâm quay đầu nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, anh thích thú giơ tay về phía cô và ra hiệu cô lại gần: “Nhanh đến đập hộp của em đi”.
Khương Gia Di không chần chừ chạy về phía anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh ôm vào lòng.
“Không phải đồ của em đâu, đa số đều là mua cho anh đấy”.

Cô biện hộ ngay lập tức.
Chu Tự Thâm bất đắc dĩ xoa vai cô: “Mua cho anh nhiều thứ vậy sao?”
“Anh không thích nhận quà của em chứ gì?”
“Đương nhiên không phải.

Anh rất vui”.
“Thế anh mở với em đi”.

Cô nhìn anh háo hức.
Anh bật cười, gật đầu: “Được”.
Lông mày Khương Gia Di cong lên, buông cánh tay đang ôm eo ra, định kéo anh về phía trước thì bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Anh đã xong công việc của công ty chưa? Em có làm chậm trễ việc của anh không?”
“Không đâu”.
“Thế thì tốt”.

Cô vòng ra phía sau anh đẩy anh lên phía trước, rồi đưa tay ra nói: “Anh chịu trách nhiệm mở mấy cái đó”.
Chu Tự Thâm ngồi xuống theo ý cô, thoáng thấy cô ngồi bệt xuống thảm.

Anh muốn kêu cô ngồi lên sô pha nhưng chưa kịp nói, anh khẽ lắc đầu cười rồi ngồi xuống thảm cùng cô.
Thím Trương và một người giúp việc khác đang ở một bên sắp xếp, nghe xong cũng cẩn thận giúp họ mở từng hộp đồ ra.

Cơ bản chỉ tháo dây bên ngoài và mở nắp hộp, không chạm vào đồ ở bên trong.
Họ đều nhận ra đa số những nhãn hiệu này, mặc dù không biết cụ thể giá cả nhưng cũng hiểu rằng chúng rất đắt tiền.
Sau khi mở sáu chiếc hộp cà vạt liên tiếp, Khương Gia Di ngước mắt lên nhìn xung quanh, có chút ngại ngùng giải thích một lần nữa: “Có vẻ em mua hơi nhiều, nhưng đây là thành quả của mấy lần đặt hàng.

Một số kiểu phải mua từ nước ngoài, nên hôm nay mới đưa tới cùng một lúc”.
Hôm nay là ngày đầu cô chuyển đến, không biết có để lại ấn tượng quá mức cho người khác hay không.
“Khương tiểu thư, cô đừng lo lắng, chúng tôi cũng từng thấy “cảnh tượng” như vậy rồi”.

Thím Trương cười híp mắt nói: “Trước đây, khi tiên sinh mua quần áo và trang sức cho cô cũng như vậy đấy, còn nhiều hơn hôm nay”.
Khương Gia Di sững sờ, lập tức quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh dừng động tác trên tay, nhếch mày điềm tĩnh: “Có sao?”
“Bản thân anh còn như vậy, sao có thể nói em mua nhiều!” Cô lập tức “lên án” anh, biểu cảm vừa ranh mãnh vừa kiêu ngạo.
Chu Tự Thâm xoa khuôn mặt cô, giả vờ nhớ lại: “Lúc đó anh đang ở công ty, không thể nhìn thấy chuyện ‘rầm rộ’ này, đều là Thím Trương và mọi người giải quyết đấy”.
Cô mỉm cười né khỏi tay anh, khẽ lẩm bẩm: “Còn lâu em mới tin lời anh”.
Vừa dứt lời, Khương Gia Di mở hộp một chiếc túi xách, thấy thế bèn vội vàng đặt lại, rồi đưa cả hộp đến trước mặt: “Đúng rồi, Thím Trương, cái này là cháu mua cho Thím”.
“Cho tôi?” Thím Trương ngẩng đầu lên kinh ngạc: “Khương tiểu thư, làm sao tôi có thể nhận cái này được, quá quý giá”.
“Chỉ là một chút tâm ý, cháu đều mua quà cho mọi người.

Cái này là đặc biệt chọn cho Thím, nếu Thím không thích thì đáng tiếc quá”.
Thím Trương do dự nhìn Chu Tự Thâm.
“Không cần nhìn anh ấy”.

Khương Gia Di tươi cười đưa tay che mặt người đàn ông bên cạnh: “Quà của cháu, cháu có quyền, thím mau nhận đi”.
Anh mỉm cười, bắt lấy bàn tay cô đang che trước mặt mình xuống, giọng điệu vui vẻ dung túng: “Đều nghe theo em”.
“Thế, thế tôi nhận nó nhé?” Thím Trương phấn khởi nhận lấy: “Cảm ơn Khương tiểu thư, khiến cô tốn kém quá”.

Thím vui vẻ cầm trong tay ngắm nghía rồi ngước mắt nhìn lặng lẽ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người đối diện ngồi trên thảm, nắm tay rồi mỉm cười với nhau.

Nụ cười của cô gái nhỏ ngọt ngào đến không tưởng, làm mọi loại biểu cảm như đang làm nũng với người đàn ông tuấn tú trước mặt.

Người đàn ông cực kỳ nuông chiều và rõ ràng rất hưởng thụ dáng vẻ của cô ấy.
Nhớ lại những chi tiết bà đã quan sát trước đây, thím Trương đã có một suy đoán cực kỳ kiên định.
Mặc dù lần này chỉ là ở tạm một thời gian nhưng vị Khương tiểu thư này rất có thể sẽ là bà chủ tương lai ở đây.

Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, còn có thể khiến tiên sinh yêu chiều như vậy, quả là hoàn hảo.
Dù tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng chuyện tình cảm như người ta uống nước, lạnh hay nóng chỉ có người đó mới biết được.
Người lớn hơn cũng thường nhẫn nhịn và khoan dung hơn.
Có thím Trương mở đầu, những người khác cũng không từ chối phần tâm ý của Khương Gia Di.

Từ đầu bếp đến tài xế, ai cũng nhận được món quà của riêng mình.
Chú Dương đầu bếp cười đến tít mắt, vỗ ngực đảm bảo với Khương Gia Di, nói rằng cho dù tối nay cô muốn ăn “Mãn Hán toàn tịch*” thì ông ấy nhất định sẽ lấy hết khả năng để đáp ứng cho cô.
* Mãn – Hán toàn tịch: đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán, tương truyền là bữa tiệc lớn nhất kết hợp món ăn của người Mãn và người Hán. 
“Em mới chuyển đến đã mua chuộc hết mọi người ở trong nhà rồi”.

Chu Tự Thâm ung dung nói với cô: “Rõ ràng anh mới là người trả lương cho họ”.
Khương Gia Di ôm lấy cánh tay anh, nghiêng người qua: “Vậy anh cũng bị em mua chuộc rồi đúng không?”
Anh vén tóc mai, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô: “Anh còn cần mua chuộc hử?”
“Cũng đúng nhỉ”.

Cô nghiêng đầu đáp với vẻ vô tội.
Khi họ nhìn nhau, người giúp việc đều đã đi hết, phòng khách chỉ còn lại hai người họ.

Cô chớp mắt, đặt tay lên đùi anh, chống người lên hôn cằm anh một cái.
Âm thanh vang dội của nụ hôn khiến anh bật cười.
“Có gì buồn cười đâu”.


Mặt của Khương Gia Di nóng lên, để tỏ ra mình rất bình tâm, cô lôi kéo anh không buông tha.
Chu Tự Thâm không đáp lại “sự khó dễ” của cô, anh nắm lấy cằm cô, hôn vào đuôi mắt: “Đáp lễ”.
Sau màn trêu đùa qua lại, anh dứt khoát ôm cô, đặt cô vào lòng.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, lấy một chiếc hộp ở bên cạnh.
“Anh thế này, lát nữa họ quay lại sẽ thấy đấy”.

Cô chọc vào cánh tay anh.
“Họ cũng không phải không biết gì”.

Anh hơi cúi đầu, cằm áp lên đỉnh đầu cô: “Cất một món đồ thì mất bao lâu? Em không thấy họ đã đi rất lâu mà không quay lại hử?”
Thì ra là thế…
Khương Gia Di ngại ngùng thu mình gọn trong vòng tay anh, mím môi cười không nói chuyện, để anh ôm mình mở những gói hàng.
Mở được một nửa, cô bỗng nhiên nhìn thấy một thùng chuyển phát nhanh vốn bị mấy hộp hàng che lại: “Đây là cái gì? Tại sao lại có chuyển phát nhanh?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô nhớ rằng mình không mua sắm trực tuyến mà?
Cánh tay Chu Tự Thâm dài hơn tay cô, nghe thế, anh hơi cúi người về phía trước, vươn tay kéo lấy thùng giấy.
Khương Gia Di cẩn thận xác nhận thông tin người gửi và người nhận trên thùng giấy: tên người nhận quả thật là cô, bao gồm cả số điện thoại, nhưng địa chỉ là Bạch Thủy Loan.
Sau khi mở ra, bên trong có một hộp phối hai màu hồng và xanh, một câu tiếng anh in trên đó, có nghĩa là “Một món quà tốt nhất”.
Món quà?
Cô mông lung mở hộp, tùy tiện không nhìn kỹ lấy món đồ trong hộp ra: “Đây là cái… ”
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.
Máu nóng chợt dồn lên.
“Vibrator?” Anh ghé sát tai cô, thấp giọng đọc từ tiếng Anh với kiểu chữ khoa trương trên chiếc hộp trong suốt.
Âm cuối hơi giương cao, giọng trầm đầy cuốn hút.

Rõ ràng đó là giọng anh tao nhã lịch sự nhưng lại bị mấy âm tiết này làm nhuốm chút ý vị tiết chế cực độ.
Một tiếng “bịch” vang lên, chiếc hộp nhựa hình chữ nhật bị ném đi, đến mức những đồ trong hộp đều lăn hỗn loạn.
Vành tai của Khương Gia Di đỏ bừng, rút tay về nắm chặt.
“Em… nếu em nói những thứ đó không phải là em mua, anh tin không?”
—–
Lời nhóm dịch: Vibrator là gì thì mời độc giả của sơn trang tra Google hoặc đón đọc chương sau:v.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận