Rõ ràng chiếc nhẫn này không phải là một “cứu binh”, mà là một món quà anh đã chuẩn bị trước.
Thế mà anh còn tỏ vẻ ngần ngại ấp úng hết lần này đến lần khác cứ như làm vậy sẽ khiến cô bối rối, ấm ức.
Một lời “Giáng sinh vui vẻ” đã khiến Khương Gia Di như bừng tỉnh.
Cô vui mừng sung sướng, nhỏ tiếng hét lên rồi nhào vào ngực anh, hai má ửng đỏ vì kích động.
“Anh, anh chính là ông già Noel của em!”.
Chu Tự Thâm dang đôi tay đỡ lấy cô theo bản năng.
Một giây sau, cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Anh ngẩn người rồi ôm cô cười.
Anh đã cố kiềm chế nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, nghiêng đầu đặt xuống bên tóc mai cô một nụ hôn.
Mái tóc hơi xù trên đầu cô cọ qua xương mày của anh.
“Ông già?” Anh giả bộ bất đắc dĩ thở dài: “Niệm tình anh thực hiện nguyện vọng của em, có thể đổi xưng hô khác không?”.
Khương Gia Di bỗng dưng cười ra tiếng, khúc khích lắc đầu: “Không đổi”.
Nói xong, cô lại lặng lẽ vươn tay lần mò ngón giữa, ngón tay khẽ run rẩy trong khoảnh khắc chạm phải chiếc nhẫn.
Mặt cắt và đường viền của kim cương hơi lạnh, cảm giác ở ngón tay như pháo hoa bập bùng lạ lẫm lan rộng từ đầu ngón tay ra toàn bộ cơ thể.
Khi chọn cặp nhẫn nhựa tối nay, cô chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được bất ngờ lớn như vậy.
Anh thực sự quá “ngầu”, luôn biết chọn thời điểm thích hợp và lãng mạn nhất.
“Không đổi? Nếu đã như vậy…”
“Chẳng lẽ anh còn muốn lấy lại nhẫn à?” Cô nhanh chóng giấu tay sau lưng, làm bộ đề phòng với anh.
Chu Tự Thâm không cố trêu chọc cô nữa, anh cười nhẹ, giọng điệu trở nên ôn hòa trầm tĩnh: “Thích không?”
“Thích!”
Tất nhiên là cô thích.
Cho dù là tâm ý này hay là chiếc nhẫn đó.
Khương Gia Di không thích những trang sức khoa trương và nổi bật, cũng không thích những viên đá quý to cồ cộ lỗi thời, cho nên thiết kế của chiếc nhẫn này vừa đúng với sở thích của cô.
“Anh chuẩn bị cái này từ lúc nào?” Cô lại hỏi.
Chu Tự Thâm khẽ xoa đầu cô, không trả lời cụ thể, chỉ nói: “Cũng được một thời gian rồi”.
Chọn kim cương, thiết kế, đặt hàng đều phải tốn nhiều thời gian, đây đã là kết quả của vô số lần anh gấp gáp đẩy nhanh tiến độ.
Cũng may vẫn chưa muộn, không đến mức khiến anh lâm vào tình cảnh không thể làm gì khi nhìn cô chọn một đôi nhẫn đồ chơi để tự an ủi, rồi lại áy náy vì đánh mất nó.
Khương Gia Di tò mò: “Lúc đến đây anh giấu ở chỗ nào vậy? Rõ ràng em không thấy nó lúc kiểm tra an ninh”.
“Trong túi áo khoác này”.
Cô lẩm bẩm: “Chẳng trách”.
Quần áo bọn họ đang mặc hiện tại đều là đồ mới thay sau khi đến Đan Thành, lúc ấy chúng được đặt ở ghế sau xe.
Bỗng nhiên, Khương Gia Di đứng thẳng dậy rời khỏi vòng tay anh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào túi áo khoác: “Không có của anh sao?”
“Của anh?” Chu Tự Thâm ra vẻ khó hiểu: “Cái gì của anh?”
“Nhẫn”.
Cô háo hức nhìn anh.
Anh bừng tỉnh gật đầu, hỏi cô: “Nếu anh chỉ chuẩn bị cho em thì sao?”
“Em không tin!” Khương Gia Di lập tức nhoẻn miệng cười, khóe mắt cong cong, bàn tay tự nhiên thò vào túi áo của anh: “Anh đã nói như vậy thì nhất định là chuẩn bị rồi”.
Vừa dứt lời, đầu ngón tay cô đã chạm vào một cái hộp vuông hơi lạnh.
Lấy mở ra xem, trong hộp quả nhiên còn có một chiếc nhẫn nam.
Thiết kế nhẫn nam xưa nay đều đơn giản hơn rất nhiều, chiếc này cũng tương tự.
Không hề trang trí rườm rà, một viên kim cương ẩn trong viền nhẫn, khúc xạ ra chút ánh sáng mờ nhạt giống như một ngôi sao ẩn mình trong màn đêm; nhẹ nhàng, yên tĩnh và trầm ổn.
Giống cảm giác mà anh đã đem lại cho cô.
Nhịp tim đập nhanh hơn, không hiểu sao cô lại nhìn anh với ánh mắt vương chút ngượng ngùng, chỉ lí nhỉ nhắc nhở anh phối hợp một chút.
Chu Tự Thâm không nói gì, giơ tay lên mặc cho cô đùa nghịch.
Khương Gia Di lặng lẽ hít sâu, động tác so nghiêm túc và trịnh trọng hơn rất nhiều với với lúc đeo nhẫn đồ chơi ban nãy.
Tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, nếu khớp xương và đường gân xanh trên mu bàn tay không quá rõ ràng thì có thể nói nó đã đạt đến tiêu chuẩn của một bàn tay “lịch thiệp” nhất.
Tuy nhiên, có so sánh thì cô mới phát hiện bàn tay của anh lớn hơn cô rất nhiều.
Chính đôi tay này, khi cầm bút thì nghiêm túc lãnh đạm, khi lún sâu trong bùn lầy lại nồng đậm ham muốn và phóng túng, luôn có sức mạnh khiến người ta đỏ mặt tim run.
Còn lúc đeo nhẫn…
Đường nét ngón tay đeo nhẫn kim cương hiện lên rõ ràng, một vòng bạc quấn quanh khiến bàn tay anh toát ra một loại cảm giác cấm dục khác biệt.
Đáy lòng Khương Gia Di chợt nảy sinh một xúc cảm kỳ lạ, gần như ham muốn chiếm hữu.
Nguyện vọng trong lòng đã được thỏa mãn, giờ đây mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác, mặc dù bọn họ vẫn giữ bí mật như trước đây nhưng trên người họ đã có dấu hiệu sở hữu rõ ràng thuộc về đối phương.
Dấu hiệu thuộc về cô.
Điều này còn đặc biệt hơn nhiều so với áo sơ mi và cà vạt cùng màu, cũng là bằng chứng mạnh mẽ hơn.
Cô từ từ rời mắt khỏi bàn tay anh, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng không kìm được cong lên mỉm cười: “Giáng sinh vui vẻ”.
“Giáng sinh vui vẻ”.
Chu Tự Thâm nâng bàn tay đeo nhẫn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô.
Sự đấu tranh giữa ấm áp và giá lạnh, mềm mại và cứng rắn quét qua làn da tinh tế.
Hươu con đang nhảy loạn dưới lồng ngực cô bỗng cứng đờ như một con rối, cuối cùng nảy lên một nhịp rồi ngã xuống đầu hàng.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Họ đứng bên cạnh bồn hoa, tán và lùm cây có thể chặn tầm nhìn của hầu hết mọi người xung quanh.
Những người đi bộ khác có thể nhìn thấy nhưng cũng không lấy làm lạ.
Vào ban đêm, có rất nhiều cặp vợ chồng hay đôi tình nhân hôn nhau như vậy.
Bước đến nơi ánh đèn sáng sủa, Khương Gia Di lại chụp một tấm ảnh hai bàn tay đan vào nhau.
Sau khi chụp xong, cô cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt Chu Tự Thâm: “Dùng nhẫn nhựa đổi nhẫn kim cương, có phải em lời rồi không?”
Anh nhướng mày, đáp: “Là anh lời”.
Cô cố ý bĩu môi, ý cười đong đầy trog đáy mắt: “Anh chẳng có nguyên tắc gì cả”.
Anh toàn nói ngon ngọt để dỗ dành cô, còn cô lại ương ngạnh muốn đổi trắng thay đen.
Chu Tự Thâm khẽ cười, không hề giải thích.
Tiền chỉ là con số, mua nhẫn kim cương cũng không quá khó khăn, nhưng muốn cô cam tâm tình nguyện mua nhẫn cho mình lại rất khó.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con đường chính.
Anh nắm tay cô theo thói quen, nhưng lúc này cô lại không chịu ngoan ngoãn đi theo, năm ngón tay dùng sức cựa quậy, nhất định phải thoát khỏi tay anh.
Anh buông tay ra, khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Nhưng bàn tay của cô lại không lui về.
Ngón tay mảnh khảnh của cô trượt giữa những kẽ ngón tay anh, từ từ cong lại, giữa chừng còn cố ý gảy vào chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh một chút.
Chu Tự Thâm bỗng nhiên bật cười, hiểu được ý tứ của cô, ngón tay anh siết chặt đan vào mười ngón tay cô.
Lần này, ngón trỏ và ngón giữa của Khương Gia Di rốt cuộc cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chiếc nhẫn kia.
Cô cảm thấy hài lòng cong khóe môi, cố ý lùi lại phía sau nửa bước, đồng thời giơ tay trái, lên lặng lẽ cúi đầu nương theo ánh đèn đánh giá thật cẩn thận.
Vừa rồi cô còn chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện tại, xem ra kích thước của nó rất phù hợp với bàn tay, kích thước viên kim cương cũng vừa vặn, đeo trên ngón tay cô tuyệt đối không thể chê vào đâu được.
Sau khi nghiền ngẫm đánh giá vài lần, Khương Gia Di giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, bỗng dưng đối mặt với Chu Tự Thâm.
Sắc mặt cô chợt trở nên căng thẳng, bối rối ôm lấy cánh tay anh, tự động giải thích: “Vừa rồi ánh sáng không tốt nên em không nhìn rõ.
Bây giờ sáng hơn rồi, em… em xem xem có hợp hay không…”
Khóe môi Chu Tự Thâm vẫn giữ nguyên độ cong như cũ, từ chối cho ý kiến, cũng không vạch trần cô: “Vậy cũng phải nhìn đường”.
“Dù sao cũng có anh dắt em”.
“Có anh dắt em cũng phải cẩn thận, để không bị vấp ngã”.
Cô hỏi lại: “Anh sẽ để em ngã sao?”
Anh qua em lại, hành vi trêu chọc của cô khiến anh dường như không thể có câu trả lời nào khác.
Vì vậy, anh rất hợp tác thở dài, nắm tay cô thỏa hiệp: “Sẽ không đâu”.
Nghe vậy, Khương Gia Di đắc ý nháy mắt với anh.
Đáp lại cô, anh mỉm cười âu yếm không rời mắt.
Nhưng cô đã quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó chính là Chu Tự Thâm thường sẽ đòi lại toàn bộ những gì đã thỏa hiệp và nhượng bộ cô ở một nơi khác, vào một lúc khác.
…
Gần đến giờ đóng cửa, du khách bắt đầu túc tắc ra về.
Sau khi đi ra khỏi cửa khu vui chơi, Khương Gia Di đang muốn tháo chiếc bờm tai thỏ trên đầu xuống thì bỗng dưng bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy cổ tay.
Anh rũ mắt hỏi: “Không phải em nói đeo cả đêm hử?”
Cô ngẩn người, nghĩ lại vài giây bèn sực nhớ ra đúng là mình đã đồng ý như vậy nên ngoan ngoãn buông tay, gật đầu tỏ vẻ tạm thời sẽ không lấy xuống.
Dù sao cũng có tài xế đến đón anh, sẽ không có ai khác nhìn thấy nữa.
Nửa tiếng sau, hai người về đến khách sạn và nhận phòng anh đã đặt.
Mới vào cửa, Khương Gia Di vừa thỏa mãn vừa mệt mỏi ngã xuống sô pha.
Cô nhìn Chu Tự Thâm treo áo khoác giúp mình, đặt máy thổi bong bóng và búp bê bánh gừng sang một bên.
Cô giơ tay lên, cười khúc khích quan sát chiếc nhẫn trên tay dưới ánh đèn, cuối cùng mới đưa tay lên đỉnh đầu, muốn tiện thể tháo bờm trên tóc xuống.
Chu Tự Thâm xoay người, vừa vặn nhìn thấy động tác của cô.
“… Có chuyện gì ạ?” Tay cô dừng lại, vẻ mặt mông lung nhìn anh, trong lòng nhen nhóm chút sợ hãi.
Anh không trả lời, im lặng đi tới trước ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.
Cô nằm ngửa, mà vóc dáng anh lại cao, cho nên dù anh ngồi xổm cũng vẫn có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống, vô cùng áp chế.
Cuối cùng, Khương Gia Di đã ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Cô đang muốn chống người ngồi dậy nhưng lại bị ngoại lực nặng nề đè ép nằm trở lại.
Mái tóc dài xõa xuống tứ tung, bàn tay Chu Tự Thâm đặt trên vai cô khẽ chuyển động, chiếc nhẫn trên tay khúc xạ ra tía sáng lấp lánh.
Cách một lớp quần áo, ngón tay anh dừng trên vai cô rồi lướt qua xương quai xanh, sau cùng là vùng cổ yếu ớt mảnh mai nhanh chóng ập đến những xúc cảm vuốt ve run rẩy.
Nhịp đập gấp gáp ở dưới tay, anh cảm nhận không sót chút nào.
Anh mỉm cười: “Căng thẳng?”.
Khương Gia Di khẽ lắc đầu, nhưng vòm ngực phập phồng rất rõ ràng.
Bàn tay Chu Tự Thâm rời đi, đậu trên mái tóc dài của cô, ánh bạc sáng chói của chiếc nhẫn thấp thoáng trong làn tóc dày và mượt, cuối cùng chậm rãi tiến đến sau gáy cô.
Cô vô thức hơi nâng cằm, ngửa đầu, vừa vặn phơi bày hoàn toàn hõm cổ trắng nõn tinh khiết trước mắt anh.
Anh đứng dậy ngồi bên mép sô pha, cúi đầu kiên nhẫn hôn từ cổ xuống cằm cô, giống như chuồn chuồn đạp nước, ngứa ngáy đến mức cô bất giác rụt chân lại, bắt đầu thở dốc hổn hển.
Yết hầu Chu Tự Thâm khẽ động, không thể không thừa nhận có lúc mình thật sự rất xấu xa.
Giống như bây giờ, giống như mọi lần trong quá khứ.
Cô càng căng thẳng, anh lại càng hưng phấn..