Kết quả đúng là anh rất thiếu chừng mực.
Một bóng nhỏ run rẩy dán lên mặt tường, tai thỏ mềm nhũn rũ xuống, vành tai vừa vặn chống vào ga trải giường, cọ một chút tạo ra nếp gấp khó nhìn thấy.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào gáy, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống như vuốt ve một con vật nhỏ, lướt qua từng đốt sống cổ nhô ra của cô.
Cô cũng giống như mèo con bị sờ lưng, bất giác hơi cong mình lại.
Giây tiếp theo, cô bị bóp eo kéo người trở lại, kéo theo vệt nước mắt ướt đẫm.
Nắm lấy một góc gối, ngón tay mảnh khảnh chỉ có thể kéo hai cái trong vô vọng, cuối cùng đành phải mềm nhũn buông ra.
Đôi mắt của cô đỏ ửng, chóp mũi và môi cũng đỏ, đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay trắng nõn hơi phiếm hồng, nhìn vào thực sự không khác gì một cô thỏ ngốc nghếch.
Chính xác mà nói, là một con thỏ bị sói lừa mất sạch sành sanh.
Một con sói nào đó đeo bờm tóc cho cô, còn “tốt bụng” và “quan tâm” nhắc nhở: “Em nhớ đeo cho chắc”.
Làm sao có thể đeo được…
Khương Gia Di có thế nào cũng không ngờ tới, Chu Tự Thâm còn có “thú vui xấu xa” này, hơn nữa định nghĩa khoảng thời gian của từ “đêm nay” cũng quá mơ hồ.
Cô còn tưởng rằng chỉ là mấy tiếng đồng hồ ở công viên giải trí.
Sự thật chứng minh, quyền quy định cuối cùng thuộc về anh.
…
Mặt “cường thế mạnh mẽ” của anh đã được thể hiện ngay trong lúc này.
Trước khi đi ngủ, Khương Gia Di không hiểu sao mình lại nghĩ đến tình cảnh lúc đó, phát hiện thật ra bản thân còn rất thích.
Bởi vì cô, một người từ trước đến nay luôn trầm tĩnh bình thản lại có lúc mất khống chế như vậy.
Cảm giác này tựa như một chất xúc tác nào đó khiến cô nhạy cảm hơn, thần kinh càng hưng phấn, chỉ có điều khi sắp tới giới hạn chịu đựng vẫn sẽ làm cho cô sợ hãi.
Nhưng nói chung, trải nghiệm này đã khiến cô bị mê hoặc.
Kiềm chế lãng mạn cùng kích thích phóng túng, hai cảm giác này, cô đều cảm nhận được từ một người.
…
Bởi vì ngủ quá muộn nên dĩ nhiên hôm sau họ thức dậy rất trễ.
Khi tỉnh dậy, cả thành phố đã bị bao phủ trong màn tuyết trắng xóa.
Tuyết trắng đến chói mắt, tựa như biến thành một ly kem bơ mát lạnh.
Bên ngoài cửa sổ toàn cảnh, có thể nhìn thấy công viên bên cạnh khách sạn, bông tuyết rơi đầy trên tán cây.
Phòng khách sạn quá ấm áp, vừa nghĩ đến gió lạnh vi vút bên ngoài, Khương Gia Di không nhịn được rùng mình trong chăn.
Bông nhiên, cô cảm thấy ngắm tuyết rơi sau khung cửa sổ thế này cũng rất tốt.
Cô kể lại ý tưởng này cho Chu Tự Thâm.
Anh gật đầu nói được, sau đó gọi điện thoại đặt hai phần cơm trưa.
Sau tấm cửa kính trong suốt, gian phòng ấm áp, bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa bên cảnh tuyết trắng xóa.
“Nếu Hoài Thành cũng có tuyết thì tốt biết mấy”.
Khương Gia Di ngẩn ngơ bê cốc sữa nóng: “Như vậy thì em lắp một lò sưởi trong phòng bếp, mùa đông có thể ngồi bên cạnh lò sưởi ăn bánh quy”.
Khi ánh mắt chạm vào bông tuyết, cô nói thêm: “Còn có thể ăn kem!”
Chu Tự Thâm giúp cô vén tóc ra sau tai, cười nói: “Sợ lạnh mà còn ăn kem vào mùa đông?”
“Không giống nhau mà, nếu có lò sưởi thì phòng sẽ rất ấm áp, cũng giống như bật điều hòa thật thấp vào mùa hè rồi quấn chăn đi ngủ là sung sướng nhất”.
Cô nháy mắt với anh, tựa như đang chia sẻ bí mật có một không hai: “À đúng rồi, em còn phải đặt một máy hát bên cạnh lò sưởi”.
Anh nhướng mày, thoáng chút bất ngờ.
Nhận thấy sắc mặt anh có sự thay đổi nho nhỏ, Khương Gia Di đặt cốc sữa trong tay xuống.
Bàn tay cô chống xuống thảm, đồng thời di chuyển lại gần anh, như một con thỏ vụng về áp sát mục tiêu.
Chu Tự Thâm hơi nghiêng đầu, thu hết động tác và dáng vẻ của cô vào đáy mắt.
“Anh không hỏi tại sao à?”
Anh nhếch môi: “Tại sao?”
“Tại vì anh thích đó”.
Tay cô chống trước người, ngẩng mặt lên như làm nũng, nói xong lại nghiêng đầu: “Chịu ảnh hưởng của anh, hiện tại em cũng cảm thấy rất thích”.
Thích sao? Anh cảm thấy đây có lẽ chỉ được coi là thú vui trong cuộc sống của mình, là một phần tạo nên lối sống của bản thân, miễn cưỡng có thể thành hai chữ “thói quen”.
Nhưng nếu cô muốn coi nó thành sở thích của anh thì cũng không phải không thể.
Điều quan trọng là vì vậy mà cô đã thấm nhuần những đặc điểm thuộc về anh, cuộc sống và sở thích của bọn họ từ từ có điểm chung.
Chu Tự Thâm nhìn cô, bàn tay đặt một bên bỗng nhiên nâng lên, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, sau đó nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
Khương Gia Di ôm cổ anh, vô cùng tự giác nghiêng người nép vào lồng ngực anh.
Hai người cùng nhau ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm tuyết rơi, vừa thấp giọng trò chuyện.
“Đi gặp mấy người bạn với anh nhé?”
“Được ạ”.
Cô gảy chiếc nhẫn trên tay anh, lấy đó làm niềm vui.
Thỉnh thoảng cô sẽ đẩy chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh lên trên, sau đó lại đẩy trở về, thích thú nhìn chiếc nhẫn trượt qua trượt lại trên ngón tay.
Cảm giác của làn da trên ngón tay nhạy cảm hơn những nơi khác, mỗi lần cọ xát sẽ sinh ra cảm xúc ngứa ngáy, khi bị ngón tay mềm mại và lòng bàn tay của cô bao bọc, nó lại càng là một loại tra tấn ngọt ngào.
Chu Tự Thâm tùy ý để cô nắm tay mình chơi đùa, rũ mắt nhìn chằm chằm động tác của cô, tín hiệu thị giác đánh sâu về trung tâm thần kinh, sống lưng theo đó cũng trở nên tê dại.
Cô căn bản không ý thức được có chỗ nào không thích hợp, nhưng anh đã có những liên tưởng không hề giống chính nhân quân tử.
“Chơi vui không?” Anh nhẹ nhàng cắn cằm cô, hơi thở xẹt qua cổ và mặt cô.
Cô không di chuyển, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Rất nhanh, bàn tay cô đã bị anh nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau giống như ở khu giải trí tối hôm qua vậy.
Chu Tự Thâm dựa lưng vào cửa kính, vai rộng đủ để bao phủ người trong ngực.
Anh thấp giọng gọi tên cô, cúi đầu cọ khẽ chóp mũi, đôi môi lướt qua gò má, cuối cùng đến bên tai, hơi nâng hàm cằm cắn vành tai cô.
Xương quai hàm góc cạnh, yết hầu nổi bật, nhìn vào đặc biệt gợi cảm.
Tay Khương Gia Di bị anh nắm giữ, chỉ có thể mặc anh nắm chặt, kẽ ngón tay và lòng bàn tay của hai người kề sát vào nhau sinh ra cảm xúc nóng bỏng ẩm ướt.
“Tiểu Di, sau này anh không thể dùng tay trái…” Những từ còn lại bị nuốt chửng trên môi.
Chu Tự Thâm khẽ cười: “Tháo nhẫn xuống chắc là được”.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, hệt như một quả cà chua nấu chín.
…
Họ đã dành hết mấy tiếng cuối cùng ở Đan Thành.
Vào buổi trưa, hai người vội vã đến sân bay.
Cảnh tuyết rơi dọc đường vẫn rất đẹp nhưng Khương Gia Di đã không còn tâm tình thưởng thức.
Lúc đến trong lòng tràn đầy niềm vui, tâm tình lúc trở về khó trách sẽ chùng xuống.
Ở Hoài Thành, bọn họ không có cách nào để không e dè, không cố kỵ như vậy.
Họ còn phải che giấu mối quan hệ với bạn bè, người thân và tất cả đồng nghiệp trong công ty.
Mặc dù trước đây cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi nếm qua vị ngọt của tự do thì ai đó lại bắt đầu “kén cá chọn canh”.
Hơn nữa, chiếc nhẫn trên tay không thể giấu được.
Đương nhiên, cô cũng có thể đeo vào dây chuyền trên cổ, mùa đông có cổ áo và khăn quàng che lấp, sẽ không dễ dàng bị nhìn ra.
Như vậy ít nhất còn có thể giấu giếm thêm một mùa đông, cũng có thể lấy một lý do có lệ để qua mắt đồng nghiệp trong công ty.
Nhưng Lương Hà và Khương Ngôn Đông thì sao?
Vừa nghĩ đến bố mẹ, Khương Gia Di lập tức liên tưởng đến một vấn đề rất quan trọng.
Cô ở lại chỗ Chu Tự Thâm hai tháng, khi gặp tình huống bất ngờ thì biết giấu giếm sự thật này như thế nào? Cũng không thể quay lại lý do như đồng nghiệp để qua mặt chuyện này.
Trần Thiện và Kỷ Tân Nghiên đều đã trở về nhà, người có thể bao che giúp cô cũng không còn nữa.
Bỗng nhiên, cô đã đặt ra cho mình rất nhiều khó khăn cùng nguy cơ tiềm ẩn, cuối cùng đi đến một kết luận rất dễ lay động.
Nếu sớm muộn cũng phải nói, tại sao không thú nhận sớm hơn?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô giật mình phát hiện bản thân đã không còn chần chừ, thậm chí còn sẵn lòng, có chút chờ mong.
Phần lớn là bởi vì sau khi xác nhận quan hệ, mỗi ngày đều khiến cô cảm thấy may mắn và thỏa mãn, cũng làm cho cô tạm thời không thể tưởng tượng ra mình không thích Chu Tự Thâm, hoặc “thử” đi thích một người khác.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Khương Gia Di bỗng dưng lấy lại tinh thần, do dự giơ tay lên trước mặt Chu Tự Thâm.
“Sau khi trở về… chiếc nhẫn phải làm sao?”
Ánh mắt anh liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn kim cương của cô, sau đó ngước mắt bình tĩnh nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như anh đã đọc được cảm xúc trong mắt cô chỉ trong tích tắc.
Đó là ánh mắt muốn đưa ra quyết định nào đó, là ánh mắt muốn tìm kiếm sự ủng hộ và khẳng định theo bản năng.
Đương nhiên, nó cũng xen lẫn thấp thỏm, bất an cùng chờ mong.
Anh có hai lựa chọn trước mắt.
Lo lắng thì chọn cái trước, ngược lại thì chọn cái sau.
Nhưng điều khiến Chu Tự Thâm bất ngờ chính là, lần này chính cô đã nắm quyền chủ động và quyết định trước.
“Tối nay, em sẽ ăn tối với mẹ”.
Khương Gia Di mím môi, lặng lẽ hít sâu, dáng vẻ hạ quyết tâm: “Em… em muốn nói chuyện của chúng ta với bà ấy trước.
Mẹ em khá cởi mở, nếu bố em có ý kiến thì bà ấy còn có thể giúp em”.
—–
Tác giả có điều muốn nói: Bố Khương:??? Cả thế giới là kẻ thù với tôi?.