Mãi cho tới khi đến cửa nhà hàng, Khương Gia Di vẫn hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của anh.
“Đây là ý của vợ tôi”.
Rõ ràng đôi bên đều lần đầu tiên trải qua chuyện này, nhưng anh mở miệng lại quá tự nhiên quen thuộc, tựa như đã nói trăm nghìn lần.
Về đến nhà, cô không nhịn được trêu chọc anh: “Có phải anh lén luyện tập không?”
“Bị em phát hiện rồi?” Anh tỏ vẻ bất ngờ, giả bộ trả lời như thật.
“Anh tập từ khi nào?”.
“Có lẽ là… trong mơ?”.
“Thì ra anh nằm mơ cũng muốn kết hôn với em”.
Khương Gia Di dừng bước, làm bộ kinh ngạc, nhưng đáy mắt và ý cười trên khóe môi lại không giấu được.
Chu Tự Thâm cũng dừng lại, ung dung quay người nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười lẫn dung túng: “Đúng vậy, nằm mơ cũng muốn”.
Đường cong trên khóe môi cô càng rõ ràng, cười đến mức mi mắt cong lên.
Nhưng không biết là từ cái chớp mắt nào, ý cười đã bốc hơi hoặc hòa tan với ánh mắt ngày một nóng bỏng.
Nụ cười dần tan, ánh mắt cô đặc bao phủ, dường như có một sự hấp dẫn nào đó khiến cô nhón chân hôn lên cằm anh một cái.
Ngày hôm nay vô cùng có ý nghĩa đối với bọn họ.
Không khí bây giờ lạ vừa đủ, cảm xúc bị kích động quá dễ dàng, cho nên có một số việc cứ thế mà thành.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại.
Đi đến tủ đứng bên cạnh, Chu Tự Thâm mở ngăn kéo theo thói quen, ngón tay dài lấy một hộp giấy mở ra.
Giây tiếp theo, động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, sau đó yên lặng quay đầu nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Khương Gia Di chớp mắt mơ màng.
Anh cười, cầm hộp trong tay rồi đóng ngăn kéo lại.
…
Thời tiết tháng ba ấm áp, hôn lễ được cử hành như dự định.
Theo lý mà nói, đôi bên cô dâu chú rể đều biết mọi nghi thức trong hôn lễ.
Nhưng dưới sự sắp xếp cố ý của Khương Gia Di, tất cả mọi người đều giấu Chu Tự Thâm một chuyện rất quan trọng.
Cô muốn cho anh một “niềm vui bất ngờ”.
Vì thế, vào lúc trao nhẫn quan trọng trong nghi thức hôn lễ, bên trong hộp nhẫn được chế tác xa xỉ chỉ có hai chiếc nhẫn nhựa hoạt hình thủ công.
Động tác duỗi tay của Chu Tự Thâm chợt dừng lại, một lúc sau không nhịn được mà bật cười.
Trước mặt là một bên cười rơi nước mắt, một bên là cô vợ trẻ che môi cười lặng lẽ, xung quanh là khách khứa nhón chân mong chờ.
Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vui vẻ nhận lấy “niềm vui bất ngờ” này.
Sau khi lấy nhẫn ra, khách mời hàng đầu đều thấy rõ, mọi người đồng loại cười ồ lên, ngay cả Lương Hà và Khương Ngôn Đông đang ngồi ở hàng ghế đầu cũng nín khóc mỉm cười.
Đối với Khương Gia Di, đây là hôn lễ hoàn hảo trong tưởng tượng của cô, từ váy cưới đến hoa ôm, từ những đóa linh lan rủ xuống trên trần và dây leo đến máy hát đĩa bằng đồng một góc khán phòng, bao gồm cả bản nhạc đệm, đó đều là những sự “hoàn mỹ” nho nhỏ.
Máy hát đĩa vang lên những tiếng nhạc cảm xúc du dương, lúc này chủ hôn cất tiếng cười nói: “Chu tiên sinh, anh có thể hôn vợ mình”.
…
Mọi người say sưa bàn tán về hôn lễ rất lâu.
Trong số họ, có rất nhiều người đã từng tham gia nhiều kiểu hôn lễ, nhưng ít khi thấy hôn lễ nào không màng đến chi phí mà lại lãng mạn tối đa như thế này.
Giả sử tất cả đều quy về nguyên nhân muốn thể hiện bề ngoài, vì muốn nở mày nở mặt nên mới làm lễ cưới lớn như vậy, thế thì phải giải thích thế nào về hai chiếc nhẫn như đồ chơi của con nít kia chứ?
Nếu chỉ là một đám cưới kết hợp lợi ích thì lấy đâu ra trò đùa làm “mất giá” kia cơ chứ?
Có thể thấy người trưởng thành cũng có thể có câu chuyện cổ tích của riêng mình.
Lời đồn bậy bạ nào đó cũng dần dần trôi vào quên lãng.
Có người cảm thán mình không thể tìm được người đàn ông như Chu Tự Thâm, có người lại tiếc nuối Khương Gia Di đã bị người nào đó nhanh chân đến trước, sớm vạch kế hoạch cho bản thân.
Bàn luận say sưa, chủ đề của câu chuyện lại quay ngoắt sang một hướng khác, đổi thành “hai người đều có gen tốt, con cái sau này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp”.
Nghe được những lời này, Kiều Thuật còn cố ý chọc ghẹo Chu Tự Thâm: “Nghe mình nói này, con của cậu tuyệt đối đừng giống cậu, giống Gia Di vẫn tốt hơn, thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, được nhiều người thích”.
Nhưng ở góc độ của Chu Tự Thâm, những lời này chỉ xem thành lời tán dương và chúc phúc.
Anh cười như không cười, đáp lại một câu: “Mượn lời tốt lành của cậu”.
Kiều Thuật lập tức kêu chẳng thú vị.
“Đừng chúc phúc vội”.
Trình Luật cười nói: “Đợi có tin vui chúc cũng chưa muộn”.
“Cũng phải, Tự Thâm đã chờ đến cái tuổi này rồi, chờ thêm hai năm cũng chẳng sao”.
Mấy ông bạn xấu xa kẻ tung người hứng, Chu Tự Thâm chỉ nghe, mỉm cười không nói chuyện.
Nhưng dường như đêm đó Khương Gia Di cũng cảm nhận được, chủ động đề cập chuyện này với anh.
Chỉ là cô dùng một phương thức tương đối “uyển chuyển”… vào đúng lúc anh mở ngăn kéo lấy thứ đó như mọi khi, cô bỗng nhiên đưa tay chặn ngăn kéo, ngăn cản động tác của anh.
Chu Tự Thâm chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khương Gia Di rũ mắt không nói chuyện, đầu ngón tay cô lại cọ trên cạnh ngăn kéo.
Cô gắng sức thản nhiên ngước mắt đáp lại ánh mắt của anh: “Hay là… đừng dùng nữa”.
Cuối cùng, anh mở miệng hỏi: “Em chắc chắn?”
Trái tim cô đập dồn dập vô cùng, gật đầu xác nhận.
“Nếu…”
“Em nghĩ kỹ rồi, nghĩ rất rõ ràng”.
Cô mềm giọng nói: “Thuận theo tự nhiên đi”.
Chu Tự Thâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, mục đích muốn tìm ra sự do dự và miễn cưỡng trên khuôn mặt cô dù là nhỏ nhất.
Nhưng ngoài việc hồi hộp căng thẳng lẫn cảm xúc thẹn thùng thì anh chẳng thể tìm thấy nửa phần chần chừ nào ở chỗ cỗ.
Anh từ từ đóng ngăn kéo lại.
“Được”.
Không khí trở nên kỳ diệu lạ thường.
Chu Tự Thâm cúi đầu, Khương Gia Di ăn ý phối hợp rút lại bàn tay đang ôm sau cổ anh, mặc anh tùy ý ghì mình trong ngực hôn sâu.
Bọn họ chưa từng có trải nghiệm như lúc này.
Đã không còn bất cứ thứ gì ngăn trở, dây thần kinh cảm nhận từng xúc cảm tinh tế khiến da đầu tê dại.
Anh cố ý thả chậm nhịp độ, vô thức ngửa cổ ra sau khi hít thở sâu, khuôn cằm vì vậy mà lộ rõ sự căng cứng.
Một lúc sau, anh trầm mắt nhìn cô, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Khương Gia Di giơ tay che đôi mắt đã ậng nước.
Giây tiếp theo, bàn tay đó lại bị anh kéo ra.
Khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên nhớ tới phản ứng của Chu Tự Thâm trong cái đêm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng hiểu ra nguyên nhân động tác mở ngăn kéo của anh dừng lại lúc ấy.
…
Nhưng bọn họ đều không ngờ mọi chuyện sẽ đến nhanh như vậy.
Một ngày nọ, Khương Gia Di đột nhiên phát hiện kỳ sinh lý tháng này của mình đã chậm mấy ngày.
Ban đầu cô còn tưởng những nguyên nhân khác dẫn đến sự bất thường này, nhưng sau đó lại nhớ đến lần gần đây nhất cô và Chu Tự Thâm đều không dùng biện pháp tránh thai.
Cô thấp thỏm tính toán nửa ngày trời, vốn định chờ thêm một chút, nhưng xưa nay Chu Tự Thâm luôn quan tâm đến sức khỏe của cô, vì vậy đã phát hiện ra vấn đề này rất nhanh chóng.
Anh lập tức lái xe đến hiệu thuốc một chuyến.
Nửa tiếng sau, Khương Gia Di vội cầm que thử thai phi nhanh vào phòng tắm, giữa đường còn ngập ngừng dừng lại một lúc, cẩn thận đứng bất động tại chỗ, buồn rầu vì hành động hấp tấp vừa rồi của bản thân.
Từ đầu đến cuối, Chu Tự Thâm vẫn luôn nhìn về cửa phòng tắm.
Anh nhẫn nại kiềm chế đợi kết quả, tâm trạng cũng coi như bình tĩnh.
Cho đến khi nhìn thấy phản ứng của cô.
Anh im lặng nhìn cô, đầu óc thoáng chốc đã trống rỗng.
Đứng cách một đoạn, hai người bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ tạm thời dừng hoạt động.
Lý trí vững vàng thường ngày của anh, kinh nghiệm mười năm qua đều chẳng có tác dụng gì trong trường hợp này.
Trong chuyện này, cả hai người bọn họ đều là tay mơ.
“… Hai vạch”.
Khương Gia Di nói cứng nhắc, nói xong lại có phần hoảng loạn chìa chiếc que thử thai ra: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Chu Tự Thâm bỗng tỉnh táo lại, tiến đến nắm tay cô, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra”.
Mặc dù ban nãy họ cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng trước khi sự việc được xác nhận thì tất cả đều là giả thiết mà thôi.
Hơn một tiếng sau, họ nhận được kết quả kiểm tra.
Mang thai hơn năm tuần.
Căn cứ vào thời gian mang thai, thì thời điểm trúng thưởng hẳn là lúc bọn họ vừa quyết định không dùng biện pháp tránh thai.
Nói cách khác… tỉ lệ ghi bàn một trăm phần trăm.
Xác suất này có vẻ…
Khương Gia Di ngơ ngác cầm kết quả kiểm tra trên tay, gương mặt ửng hồng.
Ai ngờ được hiệu suất của bọn họ lại cao như vậy chứ?
Bác sĩ còn đang dặn dò những việc cần chú ý.
Cô quay đầu nhìn sang Chu Tự Thâm bên cạnh.
Vốn anh đang ngồi nhưng không biết đã đứng lên từ khi nào, có lẽ là lúc bác sĩ tuyên bố cô đã mang thai năm tuần chăng?
Giờ đây anh đang nghiêm túc nghe bác sĩ nói chuyện, vẻ mặt nhíu mày thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng bàn tay lại vô thức vuốt ve mu bàn tay cô hết lần này đến lần khác.
Không biết anh đang trấn an cô hay đang biểu đạt niềm vui hoặc cảm xúc bất an của chính mình.
Nhịp tim của cô đập dồn dập mạnh mẽ, lặng lẽ cuốn lấy ngón tay anh.
Động tác trên bàn tay của Chu Tự Thâm dừng lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé dưới lòng bàn tay mình.
Ý thức dường như bị chia làm hai nửa, một nửa là chấn động bởi tin tức, nửa còn lại là lý trí nhắc nhở anh bình tĩnh, cho nên anh mới miễn cưỡng nhớ được lời của bác sĩ.
Anh sắp được làm bố rồi.
Sự thật này lại tưới mát ý thức của anh một lần nữa, giống như mạch dập dồn dập và máu nóng trong huyết quản đang rủ nhau kích động.
Cuối cùng, sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ rời khỏi phòng khám bệnh.
Khương Gia Di bất chợt nhào tới, Chu Tự Thâm dang tay ôm cô, lặng lẽ đặt xuống quầng trán cô một nụ hôn.
Chiếc ôm ngắn ngủi yên bình, một lúc sau anh mới tìm lại được giọng nói của bản thân.
“Cảm ơn em”.
Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô, giọng nói thì thầm, có phần khàn đặc.
Một lát sau, Khương Gia Di bất ngờ chọc ngón tay vào eo anh: “Anh vẫn nên cảm ơn chính mình ấy”.
Cảm ơn anh “một lần là trúng”.
Cô nhỏ giọng thầm thì, giọng nói như bị bóp nghẹt giữa lồng ngực anh.
Nghe được lời này, anh mơ hồ bật cười lớn, bất đắc dĩ xoa giơ tay xoa đầu cô.
“Vậy cảm ơn bà Chu đã khẳng định năng lực của anh nhé?”
Cô không nói chuyện, đỏ mặt nắm tay anh lên làm bộ muốn cắn một miếng.
Thấy anh hoàn toàn không có ý trốn tránh nên đành hậm hực rụt tay lại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, trước tiên, Khương Gia Di báo chuyện mình mang thai cho Lương Hà, sau đó là Khương Ngôn Đông và Thẩm Tố Ngọc.
Mấy vị phụ huynh vô cùng vui mừng, hết người này đến người khác gọi điện hỏi cô tình hình cụ thể.
Cô không còn khách nào khác ngoài việc thuật lại trình tự y hệt với từng người.
Người này một câu, người kia một câu, nội dung câu chuyện nhanh chóng đi vào chủ đề “mang thai từ khi nào”, “có nghén ngẩm gì hay không”, thậm chí sắp đến mức còn muốn trang trí xong cả phòng cho bé con rồi ấy chứ.
Sau cùng, vẫn là bà nội Chu tỉnh táo nhất mà nhắc nhở cô chuyện dưỡng thai.
Chu Tự Thâm lái xe rất chậm, thỉnh thoảng sẽ tham gia mấy câu.
Phần lớn thời gian anh đều im lặng nghe mấy vị phụ huynh và vợ mình nói chuyện phiếm.
Lúc gần về đến nhà, mọi người tạm thời đi đến một kết luận.
… Cái thai vẫn còn nhỏ, phải chú trọng bồi dưỡng cơ thể, không được làm việc mệt nhọc.
Tạm thời họ cũng không cần đổi chỗ ở nhưng phải mời bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng nhiều kinh nghiệm đến chăm sóc.
Thậm chí sau này từng người sẽ thay phiên nhau đưa cô đi khám thai.
Đối với sự quan tâm của bề trên, Khương Gia Di không hề có ý không hài lòng hay oán trách.
Điều cô quan tâm nhất chỉ là nơi ở và công việc, cách xử lý trước mắt đều như cô mong muốn.
Bác sĩ nói sức khỏe của cô rất tốt, tình trạng của thai nhi cũng vậy, cho nên cô không muốn từ bỏ công việc, cũng không muốn tách khỏi Chu Tự Thâm.
Xe về đến cửa nhà, cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc.
Tài xế đi đỗ xe, Chu Tự Thâm nắm tay đỡ Khương Gia Di vào nhà.
Bỗng nhiên, di động rung lên hai cái nhẹ nhàng.
Anh cúi đầu nhìn, phát hiện là Thẩm Tố Ngọc gửi đôi câu dặn dò, nói cho anh biết mang thai mười tháng là quá trình vất vả kéo dài, hiện giờ mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, anh nhất định phải kiên nhẫn và có tinh thần trách nhiệm.
Anh mỉm cười, nghiêm túc trả lời một câu: “Vâng”.
Đang muốn cất điện thoại, anh đột nhiên nhớ đến gì đó, ngược lại còn mở nhóm trò chuyện với bọn Kiều Thuật trên Wechat, gõ hai câu rồi gửi đi.
Chu Tự Thâm: [Không cần phải chờ hai ba năm nữa.]
Chu Tự Thâm: [Nếu mọi người không bận, bây giờ có thể chúc phúc lại lần nữa.]
Chu Tự Thâm: [@Kiều Thuật @Trình Luật]
Sau khi gửi đi thành công, Chu Tự Thâm tùy tiện đặt điện thoại sang một bên, mặc kệ ba người kia oanh tạc ra sao, anh nhất quyết không thèm trả lời tin nào nữa.
Anh gọi thím Trương đến, nói cho bà chuyện Khương Gia Di mang thai.
Thím Trương vui mừng không tả xiết, mặc dù không dám lấy chút kinh nghiệm của mình trong vấn đề này để múa rìu qua mắt thợ, nhưng bà vẫn đưa ra vài ý kiến xuất phát từ lòng tốt.
Ví dụ như cố gắng hạn chế đi cầu thang ít nhất có thể, hoặc nên trải thảm ở những chỗ dễ trơn trượt.
Chu Tự Thâm gật đầu, lập tức đặt mấy tấm thảm đến trải trong nhà.
Khương Gia Di chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe, không hề chen ngang.
Cuối cùng, cô ngơ ngác giơ tay ôm bụng mình.
“Làm sao vậy?” Chu Tự Thâm cúi người, cẩn thận quan sát cô: “Khó chịu chỗ nào?”
“Không phải”.
Cô lắn đầu ngẩn ngơ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh, cuối cùng thốt ra một câu: “… Em đói”.
Anh sửng sốt, sau đó thở hắt ra, buồn cười nhìn cô: “Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn mỳ Ý anh làm”.
“Được, đợi anh một lát”.
Nói xong, Chu Tự Thâm đứng dậy vào phòng bếp, trước khi đi còn hôn một cái lên trán cô.
Khương Gia Di quay người, tầm mắt cũng đi theo bóng dáng anh, cho đến khi anh khuất sau khúc rẽ của những vách tường thì cô mới lặng lẽ thu mắt lại.
Cô cúi đầu nhìn bụng nhỏ phẳng lì, chẳng có gì khác lạ của mình.
Thật kỳ diệu… nơi này đang có đứa con của bọn họ.
Hiện giờ nó còn rất nhỏ, chưa đến lúc thành hình, nhưng một ngày nào đó bé con sẽ chào đời, từ từ sẽ biết gọi bố, gọi mẹ.
So với việc có thể sẽ gặp vất vả và đau đớn trong thời gian mang thai và sinh con, dường như cô càng sợ chính mình không thể đảm đương trọng trách giáo dục một đứa trẻ.
Hơn nữa, ngay lúc này cô tạm thời vẫn chưa thể thích nghi được thân phận có sự thay đổi, chưa thể liên hệ bản thân và một tiếng “mẹ” ấy với nhau.
Nhưng cô sẽ chậm rãi nỗ lực học hỏi để làm sao hoàn thành tốt vai trò này, làm sao gánh vác được trách nhiệm này.
Còn về Chu Tự Thâm… thật ra cô chẳng hề lo lắng về anh, vì cô luôn cảm thấy anh sẽ là một người bố tốt.
Chẳng qua là từ biểu hiện phong phú của anh hôm nay, có thể thấy anh cũng không thể nào bình tĩnh với mọi việc được, cũng không thể dự tính hết được những chuyện có thể xảy ra.
Đủ loại hình ảnh hiện ra trong tâm trí cô.
Khi biết que thử thai hiện hai vạch, vẻ mặt anh lộ rõ sự ngẩn ngơ.
Lúc ở bệnh viện, anh cố gắng dùng sự nghiêm túc để che giấu niềm vui, sau khi về đến nhà lại tự vẽ việc cho bản thân để khỏa lấp thấp thỏm hồi hộp trong lòng.
Anh cố hết sức cho cô thấy dáng vẻ đáng tin cậy nhất, muốn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, nhưng anh lại quên mất bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, dĩ nhiên cô có thể đoán được chút tâm tư này.
Khương Gia Di vùi mặt ôm gối cười khúc khích, suy nghĩ miên man một lúc lâu, cô không nhịn được mà đến phòng bếp tìm anh.
Chu Tự Thâm đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng bước chân, anh vẫn chưa ngẩng đầu lên nhìn nhưng khóe môi đã vội cong lên.
“Sao không ngồi chờ anh?” Anh cười hỏi, quay đầu nhìn về phía bóng dáng mảnh mai đang từ từ đến gần mình.
Khương Gia Di chắp tay sau lưng, cười hì hì đi từng bước đến bên anh: “Em ngồi đợi một mình chán mà”.
“Anh gọi thím Trương lấy ghế cho em ngồi đây với anh nhé?”
“Đừng làm quá lên thế, em đứng nói chuyện với anh cũng được mà”.
Cô nhỏ giọng nói, đi đến kệ gia vị tùy ý mở vài nắp hộp gia vị.
Anh cười khẽ: “Được”.
Cô chạy hết chỗ này đến chỗ khác trong phòng bếp, cuối cùng lại dính chặt bên cạnh anh như chiếc đuôi nhỏ”.
“Em hỏi anh một câu nhé”.
Chu Tự Thâm gật đầu: “Ừ”.
“Anh… hy vọng là con trai hay con gái?” Khương Gia Di hơi xấu hổ khi nói ra câu này nên âm thanh hơi nhỏ, phát âm cũng không rõ lắm.
Động tác của anh khẽ dừng lại, hơi thẳng người trầm tư nhìn bức tường đối diện.
Cô lại hỏi: “Sao thế, rất khó trả lời à?”
Anh lắc đầu, mặc dù đáp án trong lòng là “con gái” nhưng anh vẫn nói: “Đều được”.
“Thật không?” Cô đánh giá sắc mặt anh, chợt có tia tinh quái lém lỉnh xẹt qua đáy mắt, cố ý nhíu mi tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Thật ra em rất muốn có con gái”.
Một nửa tâm tư của anh lúc này đều đặt ở nguyên liệu nấu ăn nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đáp lại cô: “Ừ, anh cũng thích con gái”.
Khương Gia Di lập tức nghiêm mặt ‘chỉ trích’: “Sao anh có thể như vậy được! Chẳng lẽ nếu là con trai thì anh không thích nữa sao!”.
Chu Tự Thâm sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra vừa rồi cô “giăng bẫy” mình, lập tức bật cười, vui vẻ giải thích với cô: “Hình như không công bằng lắm thì phải? Rõ ràng là anh nói theo em mà”.
“Đó không phải là lời nói thật của em, em chỉ đang kiểm tra anh thôi”.
“Đành vậy, anh không qua kiểm tra, có bị phạt gì không?”
“… Tạm thời chưa nghĩ ra”.
Cô mím môi: “Làm gì có ai như anh, còn chủ động yêu cầu bị phạt”.
Anh thả mì vào nước sôi, ung dung quay người nhìn cô, ánh mắt dần trở nên hiền hòa, sau đó ôm cô vào lòng.
Khương Gia Di cười tươi rói, duỗi tay ôm eo anh, đã hiểu ý nghĩa của chiếc ôm này.
Đôi khi ngôn ngữ khó có thể biểu đạt và hồi đáp tình cảm, trái lại, hôn và ôm có lẽ sẽ trực tiếp và có sức mạnh hơn rất nhiều.
Tiếng tim đập trầm ổn bên tai kết hợp với tiếng của nước sôi trong nồi đều khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đây là cuộc sống mà cô muốn.
Tất cả những phiền não đã và chưa xuất hiện đều tạm thời lùi xa.
…
Bầu không khí ấm áp êm đềm kéo dài suốt thời kỳ đầu mang thai.
Lúc mới mang thai, Khương Gia Di chỉ nôn nghén một thời gian ngắn, tình hình hoàn toàn không nghiêm trọng nên không quá ảnh hưởng đến cuộc sống và khẩu vị ăn uống thường ngày.
Nhưng đến những tháng giữa thai kỳ, dạ dày của cô càng trở nên mẫn cảm yếu ớt, có nhiều món không thể ăn được.
Một đám người lo lắng sốt ruột, đổi rất nhiều món ăn mới đa dạng cho cô.
Cô không muốn lãng phí tâm huyết của mọi người nên lần nào cũng cố gắng nếm thử, nhưng cuối cùng sẽ đều kết thúc bằng một trận nôn không có gì bất ngờ.
Trừ chuyện này ra, cảm xúc của cô cũng bị sự thay đổi của kích thích tố ảnh hưởng nên có cáu giận mấy lần.
Xong việc, cô lại cảm thấy mình gây rối vô cớ, hơn nữa còn vì buồn nôn mà lãng phí tâm huyết của biết bao người, mỗi nguyên nhân tích tụ đã khiến cô không nhịn được lén lút trốn vào một chỗ khóc thút thít.
Khóc một hai lần còn có thể giấu, nhưng đến lần thứ ba thì cô đã bị Chu Tự Thâm vốn sẵn nghi ngờ bắt được.
… Khi đó, Khương Gia Di lại không nhịn được muốn cáu giận, nhận thấy bản thân sắp không nhịn khóc được nữa, cô hung dữ giục anh đi tắm trước.
Đợi anh trở lại phòng ngủ, cô lại lập tức nằm nghiêng sang một bên, nước mắt thi nhau chảy không ngừng.
Người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên đi vòng sang bên kia, chợt thấy đôi mắt cô đỏ ửng, còn cả khuôn mặt vẫn giàn giụa nước mắt.
Chu Tự Thâm nửa quỳ bên mép giường, không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
Cảm giác đau lòng và áy náy trong anh bao trùm, đặc biệt là khi cô vừa khóc vừa xin lỗi anh, nói mình không hề cố ý, xin anh đừng tức giận.
Anh tình nguyện muốn cô thật sự tức giận cáu kỉnh, trút hết mọi cảm xúc tiêu cực lên người anh.
“Sao anh có thể tức giận được”.
Anh lau nước mắt cho cô, đáy lòng mềm nhũn chua xót, cổ họng hơi khàn: “Không phải anh tức giận nên mới đi, anh chỉ muốn tắm nhanh một chút để vào với em, dỗ em ngủ”.
“Thật không? Anh không cảm thấy em rất đáng ghét sao?”
“Hình như định nghĩa về ‘đáng ghét’ của chúng ta không giống nhau, những thứ em nghĩ đáng ghét đều đáng yêu đối với anh”.
Dứt lời, Chu Tự Thâm càng nghiêm túc nhìn cô: “Hơn nữa anh biết, đó đều không phải ý nghĩa thật sự của em.
Bác sĩ nói cảm xúc của thai phụ sẽ chịu ảnh hưởng của kích thích tố trong thời gian mang thai, cho nên em cũng không thể quyết định được”.
Bất kể điều gì được anh nói ra đều sẽ khiến người khác vô cùng tin phục, cũng có thêm càng nhiều sức mạnh để an ủi cô.
Một lúc sau, cuối cùng Khương Gia Di cũng được dỗ ngon lành, nước mắt vừa mới khô đã trở nên cực kỳ dính người, thậm chí anh đi tắm mà cô cũng muốn đi theo.
Chu Tự Thâm cũng hết cách, điều này chính là một loại dày vò đối với anh, đặc biệt là trong tình hình anh đã phải kiềm chế mấy tháng nay.
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, bất kỳ lời từ chối nào cũng không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, anh tắm rửa bên trong, còn cô ngồi ngâm nga trên chiếc ghế ngay ngoài cửa.
Bị tiếng nước cản trở, anh có thể nghe thấy giai điệu nhẹ nhàng loáng thoáng khiến nơi nào đó lại muốn biểu tình.
Lý trí và bản năng không ngừng giao đấu với nhau, chẳng ngại gì một cánh cửa, người ngồi bên ngoài kia luôn làm anh có cảm giác phạm tội.
Chu Tự Thâm thở dài, mở chốt mở nước lạnh trên vòi hoa sen.
…
Cũng may, mấy tháng đó qua đi, tất cả vấn đề khiến người ta đau đầu đều biến mất.
Ngoại trừ một số phản ứng sinh lý bình thường thì Khương Gia Di đã trở về trạng thái ăn ngủ như trước, tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn có thể đi chơi vài nơi,
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là người ngày đêm theo dõi trạng thái cơ thể và tinh thần của cô.
Mấy tuần sau, cô thuận lợi lâm bồn… là một bé gái.
Trở lại phòng bệnh sau khi sinh, Khương Gia Di mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.
Người đàn ông với hốc mắt đỏ au đứng bên mép giường lẳng lặng ngắm nhìn cô, muốn giúp cô vén sợi tóc vương bên má nhưng lại sợ cô bị đánh thức.
Một lúc sau, anh lại nhìn đến chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Bé con nhỏ xíu nằm trên giường cũng say ngủ hệt như mẹ bé.
Chu Tự Thâm ngẩn ngơ một lúc lâu.
Cuối cùng, anh đưa tay đến bên môi, cúi đầu trân trọng hôn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út, hai mắt lại thêm một quầng ửng đỏ.
Nhân sinh đến nhường này, anh đã không còn mong cầu gì nữa..