Lâm Thanh Hòa trực tiếp sai Thược Dược cùng nữ tỳ đưa mỹ phụ vào trong xe ngựa.
Lại mượn dao găm và kim chỉ của người khác, dùng lửa hơ nóng rồi trực tiếp vào xe ngựa.
Dân chúng vây xem vô cùng tò mò.
Nàng định làm gì!
“Chỉ dựa vào những thứ này mà cứu người? E rằng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Cố lang trung cũng lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy.
”
Người vây xem càng ngày càng đông, đều đang chờ đợi kết quả.
Mỹ phụ đã chỉ còn hơi thở thoi thóp, nước mắt trào ra khóe mắt.
Lâm Thanh Hòa lấy kim vàng mang theo bên mình châm vào huyệt đạo của mỹ phụ để cầm máu, lấy sâm lát nhét vào miệng nàng ấy ngậm.
Nữ tỳ kinh hãi nhìn Lâm Thanh Hòa dùng dao rạch bụng phu nhân nhà mình, sợ đến run rẩy, tay che miệng cố gắng không phát ra tiếng.
Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Ngươi ra ngoài đi.
”
Dân chúng vây xem thấy nữ tỳ của mỹ phụ sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi xe ngựa, không khỏi lắc đầu.
“Xem ra là xong rồi.
”
“Băng huyết, mười phần thì chín phần chết, làm sao một nữ đạo sĩ nhỏ như nàng ta có thể xoay chuyển được.
”
Nghe mọi người bàn tán, hai chân nữ tỳ mềm nhũn, cổ họng chua xót, không biết giải thích như thế nào, nàng ấy tận mắt thấy Lâm Thanh Hòa chỉ một kim đã cầm máu cho phu nhân, nhưng e rằng chỉ có thể giữ được đứa nhỏ.
Nàng ấy lo lắng chờ đợi bên ngoài, âm thầm cầu nguyện.
Khoảng nửa canh giờ sau.
"Oa!"
Chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong xe ngựa truyền ra.
Dân chúng vây xem kinh hô một trận!
“Trời ạ, ta nghe thấy gì vậy, đây là… tiếng trẻ con khóc!”
“Thật không thể tin được! Nàng ta thật sự có thể cứu!”
Cố lang trung sững sờ tại chỗ, cũng theo đó mà run lên trong lòng, với học thức cả đời của ông ta, thật khó tin.
Rốt cuộc là làm thế nào?
Có người nghi ngờ: “Đứa bé đã được cứu ra.
Vậy phu nhân thì sao?”
“Đúng vậy, phu nhân thế nào rồi, chẳng lẽ là giữ con bỏ mẹ.
”
“Cũng đúng, trong trường hợp này thường chỉ có thể chọn một.
”
Đúng lúc này, Thược Dược bế đứa bé đi ra khỏi xe ngựa, hét lớn với đám đông vây xem: “Mẹ tròn con vuông.
”
Tiếp theo, Lâm Thanh Hòa chui ra khỏi xe ngựa.
Nữ tỳ run rẩy môi nhận lấy đứa bé, bịch một tiếng quỳ xuống đất, nghẹn ngào hô to: “Đa tạ thần y đã cứu phu nhân và thiếu gia nhà ta, người đúng là sống Bồ Tát!”
Nhìn thấy khuôn mặt của mỹ phụ, Lâm Thanh Hòa liền biết nàng ta là ai.
Nửa năm trước, Trấn Quốc tướng quân phụng chỉ xuất hải đánh Oa Khấu quốc, ở trên biển bị một mũi tên đâm trúng rơi xuống biển, sống chết chưa rõ.
Oa Khấu thừa loạn truy kích, chiếm thành Hải, Cảnh Vũ Đế giận chó đánh mèo lên cả phủ Trấn Quốc tướng quân, nam đinh bị lưu đày, tịch thu gia sản, nữ quyến bị sung làm kỹ nữ.
Nhi tử Giang Mục Xuyên trước khi bị lưu đày đã ly hôn với mỹ phụ, dùng hết mọi quan hệ để an bài cho nàng ấy chu đáo, còn trong bụng nàng ấy mang thai cốt nhục duy nhất của Trấn Quốc tướng quân.
Cả nhà trung liệt rơi vào cảnh tuyệt hậu khiến Lâm Thanh Hòa nhớ mãi không quên, kiếp trước nàng tham gia vào triều chính mới biết, việc Trấn Quốc tướng quân bị lật thuyền là do đương kim thánh thượng chỉ thị.
Nguyên nhân là vì sợ Trấn Quốc tướng quân công cao hơn chủ.
Vốn định để Trấn Quốc tướng quân một đi không trở lại, không ngờ không có ông ấy, quân lính không có người lãnh đạo, tan tác như chim vỡ tổ.
Một bước sai, cả bàn cờ hỏng.
Kiếp trước con của Ân thị không còn, nàng ấy vẫn còn sống, nỗi uất hận trong lòng hóa thành động lực bước lên con đường không lối thoát, dựa vào sắc đẹp tiến cung hầu hạ Cảnh Vũ Đế, tranh đấu với cả hậu cung, lên đến vị trí quý phi.
Trong tiệc sinh nhật của Cảnh Vũ Đế, nàng ấy định ám sát ông ta, bị cấm vệ quân bắt giữ, Ân thị nôn ra máu từng câu từng chữ mắng Cảnh Vũ Đế bạc tình bạc nghĩa, ích kỷ, không phải minh quân.
Tiếng nói vừa dứt, một mũi tên xuyên qua ngực nàng ấy.
Còn Lâm Thanh Hòa cũng tìm được bằng chứng có thể minh oan cho phủ Trấn Quốc tướng quân, khi đến nơi, Ân thị đã ngã xuống trước mặt nàng.
Không ngờ kiếp này lại gặp được Ân thị ở bước ngoặt lên con đường không lối thoát, xem ra cũng là có duyên.
Lâm Thanh Hòa khẽ gật đầu: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
”
Nói xong nàng liền muốn rời đi.