Người nên đưa đi cũng đã bị đưa đi, với tư cách là người báo cảnh sát đương nhiên Thôi Phồn và Thôi Thục cũng cần đi đến cục cảnh sát.
Trước khi đi, Thôi Phồn còn không quên nói với những khách mời đang ngồi: "Hôm nay thật sự xin lỗi, làm lỡ thời gian của mọi người rồi, tôi và chị tôi cũng không thể ở lại tiếp đãi mọi người, nhưng vẫn xin mọi người lượng thứ......."
Lời còn chưa nói hết, dưới sân khấu đã có người nói: "Không sao, hai chị em các cậu đi giải quyết trước đi."
Mọi người đều là người hiểu lý lẽ, vô cùng thông cảm Thôi Phồn Thôi Thục.
Một người khác tiếp lời: "Đúng vậy, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu."
Dù sao phần đặc sắc nhất của trận náo nhiệt lần này bọn họ cũng đã xem xong rồi, hiện tại còn có thể ngồi xuống ăn tiệc, bọn họ cũng không chịu thiệt thòi gì!
Những khách mời khác cũng sôi nổi phụ họa theo.
Để Thôi Phồn và Thôi Thục đi giải quyết sự việc trước, bọn họ không cần chiêu đãi.
Thôi Phồn và Thôi Thục nói cảm ơn với mọi người, sau đó cùng cảnh sát bước xuống sân khấu.
Khi đi tới bàn của bọn Diệp Lạc Dao, Thôi Phồn đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Diệp Lạc Dao: "Cảm ơn."
Diệp Lạc Dao có chút kinh ngạc.
【 Hả? Cảm ơn mình làm gì? 】
【 Chẳng lẽ do mình nói giúp mấy câu? 】
"Không có gì, không cần để tâm."
Diệp Lạc Dao chỉ là quá tức giận, ông Thôi bà Thôi quả thật quá vô sỉ nên cậu mới không nhịn được mở miệng nói, đồng thời Diệp Lạc Dao ở trong lòng cảm khái.
【 Gần đây người nói cảm hơn mình hình như có chút nhiều thì phải! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc liếc nhìn Diệp Lạc Dao.
Còn có ai nói cảm ơn với Tiểu Dao nữa?
Hoắc Yến lắc đầu.
Hắn thật sự không biết.
Ba Hoắc mẹ Hoắc thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Thôi Phồn.
Nụ cười lần này so của y chân thật hơn rất nhiều so với lần gặp mặt ở nhà bọn họ vừa rồi, lại chào hỏi với ba Hoắc mẹ Hoắc một tiếng rồi Thôi Phồn và Thôi Thục cùng cảnh sát rời đi.
Đến hiện tại, hai nhà Thôi Chung cùng nhau tổ chức bức tiệc đã rời đi hết, nhưng các khách mời lại không có một ai rời đi.
Không chỉ vì khó khăn lắm mọi người mới có thời gian tụ tập toàn bộ cùng nhau, mà còn vì dưa lớn hôn nay bọn họ ăn thật sự rất thú vị!
Chủ nhân bữa tiệc không ở, các khách mời thảo luận càng sôi nổi hơn.
Thậm chí còn có người gọi điện ngay cho đội pháp lý của nhà mình, hỏi tình huống của Thôi gia và Chung gia, bọn họ có khả năng sẽ bị kết án mấy năm.
Không thể không nói, đội pháp lý thật sự chuyên nghiệp.
Cho dù câu hỏi bất ngờ của cố chủ khiến bọn họ có chút mông lung nhưng đội pháp lý vẫn tận tâm tận tụy giải đáp mọi khả năng.
Cuối cùng đưa ra kết luận———
Nếu hình vi của ông Thôi bà Thôi trong tình huống thật thì dưới hai năm tù.
Tình hình của Chung Tử Duy, thậm chí trên 10 năm tù giam.
Về phần ông Chung bà Chung thì phải phụ thuộc vào bằng chứng có được.
Nếu có chứng cứ có thể chứng minh hai bọn họ cố tình che giấu sự việc, bọn họ cũng không thoát khỏi trừng phạt của pháp luật.
Nghe đến đây, các khách mời đều cười.
Thật không nghĩ tới, tới tham gia tiệc cưới vậy mà còn có thể xem được trò hay như vậy.
Dù gì chăng nữa, bọn họ vui vẻ!
Diệp Lạc Dao cũng vui vẻ, sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu còn đặc biệt chú ý đến tình hình của Chung gia và Thôi gia.
Công việc kinh doanh của Thôi gia vốn dĩ đã lâm vào nguy khốn, hiện tại hai người nắm quyền đã vào tù, xí nghiệp lập tức mất đi trụ cột, chỉ trong thời gian chưa đến hai ngày đã có một số lượng lớn quản lý trung tầng rời đi.
Nghe ba Hoắc phân tích, hiện giờ cục diện của Thôi gia đã không thể cứu vãn được nữa, phá sản là điều chức chắn nhưng vấn đề là cái hố của tập đoàn Thôi thị lớn như vậy, có lẽ phá sản rồi cũng không có xí nghiệp nào nguyện ý tiếp quản một mớ hỗn độn lớn như vậy.
Về phần Chung gia.
Ông Chung bà Chung vốn dĩ đã không giỏi quản lý xí nghiệp, cho nên sau khi Chung lão gia tử từ trần, nhà bọn họ vẫn luôn là nhân viên quản lý được mời từ bên ngoài tới.
Trong thời gian ngắn, việc làm ăn của Chung gia sẽ không loạn nhưng cũng sẽ không tồn tại được lâu.
Suy cho cùng, xí nghiệp của Chung gia không phải là cái vỏ rỗng tuếch như Thôi gia, có rất nhiều người muốn nhân cơ hội nuốt miếng bánh này.
Chỉ cần chờ hội đồng quản trị loại bỏ ông Chung bà Chung ra khỏi trung tâm quyết định sách lược, công ty của Chung gia cũng sẽ đổi sang cái tên khác.
Hoắc gia đối với việc làm ăn của Chung gia cũng không mấy hứng thú lắm nên không tham gia, nhưng chỉ cần là dưa liên quan đến mấy người kia, bọn họ sẽ không bỏ sót cái nào.
Hai ngày sau, Diệp Lạc Dao vừa học xong lớp diễn xuất, nhìn thấy tin tức mới nhất về Chung Tử Duy mà mẹ Hoắc chia sẻ.
Diệp Lạc Dao cầm điện thoại thiếu chút nữa cười thành tiếng trong phòng học:
【 Ha ha ha ha ha, trực tiếp bắt giam hình sự! Quả nhiên, chứng cứ trong tay Thôi Phồn đều là chứng cứ quan trong! 】
Diệp Lạc Dao đang xem vui vẻ đột nhiên một người đi tới trước mặt cậu: "Không đi à?"
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, nam sinh trước mặt tên Nhiễm Cảnh, cũng như Diệp Lạc Dao, đều là nghệ sĩ tới tham gia lớp diễn xuất.
Chỉ khác biệt Diệp Lạc Dao đã ra mắt, còn Nhiễm Cảnh vẫn chưa chính thức ra mắt.
Trong thời gian học chung, hai người cũng coi như quen thuộc.
Diệp Lạc Dao từ trên đất đứng dậy: "Đi, nhưng anh cả em nói hôm nay anh ấy cũng đến công ty, anh ấy nói muốn về nhà một chuyến nên bảo em đợi anh ấy cùng về."
Nhiễm Cảnh biết thân phận của Diệp Lạc Dao, gật đầu: "Vậy em định đến phòng làm việc đợi ảnh à?"
Diệp Lạc Dao lắc đầu.
Phòng làm việc của Hoắc Cảnh thường xuyên có người tiến vào báo cáo chuyện này chuyện nọ với hắn, mặc dù không gây hạn chế gì cho Diệp Lạc Dao nhưng mỗi lần Diệp Lạc Dao nghe đều thấy buồn ngủ, cậu mới không muốn đến đó đâu.
"Em xuống gara chờ anh ấy là được." Diệp Lạc Dao gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh, thúc giục hắn nhanh xuống lầu.
Nhiễm Cảnh thấy vậy mỉm cười, nói: "Vậy đi thôi, vừa hay xe điện của anh cũng đang đậu ở gara."
Diệp Lạc Dao kinh ngạc nhìn y: "Người đại diện của anh không phải đã nói không cho anh đi xe điện rồi sao! Anh không bảo trợ lý đưa anh đi à?"
"Anh chạy xe điện có đội mũ bảo hiểm, chấp hành luật gia thông, càng không chở thêm người." Nhiễm Cảnh hừ một tiếng: "Hơn nữa anh còn chưa ra mắt, hắn không quản được anh!"
Diệp Lạc Dao phì cười.
Nhiễm Cảnh lớn hơn Diệp Lạc Dao một tuổi, đang học năm nhất. Bình thường chuyện thích là nhất chính là lái chiếc xe điện của mình đến công ty tham gia các khóa đào tạo, do đó người đại diện của y đã từng nhấn mạnh nhiều lần với y, bảo y đừng chấp niệm với cái xe máy điện điện tồi tàn kia nữa nhưng Nhiễm Cảnh chính là một tên phản nghịch.
Diệp Lạc Dao rất tán thưởng y, bởi vì có một lần cậu thật sự tò mò cảm thụ về chiếc xe gắn máy nên sau khi được sự cho phép của Nhiễm Cảnh, Diệp Lạc Dao lái chiếc xe gắn máy nhỏ của y đi lượn một vòng.
Khi những chiếc xe khác đều đang bị kẹt thì Diệp lạc Dao cưỡi trên chiếc xe gắn máy một đường trơn tuột thật sự rất sảng khoái!
Nhưng hậu quả của việc này là, Diệp Lạc Dao bị fans nhận ra, sau đó thiếu chút nữa bị vây chặn. Đọc truyện chuẩn không quảng cáo { .𝘃n }
Sau chuyện này Diệp Lạc Dao bị Lý Lị phê bình, không có lần sau nữa.
Hai người nói nói cười cười đến dưới gara, Hoắc Cảnh vẫn chưa tới nên Nhiễm Cảnh dứt khoát để Diệp Lạc Dao ngồi ở ghế sau, hai người liền ở dưới gara trò chuyện.
Lúc đang nói chuyện vui vẻ, Diệp Lạc Dao nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh từ phía sau truyền đến: "Tiểu Dao."
Diệp Lạc Dao nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay với Hoắc Cảnh: "Anh cả, em ở đây!"
Nhìn lại thì Diệp Lạc Dao mới phát hiện bện cạnh Hoắc Cảnh còn có mấy người đi theo. Người đi đầu chính là Hoắc Cảnh và một người đàn ông, người đàn ông mặc bộ vest đen, khuôn mặt đường nét tuấn lãng, hai con mắt đặc biệt sâu. Nhưng đây không phải trọng điển, trong điểm là trong tay người đàn ông cầm một cái ba-toong.
Dù hắn đã cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể thông qua những bước đi của hắn nhìn ra chân phải của hắn chắc hẳn có chút thương tật.
Tầm mắt của Diệp Lạc Dao quét qua một vòng trên người người đàn ông kia rồi nhanh chóng dời đi, nhưng điều khiến cậu không hiểu là, người đàn ông lại không hề thu hồi ánh mắt dò xét, thậm chí chân mày hắn còn hơi nhíu lại.
Diệp Lạc Dao vẻ mặt quái lạ.
【 A, mình chắc hẳn không quen anh ta đâu đúng không? Anh ta nhìn mình làm gì? 】
【 Đợi đã....... 】
Diệp Lạc Dao đột nhiên phản ứng lại, hơi dịch sang một bên.
Tầm mắt của người đàn ông không di chuyển, hắn bước lại gần hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự tức giận ẩn ẩn trong mắt hắn.
Diệp Lạc Dao xác định được rồi.
【 Không phải nhìn mình, là nhìn Nhiễm Cảnh! 】
【 Hửm? Không phải Nhiễm Cảnh nói anh ấy chỉ là một sinh viên đại học được tinh thám(*) phát hiện sao? Dù mình không biết người đàn ông này, nhưng hắn có thể đứng chung với anh cả mình....... 】
(*) Tinh thám 星探: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng trở thành ngôi sao.
Diệp Lạc Dao đột nhiên cảm giác được cốt truyện này hình như có chút quen.
Cậu chắc hẳn từng thấy trong cuốn sách nào đó, rốt cuộc là cuốn nào?
Diệp Lạc Dao đang suy nghĩ thì nhóm người đến gần.
"Sao cậu lại chạy chiếc xe tồi tàn này ra ngoài?" Người đàn ông giọng nói lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.
Nhiễm Cảnh ngồi trên xe gắn máy không động đậy một cái, cúi đầu không nói một từ.
Người đàn ông thấy vậy sự lạnh lẽo trong mắt nhất thời càng sâu thêm.
Diệp Lạc Dao nhìn Nhiễm Cảnh, lại nhìn sang anh cả nhà mình.
【 Hắn ta là ai! 】
Hoắc Cảnh nhận được tín hiệu từ Diệp Lạc Dao, hắng giọng mở miệng nói: "Mạnh tổng, chuyện đã bàn xong, vậy chúng ta lần sau gặp lại."
Mạnh Việt lúc này mới thu hồi tầm mắt, thay sang vẻ mặt tươi cười: "Được, Hoắc tổng mời."
Hoắc Cảnh ra hiệu Diệp Lạc Dao có thể đi rồi.
Diệp Lạc Dao nói tạm biệt với Nhiễm Cảnh.
Nhiễm Cảnh chớp chớp mắt với cậu biểu thị mình không sao.
Sau đó Diệp Lạc Dao đi một bước quay đầu hai lần nhìn Hoắc Cảnh
Đi một lúc, Diệp Lạc Dao đột nhiên kinh ngạc nói:
【 Phải chăng là cuốn 《 Đại lão thương tật 》 kia! 】
Hoắc Cảnh mí mắt giật giật.
Đại lão thương tật là cái gì?
Chân phải của Mạnh Việt xác thật có chút thương tật.
Tài xế mở cửa xe, Diệp Lạc Dao vừa lên xe liền thành thạo lấy điện thoại của mình ra, mở bản ghi nhớ.
Sau khi xem sơ qua một lúc, Diệp Lạc Dao ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoắc Cảnh bên cạnh.
Hoắc Cảnh đã lấy máy tính ra bắt đầu xử lý văn kiện.
Nhận thấy ánh mắt của Diệp Lạc Dao, động tác trên tay của Hoắc Cảnh hơi dừng, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Lạc Dao vừa lật tìm hồi lâu cũng không tìm thấy được một chút manh mối, liền nghĩ tới việc hỏi thẳng Hoắc Cảnh: "Anh cả, Nhiễm Cảnh và Mạnh tổng vừa rồi kia có quan hệ gì vậy?"
【 Vừa nãy khi ảnh cả nhìn hai người bọn họ không có chút kinh ngạc nào, anh cả chắc chắn biết được gì đó! 】
Hoắc Cảnh hiếm khi có chút trầm mặc.
Không phải vì hắn không biết, mà là bởi vì hắn biết thật.
Không chỉ biết, còn biết được một số nội tình.
Nhưng một số chuyện thối nát của người trưởng thành, Hoắc Cảnh không muốn nói cho Diệp Lạc Dao.
Vì thế Hoắc Cảnh nói: "Anh không rõ lắm."
Diệp Lạc Dao: "......."
【 Được rồi, quả nhiên anh cả biết, anh ấy quá không thành thật! 】
Hoắc Cảnh: "......."
Hắn biểu hiện rõ vậy à?
Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng cảm thấy hai từ Mạnh tổng và đại lão thương thật này có chút quen, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là cốt truyện của cuốn sách nào.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Lạc Dao lại nghĩ tới một vấn đề: "Mạnh tổng đó tên đầy đủ là gì vậy ạ?"
Lần này Hoắc Cảnh không giấu Diệp Lạc Dao: "Mạnh Việt." Dừng một lát lại bổ sang nói: "Đại thiếu gia của tập đoàn Mạnh thị, cũng là người nắm quyền sau này của Mạnh gia, nhưng hắn...... em tốt nhất vẫn nên bớt qua lại với hắn đi."
Diệp Lạc Dao tâm nói:
【 Em không quản chuyện công ty, em tiếp xúc qua lại với Mạnh Việt làm gì? 】
【 Nhưng mà Mạnh Việt....... 】
Diệp Lạc Dao đọc lại hai chữ này, ánh mắt bỗng chốc sáng lên.
【 Mình nhớ ra rồi! 】
【 Không phải 《 Đại lão thương tật 》, mà là 《 Thế thân và bạch nguyệt quang HE 》! 】
Ngón tay đánh chữ của Hoắc Cảnh dừng lại.
Cái gì?
Thế thân và bạch nguyệt quang?
Hoắc Cảnh biết quan hệ của Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh, là vì Nhiễm Cảnh là người mà Mạnh Việt đích thân đưa tới công ty.
Mạnh Việt cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ nói muốn để Hoắc Cảnh ký hợp đồng với Nhiễm Cảnh, mọi huấn luyện và tài nguyên sau này của Nhiễm Cảnh đều do bên phía Mạnh thị cung cấp.
Mạnh gia là đối tác cũ của tập đoàn Hoắc thị, chỉ nhét một người vào công ty đào tạo cũng không phải chuyện gì lớn, Hoắc Cảnh liền gật đầu.
Nhiễm Cảnh ở công ty nửa năm, Mạnh Việt cũng từng tới đón người mấy lần nhưng Mạnh Việt lại chưa từng chính thức giới thiệu Nhiễm Cảnh với người trong giới, cho nên thân phận của Nhiễm Cảnh cũng rất rõ ràng.
Nói dễ nghe chút thì chính là người Mạnh Việt nuôi bên người.
Hoắc Cảnh trái lại không coi thường Nhiễm Cảnh, sau khi biết Nhiễm Cảnh và Diệp Lạc Dao qua lại cũng không đi ngăn cản, nhưng điều mà hắn không ngờ tới là, Nhiễm Cảnh vậy mà còn có thân phận thế thân.
Thay cho ai?
Bạch nguyệt quang của Mạnh Việt à?
Sao Hoắc Cảnh chưa từng nghe nói Mạnh Việt còn có một bạch nguyệt quang?
Diệp Lạc Dao lúc này đã sớm chìm trong niềm phấn khích ăn dưa, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Cảnh.
【 A a a a tìm thấy rồi! Chính là chỗ này! 】
Diệp Lạc Dao xem nhanh cốt truyện, không khỏi thở dài.
【 Quả nhiên, Nhiễm Cảnh đáng thương của mình thật sự là thế thân! 】
【 Gia cảnh của Nhiễm Cảnh không tốt, cha mất sớm, mẹ lại ốm yếu nhiều bệnh, hằng năm cần rất nhiều chi phí thuốc men, nhưng Nhiễm Cảnh không chịu thua kém, không chỉ có ngoại hình ưa nhìn, thành tích còn tốt, từ khi bắt đầu lên cấp 3 đã làm công việc bên ngoài phụ cấp sinh hoạt gia đình...... đẹp trai, thiếu tièn, đáng thương. Thiết lập này, chẳng phải là thiết lập của nhân vật chính thụ đẹp mạnh mẽ thê thảm tiêu chuẩn hay sao! 】
【 Cho nên khi Mạnh Việt tìm đến, Nhiễm Cảnh không suy nghĩ mà đồng ý luôn. Một tháng 100 vạn, không chạm vào người, không chỉ sắp xếp công việc cho Nhiễm Cảnh, còn mua cho anh ấy một số hàng xa xỉ, yêu cầu duy nhất chính là khi Mạnh Việt cần, Nhiễm Cảnh nhất định phải gọi là đến ngay. Công việc tốt như vậy, sao Nhiễm Cảnh có thể từ chối được! 】
Diệp Lạc Dao xem đến đây, không nhịn được cười.
Bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước Nhiễm Cảnh hỏi cậu, công ty có trả năm khoản bảo hiểm một quỹ không.
(*) Nguyên văn — 五险一金: đề cập đến tên chung của một số loại phúc lợi an ninh do người sử dụng lao động cung cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm lương hưu cơ bản, bảo hiểm y tế cơ bản, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ cung cấp nhà ở.
Diệp Lạc Dao khi đó rất nghi hoặc, chẳng phải mua bảo hiểm thôi cũng đủ rồi à?
Nhưng Nhiễm Cảnh lại nói không được, y cần mua năm khoản bảo hiểm một quỹ.
Y phải có một bảo hành.
Diệp Lạc Dao lúc này mới hiểu.
【 Cho nên Nhiễm Cảnh luôn coi "đóng vai bạch nguyệt quang" là công việc! Có năm khoản bảo hiểm một quỹ rồi, phải chăng còn có tiền thưởng đánh giá hiệu quả công việc và tiền thưởng cuối năm? Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười quá ——— 】
Hoắc Cảnh nghe đến đây cũng có chút không nhịn được cười.
Nhiễm Cảnh này cũng khá thú vị.
【 Nhưng công việc dù sao cũng là công việc, đâu có người làm công nào không muốn từ bỏ? Nhiễm Cảnh cũng có lúc chán diễn xuất, cũng giống như hôm nay, Nhiễm Cảnh chỉ muốn buông thả bản thân một chút nhưng không ngờ lại bị Mạnh Việt bắt được. 】
Xem đến đây, Diệp Lạc Dao đột nhiên phản ứng lại.
【 Mình đã nói, rõ ràng Nhiễm Cảnh tham gia lớp diễn xuất nửa năm rồi, kỹ năng diễn xuất tốt hơn mình, tại sao cho đến hiện tại vẫn không thấy đi đóng phim. Hoá ra toàn bộ kỹ năng diễn xuất của Nhiễm Cảnh đều dùng để diễn vai bạch nguyệt quang! 】
【 Cũng khó trách vừa rồi Mạnh Việt dùng giọng điệu không tốt nói chuyện với Nhiễm Cảnh, mà ảnh cũng không tức giận. 】
【 A, không có cách, ai bảo Mạnh Việt là ông chủ của ảnh làm chi! 】
Hoắc Cảnh thật sự có chút không nhịn được.
Cho nên Nhiễm Cảnh nghĩ như vậy, Mạnh Việt có biết không?
Rất nhanh Hoắc Cảnh liền đưa ra kết luận —— Mạnh Việt khẳng định không biết.
Dù sao nếu như Mạnh Việt biết Nhiễm Cảnh đang nghĩ gì, cuối cùng cũng sẽ không để rơi vào kết cục đánh mất thế thân bạch nguyệt quang.
Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh càng tò mò.
Vì vậy bạch nguyệt quang này rốt cuộc là người nào?
Nhưng tiếp đó Diệp Lạc Dao lại không nói nữa, mà vẫn luôn cau mày lướt xem bản ghi nhớ, sau đó ở một bên ghi chép gì đó.
Cho đến khi về đến nhà, Diệp Lạc Dao cũng không nói chuyện.
Hôm nay Hoắc Cảnh về nhà là muốn bàn một số chuyện với ba Hoắc, Diệp Lạc Dao không mở miệng, hắn cũng chỉ đành chỉnh đốn lại tâm tình vào thư phòng nói chuyện với ba Hoắc trước.
Lúc ăn cơm, người một nhà nói đến Hoắc Trạch.
Mẹ Hoắc nói: "Hai ngày nữa chính là trận chung kết, khi đó Tiểu Dao đi xem không?"
Diệp Lạc Dao chân mày hơi cau: "Mấy giờ bắt đầu ạ?"
Ba Hoắc cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà Hoắc Trạch gửi: "6 giờ tối."
Diệp Lạc Dao kéo sợi mì, tính toán thời gian: "Vậy cũng có nghĩa có thể sẽ kết thúc trước 10 giờ tối?"
Mẹ Hoắc gật đầu: "Theo lý mà nói thì là vậy, cho dù trận đấu kéo dàu năm hiệp thì thời gian cũng đủ."
Diệp Lạc Dao lập tức nở nụ cười: "Vậy được, con cũng đi!"
【 Mình tin tưởng năng lực của anh ba, nhất định có thể đánh xong trận đấu trước 10 giờ tối rồi để mình đi xem náo nhiệt! 】
Nghe đến câu này, trên bàn cơm lập tức trầm mặc trong chốc lát.
Xem náo nhiệt?
Xem náo nhiệt gì?
Náo nhiệt gì mà cần 10 giờ tối mới đi xem?
Hôm nay là Hoắc Cảnh đưa Diệp Lạc Dao về nhà, vè thế ba Hoắc mẹ Hoắc đều chĩa ánh mắt về hướng Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh: "......"
Không phải vừa về đến nhà không lâu sao?
Hắn vừa rồi vẫn luôn bàn chuyện với ba Hoắc, giờ ăn cơm mới xuống lầu......
Mẹ Hoắc khiển trách nhìn Hoắc Cảnh.
Dù bận thì cũng có thể gửi tin nhắn đơn giản vào trong nhóm, tóm tắt vài câu đơn giản cũng không được à?
Hoắc Cảnh cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm.
Được rồi, lần sau sẽ nhớ.
Hai người lại lần nữa hướng ánh mắt về phía Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao lúc này đã mở bản ghi chép vừa mới được cậu làm vào chiều nay, nhìn vào những chi tiết quan trọng của tất xả sự việc xảy ra phía trên, cậu hài lòng gật đầu.
【 Hai ngày sau chính là ngày về nước của bạch nguyệt quang! Nhưng —— 】
【 Mạnh Việt căn bản không nhận được tin tức về nước của bạch nguyệt quang, cho nên tối hôm đó, Mạnh Việt dẫn theo Nhiễm Cảnh trực tiếp đi quán bar tụ họp với bạch nguyệt quang...... Sh, nghĩ thôi liền thấy kích thích! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng cảm thấy kích thích.
Bởi vì bọn họ quen Mạnh Việt mà Diệp Lạc Dao nói, nhưng bạch nguyệt quang và Nhiễm Cảnh lại là chuyện thế nào?
Mẹ Hoắc không nhịn được cầm điện thoại của mình lên, gửi số "1" vào trong nhóm.
Điện thoại Hoắc Cảnh rung một tiếng.
Ba Hoắc cũng nhìn Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh ở trong lòng thở dài, nhận mệnh cầm điện thoại, đơn giản tường thuật lại chuyện trên xe cho hai người.
Ba Hoắc mẹ Hoắc xem đến hai mắt đều mở to.
Đứa nhỏ Mạnh Việt này, trước kia bọn họ còn cảm thấy hắn khá có chừng mực!
Sao trên chuyện tình cảm lại ẩu như vậy?
Nhưng mà ——
Nghĩ tới kết cục cuối cùng của Mạnh Việt, ba Hoắc mẹ Hoắc lại không nhịn được cười.
Một người là thế thân mình dày công nuôi dưỡng càng ngày càng giống bạch nguyệt quang, một người chính là bạch nguyệt quang mà hắn cầu mà không được.
Cuối cùng hai người này lại ở bên nhau!
Chỉ có thể nói, Mạnh Việt · chàng hề.
Ba Hoắc mẹ Hoắc trộm cười một lúc, lại rất cảm khái.
Người không tôn trọng cảm tình nhất định sẽ bị cảm tình từ chối.
Cho nên Mạnh Việt cũng không đáng để bọn họ đồng tình.
Đột nhiên có chút mong chờ hai ngày sau!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới ngày diễn ra trận chung kết thi đấu esport.
Dù sao cũng là trận thi đấu quan trọng nhất của Hoắc Trạch, cho nên hôm nay cả nhà đều tới.
Trước khi bắt đầu thi đấu, bọn họ còn được nhân viên dẫn vào hậu trường để gặp toàn bộ thành viên của đội KTW.
Nói mấy câu với bọn họ xong, người Hoắc gia liền đến khán đài.
6 giờ tối, trận đấu chính thức bắt đầu.
Đối thủ tối nay của KTW là chiến đội Hào Môn esport kỳ cựu.
KTW với tư cách là một chiến đội mới, áp lực phải đối mặt rất lớn.
Nhưng KTW lại vượt qua được áp lực này, dưới sự dẫn dắt của AD và Hoắc Trạch, trong trận đấu đầu tiên KTW đã thuận lợi nắm giữ phần thắng.
Ba Hoắc mẹ Hoắc thấy vậy thở phào.
Từ khi Hoắc Trạch bắt đầu thi đấu, hai người họ từng xem qua các trận thi đấu lớn nhỏ của Hoắc Trạch.
Sau khi giành thắng lợi ở ván đầu tiên, việc nâng cao tinh thần rất quan trọng.
Cho nên trận đấu thứ hai vừa bắt đầu, KTW chơi rất quyết liệt, có lẽ cũng bởi vì mọi người tự tin nên cũng ít mắc sai lầm, 25 phút liền san bằng vùng đất của đối phương, giành được lợi thế.
Chờ đến khi trận đấu thứ hai bắt đầu, nhóm người Hoắc gia còn khẩn trương hơn Hoắc Trạch đang thi đấu trên đài.
Sau khi nhìn thấy chiến đội đối phương dẫn đầu lấy một thanh máu, mẹ Hoắc thậm chí không dám xem tiếp.
Diệp Lạc Dao cũng khẩn trương không kém.
Trong cốt truyện gốc, bởi vì Ninh Húc bị đình chỉ thi đấu nên chiến đội của Hoắc Trạch căn bản không lọt vào được chung kết.
Nhưng hiện tại chuyện của chị em Ninh Húc đã được giải quyết xong, chiến đội của Hoắc Trạch cũng là lần đầu tiên tiến vào trận chung kết.
"Nhất định phải thắng, cố lên!" Diệp Lạc Dao xem đến khẩn trương.
Thời gian của trận đấu thứ hai đặc biệt dài, trái tim của mọi người cũng nhấc lên buông xuống mấy lần, cuối cùng, khi trận đấu diễn ra đến phút thứ 40, Ninh Húc tìm được một lỗi phòng ngực của chiến đội đối phương, dẫn trước tiên diệu hai người bên đội đối phương, khi chiến đội đối phương thiếu đi hai thành viên trung tâm chủ chốt, bọn họ ngay cả bình nguyên cũng không bảo vệ được.
Trận đấu tiến hành tới phút thứ 41, KTW thuận lợi giành được chiến thắng ở trận thứ hai!
Cùng với câu nói của bình luận viên: "Xin chúc mừng KTW!"
Toàn trường bùng nổ.
Diệp Lạc Dao càng vui mừng hơn trực tiếp đứng dậy từ chỗ ngồi.
Không khí tại hiện trường rất sôi động.
Cả trường thi tràn ngập tiếng "chúc mừng", "tuyệt vời".
Người một nhà nhìn Hoắc Trạch và đồng đội của hắn cùng nhau cầm cúp, Hoắc Trạch tựa hồ cũng chú ý đến nhóm người Diệp Lạc Dao, còn vẫy vẫy tay về phía bên này.
Diệp Lạc Dao cười đến mức khóe miệng kéo tận đến mang tai.
Chính vào lúc này, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn đồng hồn.
【 Đã 9 giờ rồi! Mình phải đi nhanh! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức hồi thần.
Hoắc Yến có chút kỳ quái.
Đi?
Đi chỗ nào?
Hoắc Trạch thắng trận, đợi lát nữa chẳng phải bọn họ nên đi mở tiệc mừng à?
Hoắc Yến vội quay sang nhìn Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh không nói nên lời.
Tin nhắn trong nhóm hai ngày nay chẳng lẽ em chưa đọc tin nào?
Hoắc Yến nhỏ giọng nói: "Hai ngày nay em quay !"
Vì để tới xem Hoắc Trạch thi đấu, hắn đã dồn hết công việc lại, bận đến mức đầu óc rối mù.
Nhưng mà được Hoắc Cảnh nhắc nhở, Hoắc Yến vội vàng bấm mở điện thoại.
Sau khi xem qua toàn bộ tin nhắn trong nhóm, Hoắc Yến lập tức hạ quyết tâm.
Tiếc chúc mừng, không quan trọng.
Quán bar ăn dưa, cái này mới quan trọng!
Một nhà bọn họ tới hậu trường tìm Hoắc Trạch trước.
Hoắc Trạch thấy bọn họ thì vô cùng vui mừng: "Con đã liên hệ với nơi tổ chức tiệc mừng rồi, chúng ta......"
"Không cần." Mẹ Hoắc cười mở miệng ngắt ngang lời Hoắc Trạch: "Con và các đồng đội đi là được, tối nay ba con và mẹ....... Ừm, chúng ta sẽ đến quán bar uống chút rượu."
Hoắc Trạch nhìn mẹ Hoắc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cái gì?
Đi bar uống rượu?
Rượi trong nhà vẫn không đủ cho hai người uống à?
Sau đó liền nghe thấy giọng nói kích động của Diệp Lạc Dao vang lên: "Ba Hoắc mẹ Hoắc, chúng ta đi quán bar nào vậy?"
【 Nếu như cùng một nơi, mình cũng muốn đi! 】
Mẹ Hoắc nói ra một cái tên.
Diệp Lạc Dao tức khắc cười: "Con có thể đi cùng không?"
"Đương nhiên có thể." Mẹ Hoắc nói.
Khóe miệng của Diệp Lạc Dao lại không chịu không chế mà giương lên.
【 Ye, mặc dù không biết tại sao ba Hoắc mẹ Hoắc lại muốn đi uống rượu, nhưng có ba Hoắc mẹ Hoắc cùng đi, mình cũng sẽ có lý do chính đáng để xuất hiện ở quán bar xem náo nhiệt rồi! 】
【 Đến khi đó cho dù bị paparazzi chụp được, mình cũng có thể giải thích nói mình đi cùng ba mẹ! 】
【 Không phải do tui muốn ăn dưa đâu! 】
Mí mắt Hoắc Trạch chợt nhảy lên, ngẩng đầu nhìn người nhà trước mặt.
Hoắc Yến hơi nhướng mày, giống như đang hỏi hắn xác định không đi?
Ba Hoắc mẹ Hoắc vẻ mặt hào hứng bừng bừng, như đang khuyên hắn suy nghĩ kỹ chút.
Hoắc Trạch hơi hít một hơi, nghĩ đến những tin tức thú vị, dưa thú vị trong nhóm WeChat trong khoảng thời gian gần đây, hắn cũng không nhịn được nói: "Vậy...... nếu mọi người đều đi, con cũng đi!"
Còn có chuyện gì thú vị hơn ăn dưa?
Đáp án là, không có!
Hiện trường ăn dưa, rốt cuộc cũng có phần của Hoắc Trạch!!
- -----
Không hổ là thế giới hỗn hợp từ các loại tiểu thuyết:) Cốt truyện này quen lắm, giống "bạch nguyệt quang hắn yêu thế thân rồi sao?" tui mới đọc được. Rốt cuộc anh ba Trạch cũng xuất hiện rồi ╰(⸝⸝⸝´꒳'⸝⸝⸝)╯