"Tống, Tống Triết Hàm, cậu đừng có nói bậy!" Trương Kỳ Nhiên trừng mắt nhìn Tống Triết Hàm.
Khách mời có mặt sôi nổi quay đầu, ánh mắt rơi trên người Trương Kỳ Nhiên.
Toàn bộ đèn ở vườn hoa đã được mở bật lên, dưới ánh đèn sáng rọi, mọi người có thể nhìn rõ một tia hoảng loạn xuất hiện trên mặt Trương Kỳ Nhiên.
Diệp Lạc Dao nhìn vậy cũng sửng sốt.
【 A, câu nói vừa rồi của Tống Triết Hàm hiển nhiên đang cố ý hù dọa Trương Kỳ Nhiên, nhưng sao mình lại cảm thấy Trương Kỳ Nhiên có chút sợ hãi vậy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta thật sự có dưa lớn gì đó, cho nên chột dạ? 】
Hoắc Yến và Tần Diệu đồng thời ngước mắt nhìn Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao lâm vào suy nghĩ.
Tống Triết Hàm tựa hồ cũng có chút kinh ngạc với phản ứng của Trương Kỳ Nhiên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó mỉm cười: "Tôi không nói bậy, tôi chỉ thấy Du Bạch bị mang đi mà nói ra dự cảm mà thôi."
Lê Tư Viễn cười: "Hay cho câu nói ra dự cảm."
Trương Kỳ Nhiên: "........"
Tống Triết Hàm cong khóe miệng, cười đến vui vẻ: "Cho nên ấy à, tôi chỉ nói đùa thôi, cậu cũng không cần phản ứng mạnh mẽ như vậy, đúng sao?"
"Tôi phản ứng mạnh khi nào?" Trương Kỳ Nhiên không nhịn được nữa, giọng điệu hơi nâng cao: "Tôi chỉ là, tôi chỉ là......."
"Cậu chỉ là thế nào?" Tống Triết Hàm chớp mắt, giống như rất tò mò.
Trương Kỳ Nhiên ậm ờ nửa ngày, đột nhiên nhìn đi chỗ khác: "Cậu đừng cách gần tôi như vậy!"
"Được thôi được thôi, biết cậu ghét tôi rồi." Tống Triết Hàm nở nụ cười bất lực, xoay người nói với Chu Tử Kiện: "Anh Chu, anh xem đi, cậu ấy còn nói mình không phản ứng mạnh! Đây gọi là không phản ứng mạnh sao?"
Chu Tử Kiện: "......."
Cậu nói thì nói sao lại hướng lên người tôi vậy?!
Chu Tử Kiện trong lòng thở dài, mở miệng khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, mọi người chắc cũng đói rồi, anh đi hỏi đạo diễn, nguyên liệu tối nay thế nào."
Nói xong Chu Tử Kiện không nhìn Tống Triết Hàm, càng không để ý đến Trương Kỳ Nhiên đứng bên cạnh, đi nhanh về phía nhóm người đạo diễn.
Phải gọi là chạy rất nhanh.
Chu Tử Kiện rời đi, Văn Tương Nguyệt đương nhiên cũng đi cùng.
Mà Lưu Nghiên sợ đợi lát nữa Tống Triết Hàm sẽ chuyển ngọn lửa sang người mình nên cũng đi theo Văn Tương Nguyệt.
Tiền Duyệt nói với Hạ Dương: "Đi thôi, chúng ta cũng đi nói chuyện."
Du Bạch tạm thời đã bị đưa đi, nhưng chuyện này vẫn vĩnh viễn không kết thúc.
Bất kể là Tiền Duyệt hay Hạ Dương, đều cần thời gian suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là, fans đều vẫn đang chờ phản hồi của bọn họ, bọn họ cần phải nói rõ cho fans.
Ngoài ra hiện tại vẫn đang trong thời gian quay chương trình nên bọn họ phải nắm chắc thời gian.
Hạ Dương gật đầu, rời đi cùng Tiền Duyệt.
Lại nhìn Trương Kỳ Nhiên.
Sau khi cảm xúc mất khống chế và hoảng loạn chốc lát, y lúc này cũng đã khôi phục lại lý trí, nhìn bóng dáng Tiền Duyệt và Hạ Dương rời đi, cuối cùng để lại một câu "Tôi đi giúp Chu ca" rồi cũng chạy đi.
Trong mắt Tống Triết Hàm lóe một tia đáng tiếc.
Lê Tư Viễn thò qua: "Chưa từng hù dọa ai à."
"Cậu nói vậy không đúng." Tống Triết Hàm uốn nắn lại hắn: "Tôi không hù dọa cậu ta."
Lê Tư Viễn biết Tống Triết Hàm chính là một tên tâm đen, nếu hắn đã nói như vậy, mình cũng không cần phải chọc thủng.
Hắn mỉm cười, đổi chủ đề: "Được thôi, vậy chúng ta cũng đi giúp đỡ?"
Tống Triết Hàm không ý kiến, nhìn sang Diệp Lạc Dao.
Lúc này Diệp Lạc Dao cũng cất điện thoại đi, trên mặt cậu hiếm khi có chút mờ mịt và nghi hoặc.
【 Kỳ lạ, mình không thấy Trương Kỳ Nhiên có dưa gì. 】
【 Ngoại trừ quản lý thiết lập hình tượng, dưa lớn nhất của anh ta cũng chỉ có cướp mấy vai diễn và đại ngôn của Tống Triết Hàm, trừ cái này ra thì cũng không có dưa về đạo đức và nhân phẩm. 】
【 Vậy vấn đề là, Trương Kỳ Nhiên rốt cuộc đang hoảng sợ vì điều gì? 】
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, Hoắc Yến và Tần Diệu cũng có chút khó hiểu.
Ở trong giới giải trí, thường xuyên xảy ra chuyện nghệ sĩ bị người khác cướp mất vai diễn đại ngôn, loại chuyện này tuy bị người chỉ trích nhưng xác thật không thể nâng đến mức đạo đức và nhân phẩm.
Vậy là, rốt cuộc Trương Kỳ Nhiên đang hoảng sợ điều gì?
Chẳng lẽ thật sự có dưa mà Diệp Lạc Dao không biết?
Tần Diệu và Hoắc Yến cùng lúc đi qua chỗ Diệp Lạc Dao.
Vừa nhìn Tần Diệu lập tức cau mày.
Người lên tiếng trước Tần Diệu là Hoắc Yến, hắn nhanh chân bước lên, nắm lấy cánh tay của Diệp Lạc Dao, chân mày nhíu chặt: "Cánh tay em bị sao đây?"
Nghe thấy giọng Hoắc Yến, Diệp Lạc Dao mới khó khăn hồi phục tinh thần, nhìn cánh tay mình cũng phải giật mình: "A, em bị muỗi chích rồi!"
【 Ngứa quá, vừa nãy chỉ chuyên tâm ăn dưa không để ý mình bị muỗi chích. 】
Hoắc Yến: "......."
Da của Diệp Lạc Dao từ nhỏ trời sinh đã trắng, chỉ cần bị muỗi đốt thì chỗ đó sẽ phồng lên thành mụn lớn, đặc biệt rõ ràng, không đến một tuần thì vẫn không khỏi được.
"Mang theo thuốc không?" Hoắc Yến giọng điệu rất vô lực.
Diệp Lạc Dao nghĩ: "Chắc là có mang..... ha?"
"Ha cái đầu em!" Hoắc Yến cạn lời: "Anh đi hỏi bác sĩ."
Tần Diệu vào lúc này lên tiếng: "Tôi có mang, tới phòng tôi lấy đi?"
Hoắc Yến gật đầu: "Cũng được, vậy hai người đi lấy thuốc, tôi đi cùng bọn họ xem nguyên liệu."
Hai nhóm người chia ra.
Khi Diệp Lạc Dao theo Tần Diệu lên lầu vẫn đang nghĩ, ban nãy rốt cuộc Trương Kỳ Nhiên hoảng sợ cái gì.
Chỉ là nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ mình bỏ sót gì đó?
Diệp Lạc Dao dứt khoát không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn Tần Diệu ở bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: "Tần tổng, người quả anh bắt đầu truyền tin rồi à?"
Tần Diệu hơi gật đầu.
Vì chuyện hôm nay mà hắn đã làm trước rất nhiều chuẩn bị.
Chỉ cần Du Bạch lật xe trong lúc quay chương trình, nhanh chóng phơi bầy những chuyện liên quan lên mạng.
Điều mà Tần Diệu muốn chính là khiến Du Bạch không thể xoay người được nữa, đồng thời cũng cho một lời cảnh cáo với người đứng sau lưng hắn.
Diệp Lạc Dao đương nhiên không biết Tần Diệu đang nghĩ gì, cậu chỉ biết lại có thể ăn dưa rồi!
Vì thế Diệp Lạc Dao nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở Weibo.
10 mục trong bảng hotsearch thì có đến 7 hotsearch liên quan đến Du Bạch.
Khóe miệng của Diệp Lạc Dao không nhịn được cong lên, có chút độc địa: "Bây giờ Du Bạch hot thật rồi."
Tần Diệu không khỏi cong môi, không phủ nhận.
Bấm vào chủ đề đầu tiên, tin Weibo đầu tiên chính là bản tóm tắt về dưa của Du Bạch.
Mẩu dưa không chỉ giới thiệu chi tiết về các nhân vật chính quan hệ tình cảm với Du Bạch, còn giới thiệu Trương Đào với mọi người, nam sinh này nhiều năm trước bị Du Bạch bắt nạt học đường, đưa ra hàng loạt chứng cứ, quả thực bị gõ đến mức không thể gõ được nữa.
Hai người đã đi đến phòng Tần Diệu.
Tần Diệu nói Diệp Lạc Dao tùy ý ngồi, Diệp Lạc Dao ngồi xuống sofa, sau đó hỏi Tần Diệu: "Tần tổng, anh đã sớm nắm chắc những chứng cứ này rồi đúng không?"
Du Bạch bị đưa đi mới qua mấy phút ngắn ngủi, chuyện trên mạng dù có lan ra cũng không thể trong thời gian vài phút là có thể tổng chợp được mẩu dưa này.
Vì thế tin Weibo này chỉ có thể là bút tích của Tần Diệu, mấy chứng cứ này chắc hẳn đã được Tần Diệu nắm chặt trong tay từ lâu, vẫn luôn không để lộ.
Tần Diệu kéo vali của mình ra, sau đó liếc nhìn camera trong phòng, xác nhận đã tắt mới gật đầu: "Ừm, tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội ngày hôm nay."
Nói rồi Tần Diệu hơi dừng, ngẩng đầu mỉm cười với Diệp Lạc Dao: "Nói đến thì vẫn phải cảm ơn em."
Mặc dù Tần Diệu xác thật đã chuẩn bị khá lâu, nhưng vẫn cần một cơ hội.
Vốn dĩ Tần Diệu định chờ Tiền Duyệt và Hạ Dương chậm rãi nhận ra rồi tìm Du Bạch đối chấp.
Kết quả không ngờ, Diệp Lạc Dao chỉ tình cờ liền giải quyết một cách suôn sẻ.
Diệp Lạc Dao lại có chút mơ hồ.
【 Cảm ơn mình làm gì? 】
【 Hình như mình không có làm gì mà? 】
【 Chỉ có vận may tốt hơn chút? 】
Tần Diệu lấy thuốc trong hành lý, nghe vậy cong môi.
Vận may này không phải ai cũng có, cho nên hắn vẫn phải cảm ơn Diệp Lạc Dao.
Đưa thuốc mỡ cho Diệp Lạc Dao, Tần Diệu hỏi: "Tự bôi được không?"
Diệp Lạc Dao cầm lấy thuốc mỡ gật đầu.
Sau khi rời khỏi vườn hoa, bao lì xì trên cánh tay trên đùi của Diệp Lạc Dao hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn chân không.
Tần Diệu nhìn kỹ hơn, phát hiện không chỉ tay chân mà ngay cả vùng sau gáy trắng nõn của Diệp Lạc Dao cũng có một bao lì xì lớn.
Diệp Lạc Dao vừa thoa thuốc cho mình vừa nhe răng trợn mắt: "Nói chứ, đám muỗi này rất giỏi chọn chỗ để cắn, không có cắn mặt em."
Tần Diệu buồn cười, đưa tay ra với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao nghi hoặc ngẩng đầu.
Tần Diệu nói: "Sau gáy em cũng có, để tôi giúp em."
Diệp Lạc Dao ồ một tiếng, ngoan ngoãn đưa thuốc mỡ cho Tần Diệu, sau đó xoay người lại đưa lưng về phía Tần Diệu.
Diện tích của căn biệt thự bọn họ ở lần này rất lớn, tiện ích trong nhà cũng nhiều hơn.
Phòng xép này của Tần Diệu không chỉ có một phòng khách nhỏ, còn có một gian phòng vệ sinh.
Diệp Lạc Dao xoay người lại, vừa hay dối diện với cửa kính của phòng tắm. Bóng dáng của hai người phản chiếu trên cửa kính, Diệp Lạc Dao có thể thấy rõ mọi động tác của Tần Diệu.
Cậu nhìn thấy Tần Diệu bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, hơi cúi đầu, mái tóc hơi dài trên trán che khuất đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệu, sau đó theo một cái chạm lạnh, thuốc mỡ trên ngón tay Tần Diệu chạm vào gáy Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nhịn được rụt cổ về phía trước.
Giọng nói của Tần Diệu vang lên sau tai: "Đau?"
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.
Không phải đau.
Chỉ là có chút lạnh.
Hơn nữa không biết vì sao, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Diệp Lạc Dao lại có chút quen thuộc kỳ lạ.
Giống như không phải là lần đầu tiên diễn ra.
Chẳng lẽ khi còn nhỏ mình từng được Tần Diệu bôi thuốc cho mình?
Diệp Lạc Dao không nghĩ ra nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cậu còn rất thích được Tần Diệu bôi thuốc cho mình, tựa như nơi nào đó trong tim được lấp đầy.
Diệp Lạc Dao cười nói: "Không đau."
Tần Diệu gật đầu, động tác tiếp tục.
Ngón tay ấm áp phết đều thuốc mỡ trên mụn, rồi nhanh chóng rời đi.
"Được rồi." Tần Diệu nói, lại đưa tuýp thuốc mỡ trong tay cho Diệp Lạc Dao: "Thuốc em cầm lấy, nhớ trước khi ngủ lại bôi thêm một lần."
Diệp Lạc Dao nhận lấy thuốc mỡ, quay đầu cười với Tần Diệu: "Vâng, cảm ơn Tần tổng."
Tần Diệu không nói gì, xoay người vào phòng vệ sinh rửa tay, rồi sau đó cùng Diệp Lạc Dao xuống lầu.
Nhóm người Chu Tử Kiện đã lấy nguyên liệu trở về, ngay cả Tiền Duyệt vậy mà cũng ở phòng bếp phụ giúp.
Diệp Lạc Dao thấy vậy hai mắt hơi mở to.
Không đợi cậu mở miệng hỏi, Tống Triết Hàm liền sáp tới: "Anh trai cô ấy đích thân tới giúp cô ấy xử lý mọi chuyện, cho nên cô ấy không cần bận tâm điều gì, thật khiến người hâm mộ."
Diệp Lạc Dao không nhịn được khẽ cười, từ đáy lòng đề nghị: "Vậy anh tìm một đối tượng làm luật sư đi?"
Trương Kỳ Nhiên nhìn hai người rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Tống Triết Hàm chú ý đến ánh mắt của Trương Kỳ Nhiên, khóe miệng hơi cong, liếc nhìn Diệp Lạc Dao: "Dẹp đi."
Lê Tư Viễn nghe hai người nói chuyện, tiện miệng hỏi một câu: "Sao vậy? Cậu sợ cậu không cãi lại được?"
Tống Triết Hàm xì cười: "Cậu cảm thấy tôi cãi không lại?"
"Vậy anh đánh giá thấp Câu Sử lão sư của chúng ta rồi." Diệp Lạc Dao nhìn Lê Tư Viễn, lắc đầu.
Tống Triết Hàm nhướng mày, chĩa miệng súng vào Diệp Lạc Dao: "Em vừa gọi anh là gì?"
Hai mắt Diệp Lạc Dao chậm rãi chớp hai cái, sau đó xoay người chạy vào phòng bếp: "Em phải đi giúp rồi!"
Lê Tư Viễn không nhịn được cười thành tiếng: "Thế nào, cậu không thích cái tên mới này của cậu à?"
Tống Triết Hàm không nhìn hắn đến một cái, quay đầu bỏ đi: "Im miệng đi, tên bạo lực."
Lê Tư Viễn: "......."
Cư dân mạng xem trực tiếp xem đến đây cũng không nhịn được cười.
"Diệp Lạc Dao không hổ là người dùng tốc độ lướt 5D, cậu ấy cũng gọi Câu Sử lão sư luôn rồi!"
"Đừng quên, Dưa King của chúng ta là người đàn ông đứng đầu trong hóng chuyện, có gì mà cậu ấy không biết?"
"Đúng đúng, nhưng nói thật, tôi cảm thấy bọn họ tranh cãi khá thú vị ha ha ha ha ————."
"Đúng! Tôi xem mà không khống chế được khóe miệng."
Khu bình luận hiếm khi là một mảng yên bình.
Chính là vào lúc này, có người nói:
"Các cậu mau đi xem! Bên phía Hạ Dương lên tiếng làm rõ rồi!"
"Không chỉ Hạ Dương lên tiếng làm rõ, phòng làm việc của Tiền Duyệt cũng đăng!"
Sự việc của Du Bạch kéo dài đến hiện tại, mặc dù vẫn có một số cư dân mạng chưa ăn xong dưa, nhưng chuyện đã đến mức này về cơ bản có thể chắc chắn, sau này Du Bạch sẽ không có cơ hội quay lại nữa.
Trong hai tin thanh minh của Hạ Dương và Tiền Duyệt, không chỉ ghi lại chi tiết khoảng thời gian ở bên Du Bạch của từng người, còn đính kèm tất cả chứng cứ cho thấy Du Bạch theo đuổi bọn họ.
Không chỉ có ảnh chụp, ngay cả ghi âm cũng có!
Cho dù Du Bạch đã bị gõ chết nhưng sau khi thấy hai bên đưa ra chứng cứ, cư dân mạng và fans vẫn không nhịn được mà tức giận.
"Thời gian yêu nhau của hai người chỉ cách một ngày?"
"Cho nên Du Bạch vừa theo đuổi Tiền Duyệt vừa theo đuổi Hạ Dương, kết quả còn để hắn theo đuổi được cả hai người?"
"Mẹ nó, xem xong tôi thật tức giận! Tôi ngay cả đối tượng cũng không có, vậy mà Du Bạch một lần liền tán tỉnh hai người? Cậu thật sự là một thằng cặn bã!"
"Hắn không chỉ yêu đương với cả hai, mà trong thời gian này còn có hai bạn trai cũ và bạn gái cũ chưa cắt đứt hoàn toàn........ một lần sáu người."
"........ Thật khiến tôi tức cười, may trước đó tôi không chân thành thật tâm trở thành fan của Du Bạch......"
"Bây giờ thoát fans cũng không muộn! Chúng ta đổi sang người khác theo dõi cũng được QAQ."
Cư dân mạng sôi nổi thảo luận ở tối.
Diệp Lạc Dao ăn cơm xong nằm trên giường lướt Weibo đến nửa đêm 12 giờ, lúc này mới hài lòng đặt điện thoại xuống đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lạc Dao bị tiếng gõ cửa của Hoắc Yến đánh thức.
Nhìn đồng hồ, mới 6 giờ 30 sáng.
Diệp Lạc Dao hai mắt buồn ngủ lim dim mở cửa cho Hoắc Yến, vẻ mặt oán hận: "Mới sáng sớm làm gì vậy ạ?"
Hoắc Yến không nói nên lời, nhét thuốc mỡ vào trong tay Diệp Lạc Dao: "Ba mẹ biết tối qua em bị muỗi cắn, hôm nay sáng sớm cố ý đưa tới."
Nói xong, Hoắc Yến cũng ngáp dài một tiếng.
Diệp Lạc Dao lúc này tỉnh táo được mấy phần: "Ba mẹ đâu?"
Nói đến đây, giọng nói Hoắc Yến cũng có chút oán trách: "Đang đi dạo bên ngoài, hai người bọn họ không biết làm sao, bây giờ tỉnh dậy cực kỳ sớm, 5 giờ sáng đã gọi điện cho anh bảo anh đi lấy thuốc....."
Diệp Lạc Dao khó tin nhìn Hoắc Yến: "Cho nên đây là lý do 6 giờ anh đã gọi em dậy?"
Hoắc Yến cười he he: "Anh em có nạn cùng chịu!"
【 Em cảm ơn anh nha! 】
Diệp Lạc Dao trừng mắt với Hoắc Yến, không nói gì liền đưa tay đóng cửa.
Hoắc Yến bị trừng cũng không tức giận, lại hạ giọng nói với Diệp Lạc Dao: "Đừng ngũ nữa, hôm nay thời tiết tốt, người trẻ tuổi như em nên ra ngoài vận động nhiều chút."
Trả lời Hoắc Yến là một tiếng rên nặng nề.
Hoắc Yến mỉm cười, không quản Diệp Lạc Dao nữa, xuống tầng tiếp tục ngủ bù.
Diệp Lạc Dao sau khi bị đánh thức rất khỏ để ngủ lại, cậu dứt khoát thay quần áo tắm rửa, bôi thuốc xong chuẩn bị xuống tầng đi dạo.
Tối qua khi đến biệt thự, sắc trời đã có chút tối rồi, cho nên không có thời gian cẩn thận đi dạo xung quanh.
Sau khi Diệp Lạc Dao xuống tầng, người quay phim cũng theo cậu ra ngoài.
Diệp Lạc Dao trước tiên tới dòng sông sau biệt thự.
Đây là dòng sông nhân tạo, hai bên bờ sông trồng rất nhiều hoa hồng, đang là giữa hè nên hoa nở rộ.
Diệp Lạc Dao đi dạo một lúc liền đi về phía núi rừng bên kia.
Kết quả còn chưa đi được hai bước liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại mang theo tan vỡ vang lên ————
"Tôi không! Tôi muốn hủy hợp đồng! Tôi hủy thì làm sao? Tôi không phải không đủ tiền trả bồi thường! Tôi chỉ không muốn quay nữa!"
Diệp Lạc Dao dừng bước, sau đó vội vàng quay đầu nhìn người quay phim.
Người quay phim kích động run tay.
Đây là vận khí gì vậy?!
Tối qua ở vườn hoa đụng phải Du Bạch và Hạ Dương.
Sao sáng nay Diệp Lạc Dao dậy đi dạo còn có thể đụng phải Trương Kỳ Nhiên đang nói chuyện điện thoại ở đây!
Y còn nói y không muốn quay chương trình, muốn hủy hợp đồng ———
Người quay phim hai mắt rực cháy nhìn Diệp Lạc Dao.
Mà Diệp Lạc Dao càng kinh ngạc hơn:
【 Không phải chứ, vận máy của mình thật sự tốt như vậy sao? 】
【 Còn có, Trương Kỳ Nhiên sao vậy, chẳng lẽ thật sự bị câu nói tối qua của Tống Triết Hàm dọa sợ rồi sao? 】
【 Nhưng mình không nghĩ ra Trương Kỳ Nhiên có dưa gì....... lẽ nào mình nhớ lầm? 】
Cùng lúc đó.
Hoắc Yến vừa chìm vào giấc mộng nghe thấy giọng nói này, mở đôi mắt mệt mỏi ra.
Sao lại có dưa nữa rồi?
Diệp Lạc Dao đang nghe trộm Trương Kỳ Nhiên?
Tần Diệu cũng nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, sau đó đưa tay cầm máy tính bảng, bấm mở phòng trực tiếp của Diệp Lạc Dao.
Vừa bấm vào liền nghe thấy giọng nói oan ức mang theo tia khóc lóc của Trương Kỳ Nhiên vang lên:
"Nhưng mà....... Hu hu hu, nhưng tôi không muốn quay tiếp nữa, đi mẹ nó tìm mặt mũi về, tôi tại sao phải tìm thể diện trước mặt Tống Triết Hàm? Cậu ta bây giờ giống như một con chó điên, tóm được tôi liền cắn, tôi chịu không nổi......."
Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười.
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Được rồi, bây giờ có thể chắc chắn rồi, Trương Kỳ Nhiên bị câu nói tối qua của Câu Sử lão sư dọa sợ rồi. 】
【 Cho nên trên người hắn rốt cuộc có dưa gì?! 】
Không ăn được dưa Diệp Lạc Dao có chút nóng nảy, nhưng bây giờ cậu không thể sốt ruột, vẫn nên nghe tiếp.
Không biết bên kia điện thoại nói gì với Trương Kỳ Nhiên, cảm xúc của Trương Kỳ Nhiên tựa hồ ổn định một chút, lại nói: "Nhưng mà....... Tôi không muốn quay nữa, tôi biết chuyện này cho dù bị phơi bầy cũng không vấn đề gì, nhưng...... nhưng tôi...... nhưng chuyện này thật sự bị lộ ra, Tống Triết Hàm khẳng định sẽ chê cười tôi cả đời! Diệp Lạc Dao kia cũng có chút đáng sợ......"
"Đúng vậy, cậu ta hiện tại không quan trọng nữa rồi, nhưng tôi khuôn muốn sơ hở của tôi rơi vào trong tay cậu ta....... Những chuyện khác bất kể chuyện gì đều có thể nhưng chuyện này thì không được!"
Trương Kỳ Nhiên tựa hồ nói đến chuyện đau lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn người quay phim.
【 Sao bộ dáng như muốn khóc vậy? 】
【 Vậy mình nghe tiếp phải chăng hơi quá đáng? 】
Diệp Lạc Dao đang định ra hiệu người quay phim rời đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Trương Kỳ Nhiên ———
"Chương trình này của bọn họ quá đáng sợ....... Tôi rất sợ!"
Diệp Lạc Dao thật không nhịn được, kịch liệt ho khan.
【 Sao lại bị dọa mất mật luôn rồi? Chương trình này của bọn mình không ăn thịt người! 】
Cũng vì tiếng ho này của Diệp Lạc Dao, Trương Kỳ Nhiên cách không xa nghe thấy tiếng, y kinh ngạc quay đầu: "Cậu ——— Diệp Lạc Dao? Sao cậu ở đây?"
Diệp Lạc Dao ho một lúc lâu, ho đến mức chảy nước mắt, sau đó mới chậm rãi bình ổn lại, nhìn Trương Kỳ Nhiên đi tới bên này, Diệp Lạc Dao hít sâu một hơi: "Em...... nếu không anh quay về xem ghi hình trực tiếp của em đi? Em thật sự tình cờ đi ngang qua thôi!"
"Hơn nữa, em cũng chưa nghe thấy gì, em chỉ nghe thấy anh nói anh không muốn tiếp tục ghi hình chương trình của bọn em nữa."
Dù sao tôi qua Diệp Lạc Dao đã đọc qua hết cốt truyện liên quan đến Tống Triết Hàm, cậu xác thực không phát hiện ra Trương Kỳ Nhiên có dưa gì.
Nhưng Diệp Lạc Dao lại mơ hồ nhớ tới, hình như Trương Kỳ Nhiên xác thật lật xe, nhưng trong lúc nhất thời cậu không nghĩ ra Trương Kỳ Nhiên lật xe vì chuyện gì.
Nhưng có thể khẳng định, Trương Kỳ Nhiên chắc chắn chưa từng làm chuyện nhẫn tâm nào.
Vì vậy Diệp Lạc Dao quan tâm hỏi một câu: "Anh không sao chứ?"
Trương Kỳ Nhiên: "......."
Trương Kỳ Nhiên mặt đỏ bừng.
Sao lại bị Diệp Lạc Dao tình chờ đụng phải vậy chứ?!
Trương Kỳ Nhiên đọc hết hotsearch tối qua rồi, y cũng coi như hiểu ra, Diệp Lạc Dao chính là vua ăn dưa di động, giống như không có dưa nào mà cậu không ăn!
Nếu như bị Diệp Lạc Dao phát hiện ra bí mật của y ———
Trong nháy mắt, Trương Kỳ Nhiên cảm giác mình không thể hít thở được.
Qua một lúc lâu sau, Trương Kỳ Nhiên mới miễn cưỡng nhớ ra trước mặt bọn họ còn có một người quay phim.
Nhưng lúc này y không có tâm tình che giấu gì cả: "Bỏ đi, cho dù bị cậu nghe thấy cũng có vấn đề gì, tôi vốn dĩ đã không muốn quay chương trình này của các cậu nữa......"
Trương Kỳ Nhiên nói rồi còn có chút cam chịu, xoay người đi về phía biệt thự.
Chỉ để lại Diệp Lạc Dao và người quay phim đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ban nãy...... anh ấy không cười với em." Diệp Lạc Dao nói với người quay phim.
【 Chẳng lẽ Trương Kỳ Nhiên cũng định không giả vờ nữa? 】
Người quay phim có biết đâu?
Hắn chỉ biết số lượng người xem trong phòng của Diệp Lạc Dao lại bắt đầu tăng trưởng rồi, đạo diễn còn ở trong tai nghe nói với hắn, nhất định phải trốn kỹ đừng để bị phát hiện.
Kết quả trong chớp mắt, Diệp Lạc Dao liền ho ra tiếng, trực tiếp lộ tẩy.
Diệp Lạc Dao cũng không ngờ người quay phim cho cậu đáp án, dù sao bây giờ vẫn còn sớm nên cậu đi dạo quay khu phụ cận, gần đến 7 giờ mới chậm rì rì về biệt thự.
Lúc này đa số các khách mời đã tỉnh dậy.
Chu Tử Kiện đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đám người Tiền Duyệt Lưu Nghiên đang phụ giúp.
Hoắc Yến và Tần Diệu nghe thấy tiếng động cậu trở về, cùng ngẩng đầu nhìn cậu.
Diệp Lạc Dao đưa mắt quét phòng khách một vòng, hỏi: "Trương Kỳ Nhiên đâu?"
Tống Triết Hàm nghe cậu này, hơi ngẩng đầu: "Sao bây giờ em lại bắt đầu quan tâm Trương Kỳ Nhiên rồi?"
Diệp Lạc Dao ho nhẹ một tiếng: "Em ban nãy...... không cẩn thận đụng phải anh ấy đang nói chuyện điện thoại......"
Lê Tư Viễn hai mắt mở to: "Em chẳng lẽ lại trùng hợp nghe thấy gì đó đấy chứ?"
Diệp Lạc Dao gật đầu.
Thật sự có chút lúng túng!
Nghe trộm dù gì cũng không tốt, cho nên Diệp Lạc Dao vẫn muốn tìm Trương Kỳ Nhiên nghiêm túc nói xin lỗi.
Chính là vào lúc này, Tần Diệu nói: "Người đại diện của cậu ta vừa liên hệ với đạo diễn, nói cậu ấy sức khỏe không tốt, muốn rút khỏi buổi ghi hình tập này."
Diệp Lạc Dao:"A? Thật sự muốn rút sao?"
Lê Tư Viễn lập tức quay đầu nhìn Tống Triết Hàm: "Chẳng lẽ vì cậu hù dọa người ta chạy mất?"
Tống Triết Hàm không nói nên lời: "Tôi hù dọa cậu ta cái gì?"
Dừng một lát, Tống Triết Hàm nói tiếp: "Lại nói, cậu ta ghét tôi như vậy, sao có khả năng vì tôi mà làm ầm muốn rút khỏi chương trình?"
Lời vừa dứt, Diệp Lạc Dao đồng tử chấn động.
【 Chán ghét? 】
【 Trương Kỳ Nhiên ghét Tống Triết Hàm? 】
【 Không đúng, Trương Kỳ Nhiên không hẳn là ghét Tống Triết Hàm...... 】
Ký ức bị chặn đột nhiên tiến vào đầu não của Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao chợt tăng cao âm lượng: 【 Mình nhớ ra rồi!!! 】
Hoắc Yến nhắm hai mắt.
Thiếu chút nữa không nhịn được dùng tay che tai lại rồi.
Diệp Lạc Dao!
Em nói trong lòng thì có thể nhỏ giọng chút được không?!
Tần Diệu giơ tay ấn huyệt thái dương của mình, thầm nói với mình sẽ quen sớm thôi.
Quen rồi là được.
Hít sâu một hơi rồi Tần Diệu mới nhìn sang Diệp Lạc Dao.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì khiến Diệp Lạc Dao kinh ngạc như vậy?
Trương Kỳ Nhiên là kẻ thù truyền kiếp của Tống Triết Hàm, tại sao y không thể ghét Tống Triết Hàm?
Diệp Lạc Dao lúc này đã lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Không lâu sau, liền nghe cậu nói:
【 Tìm thấy rồi! Thì ra là đoạn cốt truyện này, không cùng cốt truyện với cuốn sách của Tống Triết Hàm...... Chẳng trách mình không nghĩ ra! 】
【 Đoạn này giải thích lý do tại sao Trương Kỳ Nhiên muốn vào giới giải trí....... Hả??? 】
【 Cái gì?! 】
Hoắc Yến hơi ngồi thẳng người.
Tần Diệu cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Cho nên ———
【 Trương Kỳ Nhiên vào giới giải trí cư nhiên là vì Tống Triết Hàm?! 】
【 Trương Kỳ Nhiên từ thời cấp 2 đã bắt đầu thích thầm Tống Triết Hàm rồi? 】
【 A? 】
Tần Diệu không cẩn thận bị sặc nước, ho dữ dội.
Hoắc Yến càng kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Phát ra âm thanh nghi hoặc như Diệp Lạc Dao:
A?
Trường Kỳ Nhiên thích Tống Triết Hàm?
Bọn họ chẳng phải là kẻ thù tranh giành tài nguyên sao?!
Chẳng lẽ là vì Trương Kỳ Nhiên không chiếm được nên muốn hủy diệt, cho nên vì yêu sinh hận?!
——————
Tui sẽ cố gắng hoàn truyện cả phần chính lẫn ngoại trong tháng 3 này nhé. (。・//ε//・。) Mai sinh nhật tui á nên là mai tặng mọi người một chương nữa.