Cao Phi rất vui vẻ sau khi hoán đổi lại với Cố Nam Ngạn. Sau đó vui vẻ ở cữ.
Nhìn thấy con gái cuộn tròn bàn tay nhỏ bé đang ghé vào ngực cô bú sữa, Cao Phi cảm thấy vô cùng vui mừng và thỏa mãn.
Cảm giác không cần phải lo lắng Cố Nam Ngạn cho con bú thật tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đã bỏ lỡ thời kỳ mang thai cuối cùng và sự ra đời của nhóc con nhỏ bé này, tình mẫu tử nhất định phải được bồi đắp trong thời gian cho bú này.
Cố Nam Ngạn nhìn con gái đang ghé vào trên ngực Cao Phi bú sữa, nhìn hai mẹ con, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh cảm thấy loại trách nhiệm này khiến cho con người cực kỳ hạnh phúc.
Loại hạnh phúc này khiến anh muốn hét lên thật to, khiến anh muốn chia sẻ với cả thế giới.
Vì vậy Cố Nam Ngạn đăng một bức ảnh Cao Phi ôm con gái nhỏ của mình lên Weibo, với dòng chữ: Bảo bối lớn và bảo bối nhỏ.
Người hâm mộ trực tiếp bị kinh ngạc bởi hành động khoe ân ái này.
Trước đây Weibo anh là một người đàn ông lạnh lùng ngoại trừ công việc thì toàn là quảng bá tuyên truyền. Bây giờ thì, cmn, khoe bảo bối lớn và bảo bối nhỏ trên Weibo!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, đàn ông là giỏi thay đổi nhất.
Cao Phi nhìn thấy bài viết weibo kia của Cố Nam Ngạn, cảm thấy có chút xấu hổ.
Con gái đương nhiên là bảo bối nhỏ, nhưng mà cô lớn như vậy, đã lên chức mẹ rồi mà vẫn dùng từ “Bảo bối” để hình dung, thật xấu hổ nha.
Trước đây có đánh chết cô cũng không nghĩ đến có một ngày Cố Nam Ngạn sẽ trở thành một người đàn ông điên cuồng khoe vợ khoe con.
Cao Phi thử thương lượng với Cố Nam Ngạn: "Anh có thể sửa bài viết trên weibo một chút hay không?"
Cố Nam Ngạn: "Sửa một chút?"
Cao Phi: "Đúng vậy, chẳng hạn như, đổi thành bảo bối nhỏ và mẹ của nó, tôi và bảo bối nhỏ của Cao Phi các loại."
Cố Nam Ngạn khẽ nhướng mày, phát hiện ra Cao Phi dường như đang tránh cái từ "Bảo bối lớn" này.
Cao Phi nhìn thấu suy nghĩ của Cố Nam Ngạn, lẩm bẩm: "Em đã lớn như vậy ..."
Sau đó Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy Cao Phi, nghiêm túc nhìn cô: "Bao nhiêu tuổi?"
Cao Phi nghẹn họng.
Được rồi, thực sự cũng không lớn lắm.
Hơn nữa cô cũng là một bảo bối.
Cố Nam Ngạn đưa tay vén tóc của Cao Phi ra sau tai cho cô, nói: "Cho dù 60, 70 tuổi hay 80 tuổi, cũng đều là bảo bối của anh."
Gương mặt nhỏ nhắn của Cao Phi nóng bừng lên.
Phát hiện người đàn ông này nói lời dễ nghe như vậy mà mặt cũng không hề đỏ lên một chút nào.
Cô nâng cằm lên: "Vậy 90 tuổi thì không phải sao?"
Cố Nam Ngạn mỉm cười: "Một trăm tuổi cũng vẫn như vậy."
Ở cữ xong, Cao Phi vui vẻ cùng Cố Nam Ngan đưa con gái về nhà.
Đại danh của con gái do Cố Nam Ngạn đặt, còn nhũ danh là do Cao Phi đặt, gọi là Tây Tây*.
Lý do là bởi vì lúc mang thai Cố Nam Ngạn thích ăn dưa hấu*.
*Dưa hấu - 西瓜: Nghĩa Hán là Tây Qua, vì vậy nhũ danh lấy chữ Tây trong Tây Qua đó nha mọi người.
Cao Phi lưỡng lự giữa hai cái tên "Tây Tây" và "Qua Qua", cuối cùng chọn Tây Tây.
Trong thời gian mang thai, Cao Phi đã thu được danh tiếng phòng vé, còn nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Sau khi trở lại với công việc, cô nói Hướng Nguyên tìm kịch bản mới cho cô. Hướng Nguyên nói kịch bản tìm đến cô nhiều đến nỗi có thể nối được một vòng quanh trái đất.
Lúc Tây Tây được ba tháng tuổi, cuối cùng Cao Phi cũng muốn đi đóng phim.
Mấy ngày trước khi tiến vào đoàn phim, Cao Phi ôm con gái không muốn buông tay.
Cố Nam Ngạn cũng đã nhận kịch bản mới. Nhưng không giống như Cao Phi, phim mới của anh quay ở thành phố B, vì vậy mỗi ngày kết thúc công việc đều có thể trở về nhà.
Buổi tối, Cố Nam Ngạn tắm rửa xong, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
Anh lau khô tóc, nhẹ nhàng đi vào phòng con.
Anh nhìn thấy Cao Phi đặt con lên thảm xốp, đang cầm lục lạc để dụ dỗ con ngẩng đầu lên, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Tây, dạy con lật.
Tây Tây lật úp lại, tự mình ngóc đầu dậy, thấy chiếc lục lạc trên tay mẹ, cười chảy nước miếng.
Cao Phi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để ghi lại lần đầu tiên Tây Tây ngước đầu nhìn mình: "Cục cưng giỏi quá!"
Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng đến gần, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con.
Cao Phi cảm nhận được Cố Nam Ngạn đi tới, bế Tây Tây lên, dùng cái yếm nhỏ lau nước miếng trên cằm con, nói: "Anh đến rồi."
“Ừ.” Cố Nam Ngạn mỉm cười, đưa tay ra bế Tây Tây, hôn một cái.
Cao Phi giao Tây Tây cho Cố Nam Ngạn.
Cô tựa đầu vào vai Cố Nam Ngạn, nhìn thấy con gái nhỏ mềm mại trong vòng tay của Cố Nam Ngạn, cô nói: "Chồng ơi, em không nỡ."
"Tây Tây còn nhỏ như vậy, mỗi ngày đều phải uống sữa, con không nhìn thấy em, sẽ khóc."
Tất nhiên Cố Nam Ngạn biết Cao Phi không nỡ.
Nhưng mà cuộc sống chính là như vậy, luôn luôn phải đối mặt với nhiều sự lựa chọn.
Bộ phim Cao Phi nhận được lần này từ diễn viên cho đến đạo diễn đều rất tốt. Đó là cơ hội mà hầu hết các nữ minh tinh đều muốn mà không được.
Cao Phi đã từng vì mang thai Tây Tây mà bỏ qua một bộ tiên hiệp.
Sau khi bộ phim tiên hiệp kia đổi nữ chính, không hot, kết quả không quá tốt nhưng cũng không hỏng.
Nhưng mà Cố Nam Ngạn biết, Cao Phi không thể nào bỏ qua gánh nặng mà cô đã từ bỏ bộ phim kia vào lúc đó, khiến cho nó hiện tại trở nên như vậy.
Cố Nam Ngạn nắm vai Cao Phi.
Cao Phi nhìn vào đôi mắt to như hạt nho của con gái, nói: "Anh nói xem Tây Tây lớn lên, có phải sẽ không vui không? Lúc con bé còn nhỏ như vậy mà mẹ nó đã không thể nào luôn luôn ở bên cạnh nó."
Cố Nam Ngạn cũng cúi đầu nhìn con gái đang gặm tay bố mẹ.
Anh nói: "Tây Tây sẽ ủng hộ sự lựa chọn của em, sẽ tự hào về em."
Cao Phi: "Tự hào?"
Cố Nam Ngạn: "Bởi vì mẹ nó là một tấm gương tốt, cố gắng chăm chỉ làm việc, phấn đấu vì sự nghiệp của bản thân."
"Dù sau này lớn lên, con bé có làm công việc gì, nó nhất định cũng sẽ muốn trở thành một người cố gắng giống như mẹ của con bé vậy."
Cao Phi nghe vậy cười khúc khích
Cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cao Phi cười xong, nhìn con gái, lại thấy mũi chua xót.
Cố Nam Ngạn: "Hơn nữa, không phải vẫn còn anh ở nhà sao?"
Không đề cập đến chuyện này thì tốt, vừa nhắc đến chuyện này, Cao Phi không bình tĩnh nổi.
Chuyến này cô phải đi hai ba tháng. Trong khoảng thời gian này, Cố Nam Ngạn luôn ở trước mặt Tây Tây. Chờ đến lúc cô trở về, con gái chỉ thích bố, không thích mẹ, thì phải làm sao?
Tây Tây do Cố Nam Ngạn mang thai, cũng do Cố Nam Ngạn sinh. Sau khi mang thai, Cao Phi chỉ có thể giao tiếp với Tây Tây cách cái bụng. Gần đây thật vất vả lắm mới thiết lập tình mẫu tử thông qua việc cho con bú, bây giờ mà đi, nguy cơ tràn ngập.
Cao Phi nắm lấy cánh tay Cố Nam Ngạn: "Em đi rồi, anh không được phép nói xấu em trước mặt Tây Tây."
"Mỗi buổi tối phải cho em gọi video với Tây Tây ít nhất nửa tiếng đồng hồ, cái gì cũng không cần nói gì, chỉ cần để con bé nhìn mặt em là được rồi."
Cố Nam Ngạn nghe vậy thì buồn cười, cúi đầu đáp: "Được rồi ~"
Cao Phi chun mũi, lúc này mới yên tâm.
Mà Tây Tây lúc nãy còn gặm tay, nghe bố mẹ nói chuyện, không biết ngủ từ lúc nào.
Cố Nam Ngạn vuốt ve gương mặt mềm mại của con gái, sau đó giao con gái cho bảo mẫu.
Cao Phi và Cố Nam Ngạn không thể mỗi ngày đều phải ở nhà chăm sóc con, Tây Tây được bảo mẫu chăm sóc.
Cao Phi cũng hơi lo lắng. Từ nhỏ Tây Tây đã được bảo mẫu chăm sóc, điều này có khác gì lúc Cố Nam Ngạn còn nhỏ đâu.
Lỡ như sau này trưởng thành trở thành Cố Nam Ngạn thứ hai thì phải làm sao bây giờ?
Cô dường như nhận ra trong lời nói của mình có chút không ổn, cố ý giải thích cho Cố Nam Ngạn, không phải nói anh không tốt.
Chỉ là con gái lớn lên có tính cách lạnh lùng như Cố Nam Ngạn, nói chuyện với ai cũng lười nói nhiều hơn một câu...
Cố Nam Ngạn đưa tay ra búng lên trán Cao Phi một cái.
Tất nhiên sẽ không giống như vậy. Lúc còn nhỏ anh chỉ có một người bảo mẫu ở bên cạnh. Còn Tây Tây, ngoại trừ bảo mẫu, xung quanh còn có tình yêu thương của bố mẹ.
Bố mẹ bận đi làm nhưng ngày nào cũng gọi điện video với Tây Tây, hơn nữa chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ về nhà chơi với Tây Tây.
Cao Phi nghĩ vậy nói cũng đúng, rốt cuộc cũng yên tâm.
Cố Nam Ngạn giao con gái cho bảo mẫu. Bảo mẫu bế Tây Tây đi ngủ. Anh cũng lôi Cao Phi trở lại phòng ngủ của hai người.
Trở về phòng ngủ, Cố Nam Ngạn hiếm khi thể hiện sự ghen tuông của mình.
Cao Phi sắp đi quay phim, nhưng mà bộ dạng của cô chỉ có không nỡ xa Tây Tây, không có không nỡ xa anh.
Cao Phi phát hiện Cố Nam Ngạn vậy mà còn ăn dấm chua với con gái, cảm thấy có chút buồn cười.
Cô vươn tay ra ôm lấy cổ Cố Nam Ngạn, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Đương nhiên em không nỡ nhất chính là xa chồng yêu của em rồi."
"Mỗi ngày em sẽ gọi video với Tây Tây nửa giờ, gọi cho anh một giờ, được không?"
Cuối cùng Cố Nam Ngạn cũng bật cười.
Anh ôm Cao Phi lên giường, trước khi xa nhau, nhất định phải ăn đủ mới được.
Cao Phi nhỏ giọng hét lên muốn bỏ chạy, cuối cùng ôm cổ Cố Nam Ngạn, thở bên tai anh nói: "Chồng, em yêu anh."
Cố Nam Ngạn hôn thật sâu lên môi cô: "Anh cũng yêu em."
Cao Phi thở gấp: "Em cũng yêu Tây Tây."
Cố Nam Ngạn nói: "Anh cũng yêu Tây Tây... Và Phi Phi."
Cao Phi bỗng chốc phản ứng "Phi Phi" đứng ngang hàng với "Tây Tây" là đang ám chỉ cô. Cô đỏ mặt, vùi mình vào trong chăn.
Cố Nam Ngạn kéo cô ra ngoài, ăn tươi nuốt sống cô.
Cuối cùng, Cô Nam Ngạn ôm Cao Phi vào phòng tắm, sau đó đặt người lên giường.
Cao Phi đầu vừa dính gối đã ngủ thiếp đi, tóc dài phủ gối.
Cố Nam Ngạn hôn lên trán Cao Phi, sau đó đứng dậy, đi đến phòng trẻ em.
Tây Tây ngủ rất yên tĩnh, ánh mắt Cố Nam Ngạn dịu dàng, hôn lên bàn tay nhỏ bé của con bé.
Ngủ ngon, cả thế giới của anh.