Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi


Sau khi kéo vào danh sách đen, Chúc Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
  
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, mặt trăng gần như bị che khuất hoàn toàn bởi mặt trời [1], nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy được.

Ánh trăng không sáng chiếu vào vạn vật khiến vết thương trên người hắn đau nhức.
[1] Nhắc lại cho mọi người là trời gần tối nhá, tầm 5-7h nên vẫn còn thấy mặt trời.
  
Ngày rằm hàng tháng là ngày Chúc Tiêu vi phạm quy luật sinh tử, hy sinh máu thịt của chính mình để làm cho Văn Thanh Nhạc sống lại.
  
Đương nhiên, đi ngược lại ý trời sẽ không có kết cục tốt đẹp, cơn đau thường đi kèm với như hơi thở, mỗi khi trăng khuyết, nỗi đau này sẽ lên đến đỉnh điểm, khiến hắn dễ bị tổn thương.
  
Đây là một bí mật mà hắn đã cẩn thận che giấu, sẽ không ai biết về nó, khi bình minh lên, hắn vẫn sẽ là Chúc Tiêu mạnh mẽ.
  
Chúc Tiêu nằm xuống mặt không biểu cảm.
Không có gì to tát, sau bao nhiêu năm, hắn đã quen với điều đó.
  
Chỉ cần hắn có thể đổi lấy một chút hi vọng sống cho người đó, mọi thứ đã chịu đựng đều đáng giá.
  
Trăng lưỡi liềm lên đến đỉnh cao nhất, cơn đau ập đến như thủy triều.
  
Lần này phản ứng dữ dội còn nghiêm trọng hơn trước, ý thức của Chúc Tiêu bắt đầu có chút mờ nhạt, một tầm nhìn xa lạ lờ mờ hiện ra trước mắt.
  
Vô số bộ xương trắng bao quanh hắn, những bóng ma với khuôn mặt đáng sợ bay lơ lửng trên người,trong mắt toàn ác ý.
  
Khi còn nhỏ, hắn rất sợ ma, không phải là nói dối, mà bởi vì đôi khi hắn có thể nhìn thấy nó.
  
"Đau không? Nhanh chết đi, dù sao cũng không ai mong cậu sống"
"Một cái giá không hề rẻ.

Thay vì hồi sinh một gã chỉ muốn lấy dị năng của cậu, hãy để chúng tôi nuốt chửng cậu và cậu sẽ có được sức mạnh mạnh mẽ hơn".

  
"Hồi sinh từ cõi chết? Mày chỉ xứng đáng có một bản sao thôi.

Linh hồn của người đó đã biến mất, cả thế giới không thể tìm thấy, làm thế nào mà phục sinh được?"
  
"Hì hì, mặc kệ ngươi làm cái gì, đều không thể gặp lại hắn, không bằng chết sớm chút, cùng chúng ta xuống địa ngục đi."  
Những lời ma quái ác ý đó văng vẳng bên tai, Chúc Tiêu nhíu mày thật chặt, trong tiềm thức bắt tay cố gắng nắm giữ thứ gì đó.
  
..

Người cỏ của hắn đâu?
  
Chúc Tiêu miễn cưỡng suy nghĩ nhiều, nhớ lại rằng con búp bê rơm mà Văn Thanh Nhạc đích thân làm cho mình đã được cất trong túi áo trước đây.
  
Chúc Tiêu cực kỳ thong thả ngồi dậy, một lúc sau hắn đứng dậy để lấy nó.
Nhưng hiện tại muốn di chuyển thật sự quá thống khổ, mỗi một bước đều phảng phất hao hết lực lượng toàn thân.
"Phanh."
Thân thể té ngã trên đất mặt phát ra tiếng vang nặng nề.

Ý thức của Chúc Tiêu dần tan biến khi cơ thể ngã xuống đất.

Không thể kiểm soát được, ý thức của hắn trôi đi ngày càng xa.
  
Chúc Tiêu có thể điều khiển người chết và quan sát mọi thứ qua những xác chết đó, nhưng hắn không thể để xác chết trở thành cơ thể thứ hai của mình.
Nhưng dưới sự kích thích của cơn đau này, Chúc Tiêu khẽ tỉnh dậy và phát hiện ra rằng mình dường như bị một thứ nhỏ bé nào đó chiếm hữu trước.
 ————
Văn Thanh Nhạc đang sạc thiết bị thay đổi giọng nói kiểu bông tai của mình.

Thiết bị thay đổi giọng nói này được sạc trong một giờ và thay đổi âm thanh trong vòng hai tháng.

Nó không dễ sử dụng.

  
Cậu hắng giọng và nhận ra rằng giọng nói ban đầu bây giờ hơi xa lạ với mình.
【Tôi nghĩ mọi việc đang diễn ra rất tốt đẹp ở đất nước này, người lãnh đạo cũng tốt.

】Hệ thống trò chuyện với cậu, 【Ít nhất thì sẽ không đến tận cửa để giết cậu.


  
【Chúc Tiêu cũng rất tốt.

】 Văn Thanh Nhạc giải thích, 【Chỉ là hắn đã nghi ngờ và hoang tưởng từ khi còn nhỏ.

Có lẽ hắn vẫn không tin những gì tao nói.


Hệ thống bày tỏ sự nghi ngờ về nhận định "Người tốt".

Cậu mỉm cười, không bác bỏ, đặt bông tai hình đinh ở nơi sạc, đi mở cửa sổ thông gió.
Dường như có thứ gì đó ập đến sau khi cửa sổ mở ra, một con chim bay vào và rơi xuống sàn.
Tiểu gia hỏa kia lông xù tròn xoe, mắt nhắm nghiền, trên ngực có một vết thương sâu, khuôn mặt đầy lông lá hiện rõ vẻ đau đớn.
Văn Thanh Nhạc cau mày, quỳ sấp xuống gần con chim nhỏ, cẩn thận xem vết thương.
【Vết thương này rất nghiêm trọng, có thể sắp chết rồi.

】Hệ thống nói, 【Đã quá muộn để gọi bác sĩ thú y, quên nó đi, hãy để nó yên nghỉ.


Văn Thanh Nhạc không nói chuyện, cậu tìm một gian phòng nhỏ trang bị trị liệu cùng nước thuốc và băng vải, muốn tận lực cứu chữa thử.  
Văn Thanh Nhạc đem máy trị liệu đặt ở một bên, sau đó vươn tay, muốn đem tiểu gia hỏa kia nâng lên đặt ở trên máy trị liệu.
Tựa hồ cảm giác được có người tiếp cận, chim nhỏ mở to đôi mắt đen, nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi bắt đầu giãy dụa, dường như muốn tránh xa cậu.

Chúc Tiêu không nghĩ tới, mình sẽ gặp người thanh niên trong tình trạng này.
Trước đêm nay, dư quang trong lòng hắn càng thêm tin tưởng rằng người này chính là Văn Thanh Nhạc, nhưng bởi vì bản tính đa nghi, hắn vẫn có phần nghi ngờ.
Mà cách đây không lâu, những oan hồn kia nói rằng linh hồn của người đó đã biến mất từ ​​lâu, hiện tại trong lòng hắn càng thêm nghi ngờ.
Chúc Tiêu không muốn chấp nhận lòng tốt của một người khác, bản thân hắn phải chịu đựng nỗi đau này vì người ấy.

Hơn nữa, có quá nhiều điểm khác biệt giữa người đàn ông này và Văn Thanh Nhạc, chẳng hạn như giọng nói
"Chạy cái gì, không muốn sống nữa?" Thanh niên nhẹ giọng mắng, "Ngoan ngoãn chút đừng nhúc nhích!"
Thanh âm này hoàn toàn khác với giọng nói thường ngày của người thanh niên.

Nhẹ nhàng và mềm mại hơn, và cũng phù hợp hơn cho khuôn mặt này.
Đây là giọng nói mà Chúc Tiêu đã bỏ lỡ trong nhiều năm.
Văn Thanh Nhạc nhìn con chim nhỏ đột nhiên trầm mặc, hai mắt đậu đen nhỏ mở to nhìn cậu, bất động thanh sắc.
"Tốt." Văn Thanh Nhạc nhẹ nhàng sờ sờ lông tơ của con chim nhỏ mập mạp, đem con chim nhỏ mập mạp đặt vào lòng bàn tay, vừa định đặt lên trên thiết bị xử lý, liền thấy con chim nhỏ mập mạp đá chân, khép lại mắt, ngỏm củ tỏi. (=)))
Văn Thanh Nhạc trong lòng lộp bộp một chút: "!!!"
Là giọng cậu quá lớn, trực tiếp đem tiểu gia hỏa này hù chết sao?
 ————
Chúc Tiêu về lại thân thể của chính mình.
Đau đớn vẫn như cũ ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi, nhưng hắn cái gì cũng không cảm giác được.
Chúc Tiêu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vội vàng trở lại giường, nhặt quang não trên đầu giường lên, mở trang web nhập "máy thay đổi giọng nói".
Ngay sau đó, một loạt hàng hóa rực rỡ hiện ra trước mắt.
  
Chúc Tiêu cau mày và nghĩ về sự khác biệt giữa thanh niên lúc nãy và ngày thường, rồi gõ
【Bông tai, công cụ thay đổi giọng nói.

】vào thanh tìm kiếm
Lần này nội dung ít hơn nhiều, xếp hạng phía trước có vài cửa hàng đều có, Chúc Tiêu đã nhấp vào và phát hiện ra rằng đây không phải là loại được đeo bởi những người trẻ tuổi.
Cuộc điều tra của Chúc Tiêu từ cửa hàng này sang cửa hàng khác cho đến cửa hàng cuối cùng.
Cửa hàng này tuyên bố có công nghệ đen cho phép khách hàng tùy chỉnh giao diện của bộ thay đổi giọng nói mà họ muốn.

Chúc Tiêu nhấp vào phần mô tả nó cho chủ sở hữu và hỏi xem có ai đã tùy chỉnh bộ thay đổi giọng nói này hay không.
【Điều này...!Xin lỗi, chúng tôi không tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng】
Chúc Tiêu không muốn nói lời vô nghĩa, vì vậy trực tiếp chuyển một khoản tiền.
【 Ai nha, ngài làm gì vậy? Này, này thật sự là quá nhiều......】 Chủ quán ma lưu thu tiền, và gửi cho hắn một số hình ảnh.

【Nhìn xem có thứ ngài đang tìm không? 】
Chúc Tiêu nhìn thấy mục tiêu của mình trong nháy mắt.

  
Đôi bông tai nhỏ, đeo vào dái tai giống như một nốt chu sa nhỏ, nếu không được kiểm tra cụ thể, chắc hẳn họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng chúng là một dụng cụ thay đổi giọng nói.
Chúc Tiêu thở ra từ từ và vùi đầu vào chăn bông.
  
Gần như là nhớ nhà, Văn Thanh Nhạc ở bên cạnh, nhưng không nghĩ ra được câu nào để nói đầu tiên.
  
Xương trắng nằm ở bên giường hiển nhiên không nhìn ra được hắn vui vẻ như vậy, hung ác nói: "Ngươi vui vẻ cái gì? Nỗ lực cực nhọc, tất cả nỗ lực, đều tiêu hao hết!
" Cút.

"Thuộc hạ của Chu Tiêu đã rất cố gắng, những sau đó xương thành vẫn bị tan thành bột," Tao rất vui vẻ.

"
————
Văn Thanh Nhạc đến nơi chôn cất chim, một đêm không thể nào ngủ ngon, buổi sáng trước khi ra cửa uể oải đem máy đổi giọng đeo vào.
  
Vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Văn Tiêu đứng quay mặt vào tường, tựa hồ có điều suy nghĩ.
  
"Sớm." Văn Thanh Nhạc chào hỏi, "Nhóc vẫn luôn ở chỗ này chờ anh sao? Tại sao không gõ cửa?"
Chúc Tiêu: "......"
Văn Thanh Nhạc: "?"
Tại sao không gõ? Quên đi, loại suy nghĩ thoáng qua này hắn không thể hiểu được, hắn chỉ cần làm bộ đã hiểu là được.  
Văn Thanh Nhac đi tới bấm thang máy: "Trước tiên ăn sáng, sau đó đi tham gia hoạt động tiếp theo."  
Thang máy đến, Văn Thanh Nhạc dẫn đầu đi vào thang máy, Văn Tiêu đi theo, đứng ở bên nút bấm thang máy.
  
Văn Thanh Nhạc đợi một hồi, thấy Văn Tiêu không có ý định làm gì, liền vươn tay ấn xuống tầng.
  
Nhưng mà, vừa ấn ngón tay xuống, Văn Tiêu liền duỗi tay ra, ngón tay liền đặt ở bên cạnh ngón tay của cậu, giống như một đôi.
  
Văn Thanh Nhạc: "......"
Văn Tiêu tựa hồ đột nhiên cảm thấy như vậy không thích hợp, đột nhiên vuốt ngón tay xuống, nhấn vào tất cả các nút số.
  
Văn Thanh Nhạc: "...???"
  
Văn Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thất thường của Văn Thanh Nhạc: "Đồng chí, bị sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận