Editor: Bầu
Chương 14: Niên thiếu (3)
Giang Như Thu vẫn nhớ dáng vẻ lần đầu tiên Kiều Nguyệt xuất hiện trước mặt anh.
Cô giống như một thiên thần nhỏ đi lạc, mặc dù khoác trên mình chiếc áo khoác đen gần như hòa vào màn đêm, nhưng chiếc điện thoại di động cô đang cầm trên tay vẫn sáng đến khó tin, để anh nhìn thoáng qua vào mắt cô.
Sáng sủa và sạch sẽ, thậm chí không thua kém ánh trăng.
Khiến anh sinh ra nhất thời, muốn che giấu tâm tư.
Máu bắn tung tóe trên người anh, bây giờ không còn gì là bẩn thỉu hơn, anh trông xấu hổ và nghèo khổ, còn cô đứng bên cạnh anh sạch sẽ.
Nhưng liệu anh có ổn không.
Có ổn không?
Anh có ổn không?
Không tốt, anh rất không tốt.
Đầu ngón tay run lên, ngay cả bước chân cũng loạng choạng.
Lực của Tưởng Thắng đánh vào người anh không hơn không kém, nhưng đối với anh, đau đớn từ lâu đã là chuyện thường, cũng sẽ không vì chuyện này mà bất ổn.
Anh chỉ là......!Không khống chế được.
Anh không khống chế được muốn kéo cô gái đang đứng trong ánh sáng đến bên mình, không khống chế được mà muốn cô cũng bị nhiễm bẩn từ cơ thể mình.
Như bậy giờ.
Khi anh hỏi Kiều Nguyệt "Cậu có sợ tôi không", nỗi đau sâu trong mắt Kiều Nguyệt khiến lòng anh run lên, ước cô có thể ôm mình vào lòng, ôm trái tim nóng bỏng của anh.
Để cô cảm nhận cảm giác, cảm giác mạnh mẽ này gần như hủy diệt anh, là điều mà trước đây anh chưa từng trải qua.
Nỗi đau trong lòng Kiều Nguyệt nảy sinh vì những lời của Giang Như Thu nhanh chóng nhạt dần, lo lắng và nghi ngờ được thay thế.
Thiếu niên trước mặt khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên cô đối mặt với anh vào buổi sáng, vì vậy cảm xúc trong mắt anh hoàn toàn không rơi vào mắt cô.
Đó là một đôi mắt đen và sâu, giống như bầu trời đêm và sóng biển, nhưng đầy nguy hiểm.
Khoảnh khắc cô chạm vào ánh mắt, cứng đờ từ đầu đến lòng bàn chân.
Gió lạnh buổi tối xuyên qua hàng rào quần áo, không khí mát lạnh lướt qua da thịt cô từng li từng tí khiến những lời an ủi bên miệng cô biến mất.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, mau lên đi." Kiều Nguyệt buông xuống lời này, xoay người rời đi.
"Kiều Nguyệt."
Cô không đạt được mong muốn.
Giang Như Thu nắm cổ tay cô, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy ngón tay nóng bỏng chuyển động vài vòng trên cổ tay, liền rút ra.
Cô không muốn gây tổn thương bạn cùng bàn đáng thương và tốt bụng trước mặt mình, chỉ cho là mình đã nghĩ quá nhiều, hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"
Có chuyện gì vậy? Tất nhiên là tôi không muốn cậu đi.
Giang Như Thu nhìn cô cười, bởi vì vừa nãy tiếp xúc thân thể khiến anh cảm thấy vui vẻ, cho dù nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng đờ của cô cũng không thể loại bỏ được.
"Bây giờ trời đã tối, cậu trở về cũng không an toàn."
Hóa ra là chuyện này, Kiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đón xe trở về, rất an toàn."
Giang Như Thu nhíu mày: "Cậu không thấy tin tức những người tài xế xe buýt chuyên nghiệp làm tổn thương các cô gái sao? Tất cả đều giống như cậu, một mình, lại ra ngoài vào ban đêm, điều đó rất nguy hiểm, không an toàn."
Kiều Nguyệt giật mình, "Cũng không nghiêm trọng như vậy."
Vẻ mặt Giang Như Thu nghiêm nghị: "Có."
"Vậy, tôi không đón xe nữa, trở về thôi."
"Sao có thể? Tóm lại ở một mình không an toàn."
Mặt anh nhăn lại.
Cho dù đường nét trên khuôn mặt có nhăn thì trông vẫn rất đẹp, ngay cả sự bất mãn trong lòng Kiều Nguyệt vì sự chăm sóc quá mức của anh cũng đã tiêu tan.
"......Tôi không thể không về nhà."
Hai mắt Giang Như Thu sáng lên, khóe miệng nhếch lên.
Nhưng anh không dám quá lộ liễu, vì sợ quá lộ liễu sẽ bị cô phát hiện.
Dù anh muốn giữ cô trong lòng nhưng vẫn chưa phải lúc.
"Thôi, tôi bắt xe đưa cậu về."
Khi Kiều Nguyệt lên xe, cô vẫn còn hơi bối rối.
Vậy...!lý do của vòng tròn lớn như vậy là gì?
Cô đưa anh, anh đưa cô......!
Nhưng Giang Như Thu không có ý tốt, cho dù cô nghĩ lại chuyện này kỳ lạ, cũng không thể biểu đạt được gì, chỉ nói cảm ơn anh.
"Tôi không nghĩ nhà cậu ở trong thành phố, rất xa trường.
Nếu cậu sợ về nhà một mình, cậu có thể đón xe trở về, vậy ông ta sẽ không thể gặp được cậu."
Kiều Nguyệt rất chân thành mà đề nghị ý kiến cho Giang Như Thu.
Cô thực sự không thể hiểu được.
Vừa nãy theo anh đến tiểu khu nơi anh sống, rất cao cấp, hơn nữa anh không thường mặc đồng phục học sinh, quần áo đều rất đẹp, không thiếu tiền.
Vậy nên Tưởng Thắng mới tìm anh sao?
Nhưng vì anh đã vướng vào chuyện đó nên không còn cách nào.
Vì anh nói không có người lớn ở nhà nên lúc nào cũng có thể đón xe trở về, để Tưởng Thắng không có cơ hội tiếp cận anh.
Vẻ mặt Giang Như Thu ngẩn ra, một lúc lâu sau, dưới ánh mắt lo lắng của Kiều Nguyệt mới nói: "Không thể thoát."
Kiều Nguyệt đã sớm hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Vì những lời anh nói trên xe, Kiều Nguyệt bắt đầu những ngày anh cùng anh về nhà, sau đó được taxi đưa về, nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng họ đã làm như vậy được một tuần rồi.
Kiều Nguyệt cũng muốn từ chối, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy sự mất mát và buồn bã dâng trào của Giang Như Thu, cô không thể nhẫn tâm.
Đành phải đồng hành cùng anh trong hoạt động "Cậu đưa tôi tôi đưa cậu".
Kiều Nguyệt thu dọn cặp sách rất chậm, luôn nghĩ xem nên lấy lại sách gì, cuối cùng cô mang theo một chiếc cặp sách nặng, không thể đọc xong.
Vì vậy, cô luôn về rất muộn.
Hôm đó, lớp trưởng chuyên toán Tưởng Giai Giai không khỏe, đúng lúc cô trực, Kiều Nguyệt thấy cô ấy rất khó chịu nên đã thay cô ấy dọn vệ sinh, sợ quá muộn nên để Giang Như Thu về trước.
Cô tranh thủ đọc lại các từ tiếng Anh trong lớp học một lúc trước khi về nhà.
Trời sắp tối, đèn trên đường đều sáng khi cô tan học.
Chỉ mất vài chục phút để cô về nhà, sau đó đi bộ chậm rãi.
Về nhà có hai con đường, một đại lộ có ô tô qua lại trên đường, còn một con đường mòn khác rất tiện lợi, con đường sỏi đá, ít người qua lại.
Kiều Nguyệt chưa bao giờ thích những nơi quá ồn ào, trước khi về nhà cùng Giang Như Thu, cô luôn thích nghe hát và chậm rãi về nhà sau khi tan học, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Mày làm ông ta bị thương nặng, tốn rất nhiều tiền đi khám bệnh, sau này còn phải chữa bệnh, mày chỉ cho chút tiền, sao có thể đủ dùng!" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ như cắt qua con đường băng giá.
"Tôi chỉ có bấy nhiêu."
"Mày nói bậy, Giang Hải kinh doanh ở nước ngoài, kiếm được rất nhiều tiền, mày không thấy xấu hổ khi cho tao ít như vậy sao? Nếu không có tao, mày có nghĩ rằng mình có thể sống ở trên đời này không? Là tao sinh ra mày, tiền của mày là của tao, mau lấy ra!"
Diệp Mai hét lên, mái tóc dài buộc sau đầu bù xù, làn da ngả vàng, từng mảnh buồn tẻ ghi dấu cuộc đời nghèo đói.
Diệp Mai thấy thiếu niên đứng yên, vẻ thanh lịch đã khắc sâu trong xương hơn mười năm đã bị cuộc đời bào mòn từ lâu, giống như người đàn bà đanh đá bước tới, lật tung túi áo và ba lô của anh.
"Giang Như Thu!" Kiều Nguyệt cao giọng gọi anh.
Mọi thứ bị nghi ngờ trước đó đã được giải thích sau mối quan hệ tan vỡ giữa hai người.
Vì sao Tưởng Thắng và Diệp Mai cố tình đòi tiền anh, vì sao anh bị bắt nạt một cách thảm hại như vậy, nhưng không dám nói cho người khác biết, bởi vì anh căn bản không thể thoát khỏi.
Kiều Nguyệt vốn xấu hổ không biết nên làm gì, lẽ ra cô nên quay người rời đi, coi như không thấy, dù sao cảnh tượng trước mắt cũng không phải là một thứ huy hoàng, mối quan hệ giữa cô và Giang Như Thu không đủ tốt đến mức có thể chia sẻ mọi thứ.
Sẽ thật tệ nếu anh bị tổn thương lòng tự trọng vì bị bà ta đánh.
Chỉ có một mình Diệp Mai, Tưởng Thắng có lẽ vẫn đang nằm trong bệnh viện, tuy Giang Như Thu gầy yếu, nhưng dù sao cũng là con trai, so với Diệp Mai thì cao hơn một cái đầu, nên sẽ không bị bắt nạt.
Kiều Nguyệt nghĩ vậy, muốn rời đi.
Nhưng cô nhìn thấy Diệp Mai vồ lên người Giang Như Thu, xé rách áo khoác của anh, cặp bị bà ta xé toạc, tất cả những thứ bên trong đều đổ xuống đất, thấy bên trong không có thứ mà bà ta muốn, trong cặp của anh không có gì, tức giận giơ tay tát anh một cái.
Giang Như Thu bị đánh đến nỗi bước đi không vững, một bước đã bị ngã.
Cúi đầu, không nhìn thấy cảm xúc.
Kiều Nguyệt bước tới, kéo Giang Như Thu đến bên cạnh cô, đi về phía trước, chặn trước mặt anh.
"Dì Diệp, có chuyện gì thì từ từ nói, dì đừng động tay."
Kiều Nguyệt vốn rất dịu dàng, cho dù cô kìm nén cơn tức giận xuống, giả bộ mỉm cười, cô cũng không khiến người ta cảm thấy giả tạo.
Diệp Mai trước đây là một thành phần trí thức cao, bà ta sinh ra trong một gia đình khoa bảng, tính cách kiêu ngạo trong xương, sau vài năm nghiền ngẫm, dù chỉ một chút bột phấn thôi cũng đủ khiến bà ta không thể không cúi gằm mặt, giương nanh múa vuốt trước mặt người khác.
"Con đừng nghe lời dì mắng vừa nãy, nhưng những lời dì nói là thật! Cậu ấy là con trai dì, ngay cả khi dì ly hôn với bố cậu ấy, thì dì cũng là mẹ cậu ấy, tại sao phải đòi tiền con trai, nhưng là mẹ lại thiếu nợ khắp nơi? Con nói xem, có phải không có đạo lý hay không!"
Diệp Mai càng nói càng cảm thấy hợp tình hợp lý, ánh mắt như dao như quát Giang Như Thu.
Kiều Nguyệt nắm lấy cánh tay Giang Như Thu, xuyên qua lớp vải dày, luồng khí cuồng bạo và tuyệt vọng của thiếu niên có thể truyền đến lòng bàn tay cô, khiến cô lạnh cả người.
Giả vờ làm cha mẹ, từ xưa đến nay chưa bao giờ nghĩ đến con cái.
Nhưng hôm nay, cô phát hiện tất cả đều không phải như vậy, có người mặc quần áo da người, bất luận thân phận gì, đều không che giấu được dã tâm động vật.
"Cậu ấy còn đang đi học, cần tiền học phí và sinh hoạt, cậu ấy vẫn chưa phải là người lớn, có thể có bao nhiêu tiền."
Diệp Mai không vui: "Cha cậu ta có tiền!"
Giọng Kiều Nguyệt nhẹ nhàng, bình tĩnh nhìn bà ta, "Đó cũng là tiền của cha Giang Như Thu.
Kể từ khi dì ly hôn, cậu ấy không có quan hệ nào với dì."
"Cô cuối cùng có ý gì?"
Diệp Mai không ngốc, hóa ra chút xấu hổ trong lòng đã bị thay thế bằng tức giận, lại bị một cô gái chưa đủ lông đủ cánh dạy dỗ, điều này khiến bà ta rất mất mặt, đặc biệt là mệnh đề trong câu của cô gái này làm rõ mối quan hệ giữa bà ta và Giang Như Thu.
"Bà cho tôi số tài khoản, ngày mai tôi sẽ gọi điện chuyển tiền." Giang Như Thu nói xong câu đó, như thể tất cả sức lực bị rút hết, lảo đảo một chút, bị Kiều Nguyệt giữ chặt.
"Giang Như Thu......" Kiều Nguyệt vốn nói thay anh vì cô không muốn nhìn thấy điều đó, hơi thô lỗ, nhưng cô không thể chịu được khi thấy một chàng trai ngoan ngoãn và tốt bụng bị bắt nạt như vậy.
Đêm đó, anh bị Tưởng Thắng đánh chết, là mẹ anh, nhưng Diệp Mai ở bên cạnh lại không ngăn cản, ngược lại càng đổ thêm mắm thêm muối, đây là cái gọi là mẹ con sao?
Anh còn phải cho bà ta tiền, tôi cần tôi cứ lấy, chuyện này muốn tới khi nào!
Giang Như Thu nắm lấy bàn tay cô, bao tay cô vào lòng bàn tay nóng rực của anh, lấp đầy trái tim đã bị thủng bấy lâu nay.
"Dù gì bà ta cũng là mẹ tôi, tôi sẽ cho."
"Cậu đừng xung đột với bà ta, bà ta không phải người tốt Ngươi đừng cùng nàng khởi xung đột, nàng không phải người tốt."
Vành mắt anh đỏ hoe, lời nói ra như thấm đẫm nước mắt, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Vì vậy, Kiều Nguyệt không nhận ra bàn tay đang bị anh nắm chặt.
Nó đã vượt quá sự tiếp xúc bình thường của cô với bất kỳ người khác giới nào.:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thật đáng thương, thật đáng thương, may mắn còn có Kiều Kiều.