Đúng mười giờ, Bạch Linh với nghị lực rất mạnh thức dậy, nhanh chóng mặc quần áo.
North không thể khuyên can nên đành mang theo đủ nước ấm và gậy ức chế cùng hắn lên lớp.
Sau khi họ rời đi, phòng ngủ rơi vào im lặng.
Không bao lâu, khoang thuyền con nhộng vốn đóng kín từ từ mở ra một khe hở, có người nhanh nhẹn không tiếng động nhảy ra ngoài, lười biếng xoa mái tóc màu lúa mì của mình, áo vô tình bị vén lên, lộ ra vòng eo cơ bắp săn chắc phía trước.
"......Đây là gì?"
Ánh mắt sắc bén màu đỏ cam của cậu ta thoáng nhìn, cầm miếng thịt bò khô lên, kiểm tra đường vân của miếng thịt dưới ánh đèn.
"Hàng chất lượng cao à." Đây không phải là chất lượng mà người bình dân có thể có được.
Sava lẩm bẩm một cách sâu xa, sinh ra hứng thú với lai lịch của bạn cùng phòng.
Nội dung giảng dạy ở lớp O đức được chia thành hai phần, một là giáo dục tư tưởng, hai là rèn luyện năng lực.
Bài giảng hôm nay tên là 《 Xây dựng quan niệm sống tư tưởng đạo đức của O》, loài chim và hải sản nhỏ trộn lẫn, nhìn thoáng qua trong lớp, đủ loại tiểu O chiếm gần hết giảng đường.
Bạch Linh và North ngồi ở hàng ghế sau.
Nhiệt độ bên ngoài hơn 10 độ, thiết bị sưởi ấm trong phòng học không đủ, một lúc sau, máu lưu thông chậm lại, cơn buồn ngủ ập đến.
Giảng viên nhìn thấy đầu của những tiểu O gục lên gục xuống, không hài lòng vỗ bảng đen, "Các em có nhớ những nội dung tôi vừa giảng không? Giảng gì vậy?"
Phía dưới trả lời lác đác: "Đang giảng về...!nhược điểm của hệ thống người giám hộ?"
Sắc mặt giảng viên dịu đi một chút, nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, 【Hệ thống người giám hộ】 là ngụy khoa học, là cặn bã phong kiến khuyến khích sự cạnh tranh nam giới* của alpha do vị tiên hoàng tà ác kia thiết lập.
Làm một O có ý thức đạo đức, chúng ta phải học cách nói "không" với cám dỗ của sự cạnh tranh nam giới, giữ mình trong sạch, bớt xem video alpha khoe cơ bụng, như vậy mới có thể sinh ra những quả trứng không bị vỡ, phấn đấu trở thành người tiên phong đẻ trứng."
(*Xã hội cạnh tranh nam giới: một xã hội bị chi phối bởi giá trị "đấu tranh giữa nam giới".
Sự cạnh tranh giữa các cá nhân nam giới khác nhau – dẫn đến giá trị xã hội "ghét đàn ông" và hình thành giá trị "lấy phụ nữ làm trung tâm" trong xã hội hiện đại.)
North dùng khuỷu tay chọt chọt Bạch Linh: "Điểu điểu, trứng của bạn có màu gì? Nghe nói loài chim các bạn còn có trứng màu xanh và tím."
Bạch Linh đang vẽ ngón giữa lên sách giáo khoa: "Tôi chưa từng sinh."
"Tại sao, chắc hẳn bạn không thiếu người phối ngẫu phải không?"
"Ghê tởm, cũng không có rảnh đẻ trứng."
North xấu hổ: "...Không hổ là bạn, nguyên nhân trực tiếp như vậy."
Cậu ta nhìn quanh, kỳ quái nói: "Này, tân tiểu sủng (thú cưng mới) của chúng ta sao còn chưa tới?"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phía trước "bùm", một tiếng nổ lớn!
Những tiểu hải sản xúc tu cứng đờ, chim sẻ thì lông bay tứ tung.
Cánh cửa phòng học ngã rầm vào tường, để lại dấu vết trên xi măng, rồi bật ngược trở lại với một tiếng cọt kẹt khó chịu.
Mắt ưng màu cam của người đạp cửa coi trời bằng vung quét khắp nơi, ném túi lên vai, nhướng mày nở nụ cười:
"Đủ các loại, nên ăn người nào trước?"
Mọi người: "............"
Đôi mắt màu cam, hai lỗ tai lông vũ dựng đứng trên đỉnh đầu, thân hình cao lớn vạm vỡ vượt xa omega bình thường, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra chính là kiểu gien đẹp trai khôn sống mống chết*.
(*chỉ biết sống lấy mình, chớ không biết làm cho người ngu dại cùng sống)
Toàn bộ sửng sốt ba giây, sau đó từ trong gien bộc phát ra tiếng thét chói tai kinh hãi, tử thần bóng đêm, Cú Đại Bàng!!
Bà nội cha nó, ai mang con cú săn mồi bỏ vào đây vậy hả! Đợi đã, hắn đã ăn sáng chưa? Cú có thể bay từ trên trời xuống để ăn những thứ bơi dưới biển, chúng ta đều nằm trong thực đơn của hắn a a a mặc kệ trước tiên hãy chạy chạy chạy ——
"Chạy cái gì mà chạy?" Sava bắt chéo đôi chân dài, chặn lối ra duy nhất, nhàn nhã nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà."
Mọi người đều giận mà không dám nói gì.
Kẻ không có sức mạnh mới gọi là đùa, kẻ có sức mạnh để chế biến họ thành một thực đơn vịt quay, gà quay, nhím biển hấp, mâm thập cẩm thì không gọi là đùa, đó gọi là uy hiếp!
Giảng viên cũng rất tức giận, người quản lý tuyển người như thế nào, tại sao mỗi lần ngày càng tệ hơn, trong lớp đã có một đứa bạch mao không tuân thủ O đức, đây lại là một cái gai khác sao?
Giảng viên tức giận bảo Sava ngồi xuống, Sava liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở hàng ghế sau, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Bạch Linh.
Chỗ ngồi rất hẹp nên Sava khoanh tay và ngả người về phía sau, chiếm nửa chỗ ngồi.
Bạch Linh: "Nhấc cái mông lên."
Sava: "Cái gì, cậu ghen tị à?"
Bạch Linh: "..."
Sava II.
Cháu trai của lão Nguyên soái Công tước Sava, phi công cơ giáp ác điểu thành công nhất tại Đại học chỉ huy quân sự đế quốc trong năm mươi năm qua, là một thiếu gia quý tộc thuần chủng có gốc gác tốt.
Đồng thời cũng là kẻ thù lâu năm của Bạch Linh kiếp trước, là chướng ngại vật khó khăn nhất trên con đường cách mạng, trước kia suốt ngày dùng đao đánh giáp lá cà cùng hắn, hàng xóm thổ phỉ tranh giành địa bàn.
Lại gặp nhau ở đây, không thể không nói một câu ——
Oan gia ngõ hẹp.
Nếu không phải làm việc âm thầm, Bạch Linh thật muốn trói tên khốn kiêu ngạo này lại, đánh cho hắn ta gà bay trứng vỡ.
Sava nhìn đôi tay khớp xương lởm chởm, nhướng mày: "Nhìn đôi tay này xem, cậu cũng là ác điểu phải không? Ác điểu tóc trắng, là Diều Trắng hay là Cắt Saker? Cũng không đúng......"
Sava ỷ vào chiều cao của mình, ngước mắt liếc nhìn đỉnh đầu Bạch Linh, trên mái tóc trắng như tơ tằm có một chiếc kẹp nhỏ khó thấy, loáng thoáng có thể nhìn thấy lông tơ màu xanh xám đậm giữa chiếc kẹp.
Đây là chiếc lông vương miện, một đặc điểm giới tính đặc biệt của người dị chủng lớp điểu, giống như chiếc mang ẩn dưới cằm của tộc hải dương, có thể dùng để xác định huyết thống.
Tuy nhiên, có một số huyết thống hỗn tạp, màu lông không khỏe mạnh, không muốn bị nhận ra, sẽ dùng kẹp tóc giấu chúng đi.
Sava nhanh chóng sàng lọc danh sách các loài ác điểu, cuối cùng dừng lại tại một lựa chọn không khả thi.
"Chim ưng Peregrine, cậu là một chú chim ưng Peregrine bị bạch tạng phải không? Kỳ quái, sao tôi chưa gặp qua cậu trong gia tộc chim ưng, tuy rằng chim ưng Peregrine độc lai độc vãng, nhưng không đến mức gãy chân mà không có tộc nhân ra mặt để giải quyết, trừ phi cậu trở mặt với họ..."
Suy nghĩ của Sava chợt chuyển động, "Chẳng lẽ cậu là phái phục hồi —— Ối!"
Sava đột nhiên rên lên một tiếng, kích động đứng dậy.
Chim thối! Dẫm chân mình.
Giảng viên nghi hoặc nhìn qua, Sava hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Linh, cố chịu đựng đau, ngẩng đầu bịa chuyện nói:
"Em muốn trả lời câu hỏi này."
Giảng viên kinh ngạc liếc Sava, trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra người này còn cứu được.
"Tốt lắm, mời bạn học này cho tôi biết, tiêu chí chọn bạn đời của một omega vĩ đại là gì?"
Sava: "Khuôn mặt phải đẹp, công năng phải nhiều, tuổi thọ pin phải dài, thủ đoạn phải sáng sủa, đừng ở thời điểm tâm tình tôi không tốt tới quấy rầy."
Một tài liệu giảng dạy mặt trái theo kiểu sách giáo khoa.
Giảng viên nghẹn đỏ mặt, cuối cùng phun ra năm chữ: "...!Cút ra ngoài đứng đi!"
Sava nhún vai, cầm túi đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn hung tợn làm một khẩu hình với Bạch Linh:
Đừng, ngủ, say, như, chết, vào, ban, đêm, haha.
Bạch Linh giơ thẳng ngón giữa lên, nhìn Sava rời đi.
Ân oán này xem như đã được giải quyết.
Ăn xong bữa trưa không có thức ăn mặn ở căn tin, Bạch Linh có chút đổ mồ hôi, liền vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hắn có thể là có thù với tính tố A, ăn đi ăn lại, lần nào cũng không chịu nổi.
Thân thể suy nhược như vậy, khả năng sinh sản chỉ ở mức D, khoang sinh sản rách nát, lại rất kén chọn, cực kỳ ghét bỏ pheromone nhân tạo, sông cuộn biển gầm muốn phun thuốc ra ngoài, ầm ĩ phải đi ra ngoài săn mồi.
Bạch Linh tâm phiền ý loạn, dùng nước lạnh rửa cổ và mặt, lấy độc trị độc, dựa vào lạnh để trấn áp bản năng của tuyến sinh dục.
Trước kia hắn cũng không "Yếu ớt" như vậy.
Bất cứ khi nào cảm thấy không thoải mái cũng muốn được an ủi, không được phép tiếp tục như vậy!
Phải kiểm soát nó, đừng nghĩ tới những thứ đó...
Trong đầu có cảnh báo này, ngón tay cũng vô thức chạm vào túi mình.
Bên trong có thẻ chìa khóa, một miếng thịt bò nhỏ, còn có một ít tóc dài màu vàng...
"Này, đưa thịt bò của mày ra đây, tao thấy nó trong túi mày!"
Một tên O tóc xanh đột nhiên ngăn hắn lại, kiêu ngạo ra lệnh.
Bạch Linh liếc tên kia một cái: "Tại sao?"
Chim hỉ thước màu xám tro ưỡn ngực: "Chưa nghe nói đến bang Tước Tước sao? WC là địa bàn của chúng tao, mày phải nộp phí bảo vệ."
Tâm trạng Bạch Linh đang không tốt, phiền nhất loại ỷ thế hiếp người này.
Hắn trực tiếp kéo chim hỉ thước xám vào WC dạy bảo một chút, lật ngược tình thế giật đi đống đồ ăn vặt mà tên kia lấy được từ người khác.
Bạch Linh ném chiếc bánh mì trong tay, cười lạnh: "Tiền bảo vệ phải không? Tao đã lấy."
"Mày...!mày đợi đó!" Chim hỉ thước xám tức giận bỏ chạy.
Chưa đầy một phút sau, cửa nhà vệ sinh lại bị đá mở.
Bạch Linh nheo mắt, trong gương nhìn thấy năm sáu người hùng hổ xuất hiện, dừng lại ở một khuôn mặt quen thuộc, liền cong môi, vẩy nước giữa các ngón tay, thản nhiên nói:
"Như thế nào, đến đây nhiều người như vậy để nộp phí bảo vệ cho tao à."
Chim hỉ thước màu xám lập tức nhảy lên, xù lông trên đỉnh đầu, kéo tên to lớn bên cạnh:
"Lão Đại Quạ Quạ, là nó khinh thường bang Tước Tước của chúng ta! Xử nó!"
Omega thủ lĩnh thân hình cao lớn, mái tóc đen sáng như lông quạ, hiển nhiên là vua của loài quạ —— Quạ Phương Bắc.
Con quạ cầm cây tăm của căn tin, đôi mắt u ám nhìn từ trên xuống dưới Bạch Linh, nhếch môi:
"Chính là tên nhóc này ăn nói ngông cuồng, bảo bang Tước Tước của chúng tao nộp phí bảo vệ hả?"
Bạch Linh nhìn thoáng qua chim hỉ thước, biết tên này nhất định trở về thêm mắm thêm muối.
Nhưng hắn cũng không định phủ nhận, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa:
"Tụi mày chỉ có sáu người thôi sao? Đừng lãng phí thời gian, cùng lên đi."
Những lời này thực sự rất kiêu ngạo.
Không chỉ bang Tước Tước ngây dại, mà Sava trong buồng vệ sinh cũng sửng sốt.
Từ xưa đến nay, loài quạ và ác điểu đều tồn tại sự cạnh tranh lãnh địa khốc liệt, nhất là loài chim ưng sống ở thành phố, vốn là cái gai trong mắt của quạ đen.
Tuy rằng hiệu quả chiến đấu tổng thể của loài quạ không bằng chim ưng, nhưng chúng cực kỳ đoàn kết, nếu chim ưng đơn độc cũng rất khó chiếm được quả ngọt.
Huống chi là một con chim ưng tàn tật bị gãy chân.
Trong mắt Sava, trận hỗn chiến này giống như giữa những tân binh.
Nhưng cậu ta từ khe cửa quan sát một hồi, mới nhận ra Bạch Linh lại thân thủ bất phàm, có thể tấn công rút lui một cách thành thạo, khá gọn gàng, có thể nói một chọi sáu cũng không lép vế.
Nhìn thấy tình thế điên cuồng nghiêng về phía Bạch Linh, những người trong bang Tước Tước tức giận.
Có người nghĩ ra thủ đoạn, nhấc nắp bình nước gốm sứ nặng nề giơ lên cao, chuẩn bị đánh vào sau đầu Bạch Linh.
Nếu bị đánh trúng, dù không chết cũng sẽ thành người thực vật.
Bạch Linh nhìn thấy tình hình sau lưng phản chiếu trong gương, trong lòng run lên, dịch sang bên cạnh mười centimet, chuẩn bị nghiến răng chịu đựng, bởi vì thà đập bả vai còn hơn là bị thương ở đầu.
"Này! Quá trớn rồi." Một giọng nói u ám từ đâu vang lên.
Sava đá kẻ tấn công từ phía sau.
Bạch Linh lùi lại phía sau hai bước không hề bị tổn hại gì, ngước lên nhìn thấy đôi giày thể thao cỡ 46 giẫm lên cổ người nọ.
Sava khoanh tay, nâng cằm nhìn bang Tước Tước: "Núi cao còn núi cao hơn, đúng lúc tao rất rảnh rỗi, không thì tụi mày múa may với tao luôn?"
Đột nhiên trong sân có thêm con ác điểu, mặc dù bang Tước Tước có người đông thế mạnh chăng nữa, cũng không dám tiếp tục gây rối.
"Đi thôi!" Quạ nhổ cây tăm vào thùng rác, xua tay, không cam lòng lui về.
Sau khi họ rời đi, Sava mới quay đầu lại, vẻ mặt miễn cưỡng nói: "Đừng nghĩ rằng tôi muốn giúp cậu, tôi chỉ vì miếng thịt bò khô nhận được, không muốn cậu bị chết rất thảm."
Bị chết rất thảm.
Bạch Linh yên lặng nhớ kỹ bốn chữ này.
Cái tên trước mặt kiêu ngạo, hống hách, dần dần trùng khớp với oan gia kiếp trước.
Sava khi đó là thủ lĩnh cách mạng có thực lực rất mạnh và ảnh hưởng lớn nhất.
Khi sự nghiệp của Bạch Linh mới bắt đầu, người này cũng đã dẫn dắt đội chiến đấu chống lại Quân đội Trung ương.
Nhưng sau đó, Bạch Linh tận mắt chứng kiến Sava bị phản bội, bị cầm tù.
Sau đó bị làm mang thai, tự mình hại mình.
Cuối cùng, thiếu chủ Sava cả đời đường hoàng, vì cứu tình nhân beta của mình, sống sờ sờ bị hàng trăm khẩu súng máy bắn chết.
Thi thể nằm trên mặt đất, không ai để ý.
Vẫn là Bạch Linh thỏ tử hồ bi*, tự mình cầm bao tải đi nhặt xác cho Sava.
(*Đồng loại phải biết thông cảm, thương yêu lẫn nhau)
Nghĩ tới đây, Bạch Linh không khỏi trả lời: "Nên tự lo cho mình đi."
Người này thật là không thức thời! Nội tâm Sava thầm mắng, muốn nói nếu là mình, đánh một chọi sáu sẽ không bao giờ kéo dài lâu như vậy, "Chim ưng peregrine – dao mổ trên không, chẳng qua cũng chỉ có vậy——"
Lời còn chưa dứt, Bạch Linh đột nhiên lắc lư thân thể, nắm thật chặt bồn bên cạnh mới không bị ngã.
Sava dừng lại, bật đèn trong WC.
Dưới ánh đèn sắc lạnh, con ngươi xám của Bạch Linh co lại thành một khe dọc, run rẩy ở bả vai và cánh tay cũng bại lộ.
Tình hình không ổn chút nào, triệu chứng rất giống với...
Sava nhớ lúc sáng người này uống thuốc ở ký túc xá, nhướng mày nghi ngờ nói:
"Có phải cậu nghiện alpha không?".