Dù sao cũng là đứa con gái nuôi dưỡng mười tám năm, mặc dù tính cách có hơi ngang ngược vì được cưng chiều.
Nhưng đứa trẻ này không có tâm địa xấu, lại rất hiếu thuận.
Bây giờ nhìn thấy Nhan Hoan khóc thương tâm như vậy, trong lòng họ cũng không dễ chịu gì.
Triệu Xuân Lan và Chu Chính thay đổi sắc mặt, Chu Như Như đương nhiên nhìn ra.
Cô ta nghiến răng, không ngờ Nhan Hoan ngu ngốc này lại học được cách giả đáng thương.
Mặc dù rất muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của cô, nhưng Chu Như Như vẫn nhịn.
Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, trong gia đình này ai yếu thế hơn thì có lý hơn, trước đây cô ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong như vậy.
Không được, tuyệt đối không thể để cô ta toại nguyện!
Nghĩ một lúc, Chu Như Như tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay Triệu Xuân Lan cười nói: "Mẹ, thật ra con cũng có thể xuống nông thôn.
Tiểu Hoan vẫn luôn sống ở thành phố, chắc chắn không chịu được khổ ở quê.
Con thì khác, trước đây con đã làm rất nhiều việc đồng áng, chắc chắn có thể thích nghi được."
Triệu Xuân Lan do dự muốn nói, nếu Nhan Hoan không muốn xem mắt lấy chồng, vậy thì bà sẽ tìm mối quan hệ, để Nhan Hoan không phải xuống nông thôn.
Nhưng vừa nghe Chu Như Như nói vậy, bà lập tức thay đổi suy nghĩ.
Như Như nói đúng, Nhan Hoan đã sống những ngày tháng tốt đẹp ở thành phố bao nhiêu năm, còn con gái ruột của bà thì phải chịu khổ ở quê.
Bà chỉ đưa người xuống nông thôn, trả lại vị trí cho từng người mà thôi.
Nhan Hoan đã tự nói muốn xuống nông thôn rồi, vậy thì cứ để cô ta đi.
"Nói bậy gì thế, con vất vả lắm mới về nhà, sao có thể để con xuống nông thôn chịu khổ được!"
Nhan Hoan liếc nhìn Chu Như Như, ôi dồi, trình độ cao thật đấy, một câu đã đảo ngược tình thế, lại khơi dậy sự áy náy của Triệu Xuân Lan, đây là muốn đuổi cô ta đi cho khuất mắt.
Nhưng Nhan Hoan lười để ý, cô không muốn ở lại Chu gia, cứ để Chu Như Như tự diễn một mình đi.
Thấy Nhan Hoan không nói gì nữa, Chu Như Như hơi cau mày, vừa nãy Nhan Hoan không phải cố ý giả đáng thương, mà thật sự muốn xuống nông thôn sao?
Dù thật hay giả, chỉ cần rời khỏi Chu gia là được.
Ba người Chu gia rời khỏi phòng, Nhan Hoan ngồi ngẩn trên giường một lúc lâu, lúc này mới cảm thấy người mình dính nhớp.
Cô ngã một cú, lại lăn một vòng trên đất, bây giờ người cô thực sự rất khó chịu.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi mới xuyên không...!Đầu óc Nhan Hoan rối bời.
Vừa xuyên không đến, cô tưởng mình đã chết, mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ, nghĩ đến kiếp trước ba mươi năm cuộc đời vẫn chưa có đối tượng, lại nhìn người đàn ông trước mắt tự đưa tới tận cửa, thân hình còn đẹp như vậy...!Không ăn một miếng chẳng phải là quá thiệt sao!
Nếu biết đó không phải là mơ, cô chắc chắn sẽ không làm chuyện phóng túng như vậy!
Càng nghĩ, má cô càng nóng bừng.
Nhớ đến người đàn ông đó nói để cô đợi anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng cô còn chẳng biết người đàn ông đó tên gì, cũng không nhìn rõ tướng mạo của anh ta, Chu Như Như còn ở đó rình rập, nếu không đi xuống nông thôn thì chắc chắn sẽ xúi giục cô đi lấy chồng, nếu bị dồn ép thì có thể sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu.