Sau khi rời khỏi phòng học kia Cố Nam Sơn vẫn luôn chiến tranh lạnh với Giang Bích Nhân.
Tuy rằng không hiểu Cố Nam Sơn vì sao tức giận, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức thể hiện ra thái độ muốn hòa giải, chẳng hạn như trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, tặng đồ vật hay là mời đối phương ăn cơm.
Nhưng hắn ta cứ nhất mực duy trì thái độ lạnh nhạt với cô.
Giang Bích Nhân cũng hơi chút buồn bực, hơn nữa còn cộng với áp lực học tập tra tấn, cô căn bản không có khả năng phân chia năng lượng để đi làm chuyện khác, vì vậy mà quan hệ với Cố Nam Sơn cũng dần dần trở nên lãnh đạm.
Mà Cố Nam Sơn cũng phiền muộn không thôi, cùng Giang Bích Nhân giận dỗi, nhưng so với Giang Bích Nhân hắn chỉ e là càng khó chịu hơn.
Nhưng nếu không như vậy thì làm sao bây giờ? Hắn không biết nên cùng cô ở chung như thế nào.
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục làm bạn bè tốt? Hắn không làm được.
Cuối tuần, Cố Nam Sơn hẹn một người anh họ đào hoa dày dặn kinh nghiệm ra nói chuyện phiếm, một bên uống rượu một bên đem chuyện cùng Giang Bích Nhân nói ra.
Kết quả đem người kia chọc cười: "Em vậy chính là không những bị người ta lừa tâm mà còn lừa cả thân, có đang nói đùa với anh mày không đấy."
Cố Nam Sơn không có tâm trạng đùa giỡn, liên tiếp rót rượu.
Người kia quan sát hắn xem ra thật sự rất khó chịu, liền nói: "Mặc kệ thế nào thì chiến tranh lạnh nhất định là ý tưởng ngu ngốc nhất, ngoại trừ đẩy cô gái kia đi càng lúc càng xa, thì không có lợi ích gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của em, chắc là không muốn cùng người ta cắt đứt."
Cố Nam Sơn lại tiếp tục uống.
Anh họ nói: "Dù sao có thể chiếm được thân xác cũng không tồi, so với cái gì cũng không có thì đây cũng rất tốt, còn về phần trái tim của cô ấy thì cậu cứ từ từ tính kế.
Hiện tại cô ấy đối với bạn trai chính mình giống như cũng không có tình cảm."
Cố Nam Sơn cảm thấy lời anh họ nói thật có lí, cho nên sau một đêm rối rắm.
Ngày hôm sau đến trường hắn liền cùng Giang Bích Nhân chấm dứt chiến tranh lạnh.
Giang Bích Nhân luôn không phải là người thích để bụng, sau khi Cố Nam Sơn lại chủ động đối tốt với cô, cô cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện đã xảy ra trước kia.
Hai người lại khôi phục quan hệ bạn bè hòa bình thân thiện.
Trong nháy mắt, đại hội thể thao mùa thu đã đến.
"Cậu đã học hành vất vả lâu như vậy rồi, khoảng thời gian diễn ra đại hội thể thao này thả lỏng một chút chắc cũng không có vấn đề gì đi." Cố Nam Sơn ám chỉ, ngón tay ở trên đùi cô ái muội hoạt động.
Giang Bích Nhân bị một loạt động tác của đối phương dụ dỗ, cô có cảm giác tiểu huyệt gần đây vào mỗi buổi tối đều vô cùng hư không.
Khát vọng được căn dương v*t cắm vào, nhưng xuất phát từ trách nhiệm học tập, cô vẫn phải mạnh mẽ áp chế dục vọng chính mình.
Kỳ thật nếu cẩn thận ngẫm lại thì lời của Cố Nam Sơn nói cũng rất có đạo lí.
Việc học tập cũng cần phải có sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, cô cũng đã chăm chỉ lâu như vậy, chỉ thả lỏng hai ngày thôi cũng đâu có gì là quá đáng.
Hơn nữa trường tổ chức đại hội thể thao vốn là để học sinh thư giãn mà.
Sau khi rối rắm một phen, Giang Bích Nhân cuối cùng cũng đã chấp nhận.
Cố Nam Sơn mỉm cười, đưa Giang Bích Nhân tới ký túc xá của chính mình.
Đã lâu rồi chưa được làm qua, Cố Nam Sơn có chút không chờ nổi.
Vừa tiến vào ký túc xá, Cố Nam Sơn đã nóng lòng cởi sạch quần áo Giang Bích Nhân, đẩy cô lên giường.
Sau đó tách hai chân cô ra, đẩy mở hai cánh hoa non nớt, liền nhìn thấy một cái lỗ to như đầu kim đang phun nước.
"Tôi còn chưa có chạm vào mà cậu đã ướt rồi?" Cố Nam Sơn ở một bên vói xuống chơi đùa âm đế, một bên khác dùng ngón tay nhanh chóng cắm vào huyệt động: "Tao huyệt mẫn cảm như vậy, có phải ngày nào cậu cũng về nhà trong chiếc quần lót ướt sũng không hử?"
Giang Bích Nhân cắn môi, đỏ mặt không nói lời nào.
Cố Nam Sơn thật sự đoán rất đúng, bởi vì trải qua đoạn thời gian trước đó, nên tiểu huyệt của cô hiện tại mẫn cảm đến đáng sợ.
Gần đây mỗi khi trở về nhà, quần lót cô đều sẽ ướt đẫm.
Cố Nam Sơn cười cười, dùng ba ngón tay ở trong tiểu huyệt cô thọc vào rút ra một lúc, sau đó mới đưa côn th*t đút vào.
Bởi vì đã một khoảng thời gian không có làm, tiểu huyệt Giang Bích Nhân thật sự chặt chẽ tới mức muốn mạng, nếu trực tiếp tiến vào hắn sợ chỉ e là không được.
Trong nháy mắt khi côn th*t đi vào, Giang Bích Nhân và Cố Nam Sơn đồng thời phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn ta bắt lấy một bên vú cô mạnh mẽ xoa nắn, cùng lúc đó phần thân dưới cũng không ngừng đẩy về phía trước, huyệt thịt gắt gao đè ép lên căn dương v*t khiến hắn cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Nhưng muốn tiến thêm một bước lại càng khó khăn hơn, cuối cùng khi côn th*t đỉnh tới miệng tử cung nhắm chặt, thì trên trán Cố Nam Sơn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Miệng tử cung bị va chạm, Giang Bích Nhân cảm giác vừa đau vừa sướng, cô không ngừng rên rỉ, hai chân quấn chặt lấy eo Cố Nam Sơn.
Cố Nam Sơn chống tại miệng tử cung nghiền nát một trận, sau đó lại đem côn th*t rút ra, đến khi chỉ còn một cái quy đầu lưu lại nơi cửa huyệt.
Tiếp đó hắn đột nhiên chẳng nói chẳng rằng tàn nhẫn cắm vào, thẳng đến khi côn th*t va chạm lên miệng tử cung một cái thật mạnh.
Hắn tận dụng phối hợp cả trong lẫn ngoài mà dùng sức thao cô, Giang Bích Nhân ôm lấy thân mình đối phương không ngừng rên rỉ.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của hắn ta, cơ thể Giang Bích Nhân đã dạo qua hai lần cao trào nhỏ.
Cố Nam Sơn rốt cuộc cũng thành công thao mở miệng tử cung, quy đầu thô cứng cọ xát qua cổ tử cung non mềm, còn đang không ngừng hướng về bên trong mạnh mẽ cắm rút.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, móng tay bén nhọn ở trên lưng Cố Nam Sơn lưu lại vài vết tích, từ tử cung phun ra lượng lớn d*m thủy.
Lâu ngày chưa làm qua chuyện này, Cố Nam Sơn bị kích thích thiếu chút nữa bắn ra.
Cuối cùng hắn ta cũng nhịn xuống, chậm rãi đem căn dương v*t đút vào toàn bộ, đẩy đến chỗ sâu nhất trong tử cung, tạo ra một vết gồ trên bụng Giang Bích Nhân.
Giang Bích Nhân sung sướng liên tục kêu khóc: "A a a...!Không được...!Ưm a...!Tiểu huyệt còn muốn cao trào...!Huhu...! Không được...!A a...!Nhẹ chút...!Ưm...!Chậm...!Chậm một chút..."
Cố Nam Sơn không hề thương tiếc mà tàn nhẫn đâm chọc huyệt nhỏ cao đang trào, từng cái từng cái thâm nhập tử cung.
Đâm đến cô gái nhỏ không ngừng kêu khóc cầu xin, cao trào liên tục không gián đoạn quả thật như muốn bức điên cô.
Thẳng tới khi Cố Nam Sơn chôn trong tử cung cô bắn ra, toàn thân Giang Bích Nhân đều trở nên run rẩy, khoái cảm cao trào trãi rộng khắp người cô.
Sau đó hai người ở trong ký túc xá thay đổi tư thế làm thêm hai lần, nếu không phải thời gian không đủ, bọn họ chỉ sợ sẽ chiến đấu tới đêm muộn.
Cuối cùng trước khi rời đi, Cố Nam Sơn đã nhét một cây dương v*t giả thô tráng vào trong tiểu huyệt Giang Bích Nhân.
"Cậu làm gì vậy?" Giang Bích Nhân muốn ngăn cản hắn.
"Lấp kín tiểu huyệt cậu, tránh cho tinh dịch chảy ra ngoài." Cố Nam Sơn nói, sau đó ngước nhìn xem đồng hồ: "Sắp tới phần thi của tôi rồi, đi nhanh đi." Hắn ta ngăn chặn cô giãy dụa, nhanh chóng đem quần áo cô mặc vào.
Giang Bích Nhân kỳ thật có chút không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ là hàm chứa dương v*t giả, bụng nhỏ bởi vì tinh dịch mà hơi nhô lên một chút thôi, cô cố gắng duy trì trạng thái bình thường cùng Cố Nam Sơn một trước một sau đi đến sân thể dục.
May mắn thay khi Cố Nam Sơn không có khởi động chốt mở, tuy rằng thứ đó cũng sẽ bởi vì động tác đi đường mà thỉnh thoảng cọ xát tiểu huyệt, nhưng vẫn còn tính là miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Sau khi tới sân thể dục thì quần lót của Giang Bích Nhân đã ướt đẫm, hai chân cũng có chút nhũn ra, cô gấp gáp tìm chỗ ngồi xuống kháng đài của lớp mình.
Nhưng khi vừa ngồi xuống, trong nháy mắt, máy run lập tức chuyển động lên xuống nặng nề, làm cô thiếu chút nữa không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Một lát sau, Học Ủy cũng đi tới đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Bích Nhân.
Lần này cô không đăng kí dự thi hạng mục nào, an phận làm một cỗ động viên mà thôi.
Nhưng Học Ủy thế mà đi đăng kí hạng mục chạy 1000 mét nam, Giang Bích Nhân kỳ thật rất ngạc nhiên.
Mặc dù hắn tuy rằng học rất giỏi, nhưng không phải là người có niềm đam mê với thể thao, cô trước kia cũng chưa từng thấy hắn tham gia hạng mục nào.
"Chiều nay diễn ra phần thi chạy 1000 mét nam, cậu cũng đừng quá liều mạng, nhớ làm ấm người trước." Giang Bích Nhân quan tâm nhắc nhở hắn vài câu.
Học Ủy gật đầu: "Trong thời gian này cậu cứ vui vẻ chơi đi, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, ngày thường cậu đã nỗ lực lắm rồi."
Giang Bích Nhân mỉm cười gật đầu, sau đó liền nhìn thấy Cố Nam Sơn đã thi xong đang đi về hướng bên này, theo sau là mấy cô gái đưa khăn giấy và nước cho hắn, vây quanh hắn nói chuyện.
Giang Bích Nhân nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng Học Ủy nói chuyện.
Nhưng còn chưa nói được hai câu, cô đột nhiên có cảm giác không đúng.
dương v*t giả bên trong bất ngờ run lên nhanh chóng.
Giang Bích Nhân mở to hai mắt, gắt gao che miệng lại, lấp kín âm thanh xấu hổ sắp bộc phát.
Nào ngờ rằng Cố Nam Sơn lại điều chỉnh đến mức cao nhất, cơ thể cô không khỏi run lên vì tốc độ quá nhanh, tiểu huyệt cũng xoắn chặt mà trào ra d*m thủy.
"Làm sao vậy? Cậu có nơi nào không thoải mái sao?" Học Ủy cũng nhìn ra cô có chuyện gì đó.
Giang Bích Nhân bị thứ đồ chơi kia tra tấn, hai mắt rưng rưng, thân thể nhũn ra.
Cô dựa đầu lên vai Học Ủy, đem mặt chôn trong cổ hắn, suy yếu nói: "Tôi...!Ha a...!Không thoải mái...!Ân...!Để tôi dựa một chút..."
Đây là lần đầu tiên Học Ủy cùng Giang Bích Nhân thân cận như vậy, cơ thể ngay lập tức cứng đờ, sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, cậu dựa đi."
Nhưng vào lúc Giang Bích Nhân dựa lên người Học Ủy, tốc độ rung động bên dưới vậy mà lại nhanh thêm vài phần.
Hơn nữa thứ đó còn sẽ tự động co duỗi, kích thước lúc dài nhất có thể trực tiếp chạm tới miệng tử cung, mặt trên cũng đột nhiên nổi lên lớp gai dày đặc, xoay tròn nghiền nát huyệt thịt.
Loại, loại đồ chơi đáng sợ này là gì a?!...!Huhu...!Cố Nam Sơn thật là quá đáng...
Giang Bích Nhân tựa lên đầu vai Học Ủy gắt gao cắn môi, ngón tay bấu chặt góc áo, bị dương v*t giả ép tới cao trào.
Huyệt thịt run rẩy phun ra lượng lớn d*m thủy, toàn thân Giang Bích Nhân run rẩy giống như bị điện giật, mà cùng lúc đó căn dương v*t giả vẫn còn đang tiếp tục tra tấn tiểu huyệt, mỗi một nếp gấp trong huyệt thịt đều bị kéo căng, miệng tử cung còn càng thêm bị hung hăng va chạm, vừa đau vừa sướng, sung sướng tới cô không thể nào ngăn được mà run lên.
Nhưng điều quá đáng hơn nữa chính là sau khi liên tục không ngừng nghiền nát va chạm, thứ đồ chơi kia đã thực sự khai phá cửa vào khép kín, tiến sâu vào nơi non mềm yếu ớt.
"Ngô!" Giang Bích Nhân gắt gao cắn môi.
Hức...! Sao, sao có thể như vậy...!Cô thế nhưng lại dựa lên người Học Ủy mà cao trào...!dương v*t giả kêu lớn như vậy...!Học Ủy chắc sẽ nghe thấy đâu...!Huhu...!Cứu mạng...!Căn dương v*t kia sao vẫn còn chuyển động...
Giang Bích Nhân cao trào không ngừng, cơ thể không ngăn được run rẩy, cô hoài nghi dưới quần có lẽ đã ướt hết rồi.
"Cậu còn ổn không?" Học Ủy lo lắng hỏi.
Giang Bích Nhân đã sung sướng tới mất hồn mất vía, căn bản không có năng lực trả lời câu hỏi của đối phương.
Lúc này, Cố Nam Sơn mới đi tới nói: "Giang Bích Nhân có phải không được thoải mái hay không, Học Ủy, cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế đi."
Học Ủy gật đầu, nhìn Giang Bích Nhân nói: "Để tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Giang Bích Nhân trì độn nghĩ, làm sao có thể đi đến phòng y tế...!Không, không được...!Quần lót đều ướt hết rồi...!Không thể đứng lên...!Sẽ bại lộ...!Huhu...!Bác sĩ sẽ nhìn ra dưới tiểu huyệt cô cắm dương v*t giả, trong tử cung còn chứa tinh dịch nam nhân...!Hức...!Không được...
Giang Bích Nhân lắc đầu, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Cố Nam Sơn.
"Cố, Cố Nam Sơn."
"Cậu muốn tôi đưa đi sao?" Hắn ta ra vẻ ngạc nhiên.
Hai mắt Giang Bích Nhân đong đầy nước mắt, lắc đầu nói: "Cố Nam Sơn...!Huhu...!Cứu tôi..."
Thân dưới rung động rốt cuộc cũng dần dần đình chỉ.
Cố Nam Sơn lắc đầu nói: "Cậu ấy hình như không muốn đến phòng y tế."
Giang Bích Nhân miễn cưỡng hạ giọng: "Tôi còn ổn, không cần đến phòng y tế đâu."
"Tôi đi tham gia phần thi của tôi, Học Ủy, cậu ở đây chăm sóc cậu ấy đi."
Sau khi Cố Nam Sơn xoay người rời đi, thì thứ đồ chơi phía dưới lại bắt đầu chuyển động, chỉ là tần suất chuyển động không cao như vừa rồi mà thôi.
Suốt buổi chiều, Giang Bích Nhân đã bị căn dương v*t kia tra tấn tới bản thân cao trào không biết bao nhiêu lần.
Cô chỉ có thể cảm giác d*m thủy như đã tẩm ướt quần cô, cử động nhẹ một chút cô cũng không dám.
Khi tới phần thi chạy 1000 mét nam của Học Ủy, cô cũng không thể nào đi cỗ vũ hắn.
Kết quả chưa chạy đến đích thì Học Ủy đã nôn mửa và được đưa đến phòng y tế.
Mãi cho đến 6 giờ chiều thì đại hội thể thao mới tạm thời kết thúc, trong khoảng thời gian đó Giang Bích Nhân một chút cũng không dám cử động.
Chung quanh có vài bạn học rủ cô cùng nhau rời đi, nhưng Giang Bích Nhân đều qua loa từ chối.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, mọi người xung quanh đều đi hết.
Giang Bích Nhân cũng hơi do dự không biết có nên rời đi hay không, thì Cố Nam Sơn đột nhiên chạy tới.
"Ở sân thể dục bên kia có tổ chức hoạt động, để tôi ôm cậu qua xem."
dương v*t giả trong tiểu huyệt vẫn còn đang rung lắc, Giang Bích Nhân rưng rưng ngăn cản: "Hức...!Cố Nam Sơn...!Buông tôi ra...!Huhu...!Tôi không muốn đi..."
Cố Nam Sơn hôn cô một cái: "Tôi biết cậu nghĩ gì.
Chiều nay ngồi cùng bạn trai đã cao trào bao nhiêu lần hử? Có phải cảm thấy vô cùng hưng phấn hay không?"
Giang Bích Nhân xấu hổ đỏ mặt, nức nở một tiếng, sau đó cúi đầu không nói.
Cố Nam Sơn nhẹ tay ôm cô bế lên, bàn tay to lớn luồn xuống sờ soạng mông cô: "Chậc chậc, đã ướt thành như vậy...!Thật không tin được nha, này phải là cao trào bao nhiêu lần đây? Trước mặt mọi người mà không ngừng cao trào, tiểu tao hóa, có thấy xấu hổ không hả?"
Giang Bích Nhân cứng họng, Cố Nam Sơn nhẹ nhàng ôm cô đến phòng nghỉ, sau đó khóa trái cửa lại.
Rồi ném cho cô một bộ quần áo: "Nhớ đừng mặc đồ lót."
Giang Bích Nhân đã gấp không chờ nổi mà cởi bỏ chiếc quần bên ngoài và quần lót ướt đẫm.
Sau đó đem cây dương v*t giả kia rút ra, cùng lúc đó lượng lớn d*m thủy và tinh dịch cũng theo đó thoát ra
Giang Bích Nhân kêu lên một tiếng thật dài, yếu ớt mà tựa người lên tường.
Đợi cơ thể hòa hoãn lại một lúc, cô mới mở ra túi quần áo mà Cố Nam Sơn đưa cho.
Bên trong là một chiếc váy liền áo, thoạt nhìn vừa thanh lịch lại tươi mát không có gì kỳ quái.
Giang Bích Nhân do dự một hồi, nhưng sau đó vẫn quyết định cởi ra áo ngực, để chân không mà đem bộ váy mặc vào.
Sau đó cô bị Cố Nam Sơn kéo ra khỏi phòng nghỉ, đi tới một góc sân thể dục.
Tiết mục của buổi tối ngày hôm nay là đốt lửa trại, tuy nhiên là không có lửa, chỉ có một số ánh đèn màu trên mặt cỏ ở sân thể dục chiếu lên, rồi xây dựng một cái sân khấu nhỏ, sẽ có người ở trên biểu diễn tiết mục.
Trong sân hiện tại đã có không ít người, Cố Nam Sơn đưa Giang Bích Nhân tới một góc thiếu ánh sáng, sau đó để cô khóa ngồi trên người hắn.
Sắc mặt Giang Bích Nhân đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn làm trò gì vậy? Xung quanh đây có rất nhiều người nha."
Cố Nam Sơn nhướng mày: "Cậu không phải là càng thích loại này sao? Chẳng phải càng nhiều người thì càng hưng phấn à? Còn không mau đi lên."
Giang Bích Nhân cắn môi, lia mắt nhìn khắp bốn phía.
Sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn leo lên khóa ngồi trên người Cố Nam Sơn.
Hắn ta nương theo tà váy che khuất, kéo xuống khóa quần, một cây dương v*t thô tráng tức khắc bật ra.
Giang Bích Nhân bị Cố Nam Sơn véo vào eo, nhấc cô nhắm ngay dương v*t hắn ngồi xuống.
"Ngô!" Giang Bích Nhân gắt gao che miệng lại.
Bị dương v*t giả tra tấn cả buổi trưa nên huyệt nhỏ cũng không quá chặt chẽ, hơn nữa còn rất ướt, đi vào rất êm ái.
Sau khi côn th*t đi vào tiểu huyệt mềm mại và nóng bỏng, Cố Nam Sơn đồng thời đem Giang Bích Nhân ấn xuống, côn th*t dùng sức đỉnh lên trên, trực tiếp cắm vào miệng tử cung đã bị căn dương v*t giả kia thao mở.
Giang Bích Nhân nắm chặt bả vai Cố Nam Sơn, cảm nhận côn th*t của hắn ma sát qua lại cổ tử cung, đang không ngừng cố gắng tiến vào sâu hơn.
Trong nháy mắt khi côn th*t hoàn toàn tiến vào tử cung, cô liền không chịu nổi mà run rẩy cao trào.
Mà xung quanh có thể rõ ràng nghe thấy đám người kia nói chuyện, thậm chí còn có người đi ngang qua bọn họ, cô vậy mà dám ở trước bàn dân thiên hạ mà cao trào...
Giang Bích Nhân xấu hổ đem đầu vùi vào trong cổ Cố Nam Sơn, gương mặt đỏ bừng đáng thương.
Cố Nam Sơn thấp giọng cười, dương v*t chống lên vách tử cung không ngừng ma sát.
Hắn đưa tay sờ lên ngực Giang Bích Nhân.
Lúc này cô mới phát hiện cái váy này không thích hợp.
Chỗ phần áo trước ngực là loại thiết kế hai mảnh, lớp vải che ngực rộng và co dãn, chỉ cần kéo nhẹ là có thể bung ra.
Hai đồi núi tuyết trắng của Giang Bích Nhân nhảy ra, nhờ có lớp vải dệt bên trên che đậy mới không hoàn toàn lộ ra.
"A...! Cậu, cậu sao có thể như vậy..." Giang Bích Nhân không khỏi cảm thấy xấu hổ, vú lớn bị Cố Nam Sơn nắm ở trong tay nhào nặn xoa bóp.
Buổi biểu diễn trên sân khấu cũng đã chính thức bắt đầu, âm thanh ồn ào xung quanh xen lẫn tiếng nhạc tạo nên không gian ầm ĩ.
Cố Nam Sơn liền nắm lấy eo Giang Bích Nhân nhanh chóng ra vào, đồng thời dùng lực phối hợp, kịch liệt thao làm tiểu huyệt.
Nhiều lần đều phải thâm nhập tử cung, âm thanh va đập cùng với tiếng nước phát ra, phải dựa vào tiếng ồn xung quanh lấn át mới không để cho người khác nghe thấy.
Nhưng người trong cuộc lại nghe thấy rất rõ ràng, điều này khiến cho hai người càng trở nên hưng phấn.
Giang Bích Nhân bị thao liên tục cao trào, khi Cố Nam Sơn đem tinh dịch phóng thích vào tử cung cô.
Giang Bích Nhân thật sự nhịn không được mà hét lên, may mà lúc này âm thanh trên sân khấu rất kịch liệt, mọi người xung quanh đều ầm ầm vỗ tay khen ngợi, nên không ai để ý tới loại âm thanh quái dị của cô..