Giang Bích Nhân còn thất thần: "Đây thật sự là chị gái em sao?"
"Không phải em ấy thì còn ai, anh cần gì phải lừa gạt em." Giang Thần Hợi xoa nắn nhào nặn âm đế, ngón tay hướng tới lỗ nhỏ cắm vào.
Giang Bích Nhân không nhịn được rên rỉ, sau đó liền ra sức kẹp chặt lấy ngón tay hắn ta, ý đồ ngăn cản hắn hành động: "Đừng lộn xộn, anh cùng em nói chuyện rõ ràng trước đã." Cô do dự một lúc, hỏi: "Đây là chị gái em tự nguyện sao?"
Giang Thần Hợi cười: "Em nghĩ cái gì đó, em ấy đương nhiên là tự nguyện.
Chuyện trước kia của em ấy không phải là anh đã kể cho em nghe hết rồi sao, chẳng lẽ em không tin anh?"
Giang Bích Nhân nói: "Em tin.
Chỉ là...!Chỉ là này cũng có chút quá..."
Giang Thần Hợi xoa xoa mặt cô: "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, em cần phải học cách chấp nhận."
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Giang Bích Nhân, Giang Thần Hợi tiếp tục giải thích: "Chị gái em tốt xấu gì cũng là người của Giang gia, nếu không phải em ấy tự nguyện thì ai có thể cưỡng ép em ấy đây? Cho nên em cũng đừng quá bận tâm được chứ? Cuộc sống của mỗi người là do chính mình quyết định, nếu Giang Phong Nhứ đã thích kiểu sống như vậy, cho dù em có không hiểu cũng phải học cách tôn trọng, đúng không?"
Giang Bích Nhân cảm thấy lời anh họ nói rất có lí, đầu vựng lên ra sức gật gù.
Giang Thần Hợi cúi đầu hôn lên môi cô: "Em muốn biết tình trạng hiện tại của Giang Phong Nhứ thì anh cũng đã tìm cho em xem rồi, cọng cỏ nhỏ, có phải nên khen thưởng cho anh một chút hay không."
Giang Bích Nhân vẫn còn có chút ngây ngốc, nhưng nghe lời nói kia cô liền theo bản năng mà ôm lấy cổ Giang Thần Hợi, đáp lại nụ hôn của hắn ta.
Giang Thần Hợi mỉm cười khen ngợi: "Thật ngoan." Sau đó hắn chế trụ sau gáy cô, đưa đầu lưỡi luồn sâu trong khoang miệng, hôn đến khi cô sắp thở không ra hơi mới vừa ý buông tha.
Trong lúc hôn môi, Giang Thần Hợi đã nhanh tay lột sạch quần áo cô.
"Một tháng chưa chạm vào em, cọng cỏ nhỏ có nhớ anh không?" Giang Thần Hợi hôn lên môi, mắt, má, cằm của Giang Bích Nhân.
Sau đó đi xuống, hôn lên cặp vú đầy đặn, há mồm nuốt vào hơn phân nữa bầu ngực, liếm mút gặm cắn.
Giang Bích Nhân vốn dĩ không nhớ, nhưng cô thực khôn ngoan lựa chọn biện pháp nói dối: "Ưm a...!Nhớ..."
Giang Thần Hợi cười khẽ vài tiếng, moi đào tiểu huyệt đang không ngừng phun nước.
Sau khi khuếch trương một lúc, liền thúc côn th*t đi vào.
Một khoảng thời gian không "chăm sóc" tiểu huyệt thật sự quá chặt, kẹp đến côn th*t hắn có chút phát đau.
Giang Thần Hợi vận dụng sức lực giữa eo và bụng, gian nan phá vỡ tầng tầng mị thịt, cuối cùng đẩy sâu đến miệng tử cung.
Trên trán Giang Thần Hợi đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn hung hăng tát một phát lên ngực cô: "Đã thao em nhiều lần rồi, sao mà vẫn chặt như vậy."
Hai chân Giang Bích Nhân quấn chặt lấy eo của hắn ta, đã vài ngày chưa làm, hơn nữa vừa mới bị màn phát sóng trực tiếp sắc tình của chị gái khiêu khích.
Tính dục trong người cô lúc này đã bừng bừng hưng phấn, cô mềm mại rên rỉ: "Anh trai...!Ưm...!Thực xin lỗi...!Thao em...!Ha a...!Dùng sức thao em..."
Giang Thần Hợi bị bộ dáng dâm đãng của cô kích thích, hai tay bắt lấy vú cô xoa nắn, hạ thân giống hệt như môtơ điện cuồng mãnh thao làm.
Miệng tử cung bị đâm cho khuây khỏa tê dại, âm thanh rên rỉ trong miệng cô phút chốc tan rã thành từng mảnh nhỏ.
Sau một phen không ngừng nỗ lực của người đàn ông, miệng tử cung rốt cuộc cũng chịu mở ra.
Quy đầu thô cứng không chút lưu tình trực tiếp tiến vào cổ tử cung non nớt cọ xát rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi nửa căn dương v*t đều cắm vào tử cung, quy đầu chạm đến tận cùng bên trong, tử cung giống như một cái bao thịt, bị ép buộc ấn ra hình dạng căn dương v*t.
Cơ thể Giang Bích Nhân kịch liệt rung rẩy, thét chói tai cao trào.
Người đàn ông còn tiếp tục thao mạnh, côn th*t to lớn từ tử cung đang cao trào không chút lưu tình mà rút ra, sau đó lại hung hăng đi vào.
Giang Bích Nhân bám chặt lấy sofa dưới thân, liên tục cao trào.
Hốc mắt rưng rưng, nước miếng theo khóe miệng chảy ra tới cằm mà cũng chẳng hề biết: "A a a...!Lại đi...!Ha a...!Sắp bị dương v*t ông xã thao chết...!Ưm a...! Quá sâu...!A a...!Nhẹ...!Nhẹ chút..."
Giang Thần Hợi nghe vậy đột nhiên đẩy một cái thật mạnh: "Em vừa rồi gọi anh là cái gì?"
Đầu óc Giang Bích Nhân hiện tại đã bị khoái cảm làm cho lung tung rối loạn: "A a...!Ông xã...!Thao chết em..."
Hắn ta hiển nhiên là bị loại xưng hô này kích thích, càng thêm hưng phấn mà thao làm tiểu huyệt, đồng thời quất mạnh lên vú cô ra lệnh: "Tiếp tục kêu.".
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
"Ưm a...!Ông xã...!Thao em...!Ha a...!dương v*t anh trai quá lớn...!A a...! Quá sâu...!Ưm...!Đại dương v*t của ông xã...!Quá mãnh...!Ha a...!Anh trai...!Ông xã...!Nhẹ chút...!A a a...!Tử cung sắp bị thao nát..."
Miệng nhỏ của cô gái một hồi thì kêu "anh trai", một hồi thì kêu "ông xã", khiến cho Giang Thần Hợi vô cùng hưng phấn.
"Bà xã, để anh trai bắn vào trong tử cung của em, làm em mang thai, được không?" Giang Thần Hợi bắt đầu đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút.
Giang Bích Nhân lúc này đã bị khoái cảm làm cho mơ mơ màng màng, chỉ biết lung tung mà ứng phó: "Được...!Ha a...!Tất cả đều bắn vào đi...!A a a...! Phải mang thai con của anh trai...!Ưm a...!Sinh đứa nhỏ cho anh trai...! A a...!Thao nát tiện huyệt của em..."
Giang Thần Hợi đem tinh dịch rót đầy tử cung cô, sau đó ôm Giang Bích Nhân vào trong lòng, động tình mà hôn sâu.
"Cọng cỏ nhỏ, gả cho anh, được không?"
Thần trí Giang Bích Nhân đã bị khoái cảm chiếm cứ, cũng ôm đáp lại hắn mà hôn một hồi, hàm hồ kêu lớn: "Ông xã...!Ưm...!Anh trai...!Ha a...!Toàn bộ trong tử cung đều là tinh dịch của anh trai...!A a a...!Thật tuyệt...! Muốn sinh đứa nhỏ cho anh trai..."
Hai người thay đổi tư thế quần nhau cả đêm, sau đó Giang Thần Hợi đột nhiên lấy ra một cái vòng chó đeo, lên cổ Giang Bích Nhân.
Để thân thể cô trần trụi, dẩu mông cao bò trên mặt đất, còn hắn thì dùng côn th*t lớn thao cô, thỉnh thoảng lôi kéo dây xích chó.
Nếu cô bò chậm hắn liền ác ý giậc dây xích lên, khiến cô rưng rưng nước mắt hít thở không thông, tiểu huyệt bị ép chặt, không thể không tiếp tục đi chuyển.
Sau đó, Giang Thần Hợi thậm chí còn mở ra cửa phòng, để Giang Bích Nhân một bên thừa nhận hắn thao làm, bên còn lại thì giống như một con chó cái ở trên hành lang bò qua bò lại.
"Tao chó cái, sướng hay không hả? Cao trào bao nhiêu lần rồi?" Giang Thần Hợi vừa ra sức đâm chọc, vừa kéo chặt xích sắt trong tay.
Cổ Giang Bích Nhân buộc phải ngẩng lên, hai mắt rưng rưng vì ngạt thở, miệng há to, tạo điều kiện cho nước miếng chảy ra.
Tiểu huyệt cũng ngày càng co rút kẹp chặt, lại đạt tới đỉnh điểm cao trào.
Giang Thần Hợi hơi chút nới lỏng xích sắt, Giang Bích Nhân đỏ mặt, mắt hạnh mê man, dâm mị rên rỉ: "Ưm a...!Sướng...!Ha a...!Cao trào...!A a...!Quá nhiều...!dương v*t anh trai...!Quá tuyệt vời...!A a...!Muốn mãi làm tao chó cái..."
Giang Thần Hợi lại tàn nhẫn giật mạnh dây xích: "Tao chó cái, kêu lớn tiếng như vậy, lỡ có người tới thì phải làm sao?"
Giang Bích Nhân rên rỉ một tiếng, khẩn trương mà kẹp chặt tiểu huyệt: "A a a...!Có người tới...!Ưm...!Không được...!Hắn sẽ thấy tao chó cái...!A a...!Bị anh trai thao...!Không ngừng cao trào...!Ha a...!dương v*t lớn của anh trai...!Muốn thọc xuyên tử cung...!A a a...!Lại muốn đi..."
Thần kinh Giang Bích Nhân vô cùng căng thẳng, độ nhạy cảm tăng lên gấp bội, vừa kích thích lại hưng phấn.
Trong quá trình bò qua hành lang thì cô đã cao trào ba bốn lần, cuối cùng sau khi cố gắng lếch vào phòng thì cô đã kiệt sức nằm liệt trên mặt đất.
Giang Thần Hợi ở phía ấn mông cô đột nhiên lao tới, sau đó lấp đầy tử cung, làm cô nghênh đón một đợt cao trào.
"A a a...!Tinh dịch chủ nhân quá nhiều...!Ưm a...!Quá trướng...!Nữa đi...!A a a...!Nữa đi...!Muốn mang thai...!A a a...!Chó cái muốn mang thai...!Bị anh trai thao đến mang thai...".