Nhưng quy trình vẫn phải tiếp tục.
"Không sao, cô không hiểu thì tôi sẽ nói rõ ràng cho cô, nói chi tiết cho cô."
Thế là Tôn Truyền Phương lại tiếp tục nói về hậu quả nghiêm trọng cho Chu Tuệ trong vòng một tiếng rưỡi, nước bọt văng tung tóe, miệng lưỡi khô khốc.
"Hiểu chưa?"
Chu Tuệ vẫn lắc đầu vẻ mặt ngây ngô.
Tôn Truyền Phương muốn ngất xỉu, công việc này khó làm quá.
"Cô không hiểu không sao, tóm lại là rất nghiêm trọng, dù sao thì chuyện này trăm phần trăm là lỗi của cô, bây giờ cô viết giấy cam kết, cam đoan sau này sẽ làm tốt bổn phận của mình, tuyệt đối không động tay động chân với mẹ chồng và chồng nữa."
Tôn Truyền Phương đã chán nản, trực tiếp bỏ qua khâu quan trọng là dạy dỗ, nói lý lẽ, đi thẳng đến bước cuối cùng.
Bà ta sắp bị Chu Tuệ chọc tức đến nỗi phun bọt mép rồi.
Chu Tuệ cuối cùng cũng gật đầu.
Tôn Truyền Phương vội vàng lấy giấy bút đưa cho cô.
Chu Tuệ ngay ngắn viết giấy cam kết ở chính giữa.
Chỉ cần Tạ Xuyên không đánh tôi, tôi sẽ không động tay.
Chỉ cần mẹ chồng không mắng tôi, tôi sẽ không động tay.
Chỉ cần ba đứa trẻ không chọc tôi, tôi sẽ không động tay.
Người cam kết: Chu Tuệ.
Thời gian: Ngày 18 tháng 11 năm 1986.
Tôn Truyền Phương nhìn vào tờ giấy cam kết chỉ có ba dòng này, đầu đau như búa bổ.
"Có ai viết giấy cam kết mà còn có điều kiện tiên quyết không, là để cô cam kết bản thân mình, không phải để cô ràng buộc người khác, giấy cam kết không đạt yêu cầu, viết lại."
"Viết lại là không thể, muốn thì lấy không thì thôi."
Tôn Truyền Phương tức đến nỗi thở hổn hển.
Chu Tuệ thấy mình viết rất tốt mà.
Đúng là như vậy, nếu Tạ Xuyên không đánh cô, mẹ chồng không mắng cô, ba đứa trẻ không chọc cô.
Cô đánh người làm gì cho khổ.
Vấn đề là, Tạ Xuyên vũ phu không thể không đánh cô, Tiết Hồng Diễm lắm mồm không thể không mắng người, ba đứa con nhỏ càng không thể không chọc tức người khác.
Vì vậy, cô cũng không thể không động tay.
Thấy Chu Tuệ như con lừa, không nghe lời khuyên.
Tôn Truyền Phương đành phải thu tờ giấy cam kết này đi nộp, dù sao thì cũng thế, bà ta đã cố hết sức rồi.
Chu Tuệ vẫn còn nhớ món ăn bổ máu mà cô đã vất vả chuẩn bị cho Tạ Xuyên.
"Cô chủ nhiệm này đúng là chẳng ra gì, ở đây lề mề cả buổi, làm lỡ giờ ăn của mẹ và A Xuyên, thức ăn đều nguội hết rồi, em mang đi hâm nóng lại, trời lạnh thế này không thể ăn đồ nguội, lỡ đau bụng thì sao."
Chu Tuệ lẩm bẩm xách cơm đi đến căng tin bệnh viện.
"Mau về đây, chúng tôi đói cả buổi rồi, đúng là, chẳng có tác dụng gì, đưa cơm đến muộn thế?" Tiết Hồng Diễm phàn nàn.
Bà ta đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi.
Tạ Xuyên nhắm mắt nằm trên giường.
Chu Tuệ trông có vẻ vẫn chưa đến mức không cứu vãn được, đợi gã ta khỏi bệnh, sẽ ra tay chỉnh đốn cô cho ra trò, không tin cô không nghe lời.
Nghĩ đến cô vợ trẻ đẹp như vậy, giờ gã ta chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, Tạ Xuyên tức đến không chịu được.
Đợi đến khi khỏi bệnh, xem gã ta xử lý cô ta thế nào.
Chu Tuệ nhanh chóng hâm nóng thức ăn mang đến.
Đồ ăn toàn là đồ ngon, cả phòng bệnh đều thơm mùi thịt.
Hơn nữa Chu Tuệ không tiếc dầu mỡ gia vị, mùi vị cũng rất tuyệt.
Trước tiên cô chia một phần cho Tiết Hồng Diễm.
Sau đó dựng bàn nhỏ trên giường của Tạ Xuyên lên: "Nào, anh là bệnh nhân, không nên mệt nhọc, để em hầu hạ anh, đút anh ăn nhé."
Tạ Xuyên quan sát vẻ mặt của Chu Tuệ, muốn xem cô đang diễn trò gì.