Hôm nay bận rộn cả ngày không ăn gì, Chu Tuệ đói đến mức bụng dán vào lưng, bây giờ cô đang mơ thấy mình ăn đùi gà.
Vừa đưa đến miệng chưa kịp cắn, Tạ Xuyên khốn kiếp kia đột nhiên xuất hiện, còn cướp giật khuỷu tay của cô.
Chu Tuệ tức giận mắng lớn: "Đùi gà! Đó là đùi gà của tôi, Tạ Xuyên anh có biết xấu hổ không, lại còn cướp đùi gà của tôi."
"Này, tỉnh lại đi."
Chu Tuệ đang mơ thấy mình cướp đùi gà, đột nhiên mặt bị người ta tát mấy cái.
Mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt như ác quỷ của Tạ Xuyên.
Tạ Xuyên nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, trong lòng bực bội cũng tan đi nhiều.
"Trói tôi lại, bản thân cô lại ngủ ngon lành.
Đùi gà thì không có nhưng có thứ khác, có thể cho cô ăn."
Ọe.
Chu Tuệ buồn nôn muốn nôn hết cả bữa tối hôm qua ra ngoài.
Thiếu nữ vừa tỉnh dậy trong mơ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai lọn tóc dán vào má, đôi mắt to ướt át cứ thế ngước lên nhìn anh.
Tạ Xuyên đột nhiên cảm thấy cơn giận dữ bùng cháy dữ dội hơn, vậy thì cứ trên giường mà trừng trị cô cho tốt.
Ngày đầu tiên mới cưới, không nên đánh vợ, ngày mai hãy đánh.
Gã cúi xuống định bế Chu Tuệ lên.
Chu Tuệ phản ứng lại, nhanh chóng chui ra khỏi cánh tay gã.
Tạ Xuyên vỗ tay, vẻ mặt bất lực.
"Sao nào, còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi nữa à, cô chơi không lại tôi đâu.”
"Hừ, đồ vô liêm sỉ.
Ai cho anh tự tin, ai cho anh can đảm, còn tôi chơi không lại anh, tôi chơi chết anh, đồ khốn."
Chu Tuệ quen đường quen lối chạy đến nhà bếp, cầm dao phay quay lại.
"Anh không phải rất thích chơi sao, so tài với dao phay của tôi đi?"
Chu Tuệ dùng hết sức kìm nén cánh tay run rẩy của mình.
Cô tự động viên mình trong lòng.
Cùng lắm là chết, chết cũng phải giết chết gã ta! Tuyệt đối không được mềm yếu, tuyệt đối không được hèn nhát.
Tạ Xuyên nheo mắt, vẻ mặt không vui.
"Tuệ Tuệ, ngoan nào, bỏ dao phay xuống, đây không phải chuyện đùa, tôi không đánh cô nữa là được."
"Hừ, đừng tưởng tôi không biết.
Nếu tôi bỏ dao phay xuống, đón chào tôi chính là nắm đấm to như cái bánh bao của anh, bây giờ anh chỉ đang lừa tôi mà thôi.
Còn anh không đánh tôi nữa là được, sao anh không đánh tôi, tôi phải biết ơn anh sao? Anh mẹ nó tưởng mình là cái thá gì?”
“Đồ đàn bà, đàn ông vũ phu, vô tích sự, kẻ nịnh hót.”
“Bây giờ trong lòng anh chắc hẳn rất tức giận.
Tự cho là mình đã cho tôi sắc mặt tốt nhưng tôi lại được voi đòi tiên.
Tôi nói cho anh biết, tôi chính là được voi đòi tiên.
Tôi không chỉ được voi đòi tiên, mà còn muốn cưỡi lên đầu anh mà ị.”
“Tức không? Tôi tức chết anh, đồ vũ phu.”
“Người vợ trước của anh chính là bị anh đánh chết phải không, còn nói gì mà chết vì bệnh, còn nói người ta số mỏng, tôi khinh, đồ vô liêm sỉ.
Ngay cả mẹ của ba đứa con mình, anh cũng ra tay tàn độc như vậy.
Anh đúng là không phải thứ gì, loại người như anh, sao xứng có vợ.”
“Trời không dung đất không tha, cố ý phái tôi đến trị anh.”
“Bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh, đồ vũ phu Tạ Xuyên, ngày tháng tốt đẹp của anh đến đây là hết, bà đây sẽ khiến anh sống không bằng chết."
Chu Tuệ mang theo oán khí kiếp trước trút hết ra ngoài.
Mắng xong cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng Tạ Xuyên lại theo từng câu từng chữ của cô mà tức giận đến mức nhảy dựng lên.