Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết Tôi Trọng Sinh Báo Thù


Không phải thích hòa giải sao? Không phải thích làm người tốt sao? Các người cũng nếm thử cảm giác bị người ta đuổi đánh xem thế nào.

"Chu Tuệ, đứng lại cho tôi." Tiết Hồng Diễm chống nạnh hét.

"Tôi không."

Triệu Ái Hoa vẫn cố gắng khuyên giải.

"Đừng chạy nữa, chị dâu họ Từ, chị chấp nhặt với cô ta làm gì, chúng ta phải dùng lý lẽ thuyết phục cô ta, không thể dùng vũ lực đàn áp, như vậy là không đúng."

Chu Tuệ chạy đến trước mặt Triệu Ái Hoa dừng lại.

Tiết Hồng Diễm nhắm chuẩn ném chiếc ghế đẩu nhỏ trong tay về phía cô.

Chu Tuệ lập tức ngồi xuống.

Triệu Ái Hoa không kịp né tránh, bị đập trúng mặt.

"Á á á, đau quá."

Tiết Hồng Diễm đứng sững tại chỗ, đập nhầm người rồi, đập trúng chủ tịch hội phụ nữ, giờ phải làm sao đây?

Chu Tuệ đỡ Triệu Ái Hoa ngồi xuống.


"Ái chà, chủ tịch Triệu, chị không sao chứ, chị xem mẹ chồng tôi, thật là không biết điều, sao lại có thể đập vào mặt người khác chứ.

Đập hỏng mặt, hủy dung thì phải làm sao, chủ tịch Triệu, chị ổn chứ? Ái chà, sao lại chảy máu rồi?"

Đầu Triệu Ái Hoa bị đập cho ù đi, máu mũi cũng chảy ròng ròng, đau đến nỗi nước mắt cứ chảy dài.

Tiết Hồng Diễm trong lòng vô cùng lo lắng, không còn vẻ ngang ngược thường ngày, bà ta cẩn thận hỏi Chu Tuệ: "Mayf nói xem, họ sẽ không đi kiện chúng ta chứ?"

Chu Tuệ lắc đầu.

Tiết Hồng Diễm vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Chu Tuệ hả hê nói:

"Không kiện chúng ta, mà kiện bà thôi, tôi có đập đâu, kiện tôi làm gì? Kiện cũng chỉ kiện bà thôi.

Chậc chậc chậc, biết đâu bà lớn tuổi như vậy rồi, còn phải vào đồn vì tội cố ý gây thương tích thì sao.

Thế thì phải làm sao đây, tôi nghe nói trong đó ăn không ngon, ngủ không yên, còn phải bị đánh đập mỗi ngày.

Bà lớn tuổi rồi, làm sao chịu đựng nổi?"

Tiết Hồng Diễm sợ đến run cả tay: "Lời mày nói là thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng, tội cố ý gây thương tích đấy, không biết sẽ bị phạt bao lâu, biết đâu sau này bà phải ở trong đó luôn."

Tiết Hồng Diễm sợ hãi, những năm tháng loạn lạc trước đây, đừng nói là đánh người, chỉ cần nói sai một câu cũng có thể mất mạng.


"Không được, tao không thể ngồi ở nhà được, tao phải đến nhà con gái để tránh gió thôi."

Tiết Hồng Diễm vội vàng chạy về phòng mình, tay chân luống cuống thu dọn hành lý.

Vừa nghe nói phải vào đồn, bà ta chẳng còn quan tâm đến đứa con trai đang nằm viện hay đứa cháu đang đi học của mình.

Chu Tuệ cũng không ngăn cản bà ta.

Tiết Hồng Diễm đi rồi, đôi tai của cô có thể thanh tịnh đôi tai vài ngày.

Chọn một thời điểm, Chu Tuệ chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tạ Xuyên, làm bộ nhận lỗi, xoa dịu mối quan hệ, giống như những gì Tạ Xuyên đã làm ở kiếp trước.

Chủ động nhận lỗi nhưng không bao giờ hối cải.

Luôn cho người ta hy vọng, rồi lại khiến họ thất vọng.

Cảm giác hy vọng tan vỡ mới là thứ giày vò người ta nhất.

Không biết Tạ Xuyên sẽ sụp đổ khi nào, Chu Tuệ rất mong chờ.

Phong thủy luân chuyển, kiếp trước cô đã nếm trải đủ mùi vị, kiếp này cuối cùng cũng đến lượt Tạ Xuyên rồi.

Nhanh chóng đến giờ tan học.

Tạ Gia Bảo, Tạ Gia Kiệt, Tạ Gia Lạc ba anh em cùng nhau trở về.

Thực ra Tạ Gia Lạc vẫn chưa đến tuổi đi học nhưng vì nhà dạo này gà bay chó sủa, không ai quản nên đành cho vào trường học luôn.

Học hay không học thì tính sau, ít nhất cũng có giáo viên trông chừng đứa trẻ.

Ba anh em không còn vẻ ngạo mạn như trước, thấy trong nhà chỉ có một mình Chu Tuệ, giọng nói cũng nhỏ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận