Dịch: Mẫn Mẫn.
Tiếng ngáy ngủ của Liêu Nguyên Tân vang như sấm vọng khắp căn phòng. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu từ từ xuất hiện vết nứt, mỗi một tiếng ngáy đều đâm thẳng vào màng nhĩ Đường Uông, con tim vốn dồn nhịp đập vì Châu Giang Hành giờ đây lại có xu hướng phiền loạn. Khi sự kiên nhẫn đã đến điểm cuối, bỗng có đôi bàn tay ấm áp bịt tai Đường Uông lại, ngăn cách tiếng ngáy ngủ khiến cậu khó chịu ấy.
Đường Uông chớp mắt nhìn Châu Giang Hành, trong màn đêm, đôi mắt hai người sóng sánh sáng ngời, khoảng cách đôi bên gần kề, hơi thở giao thoa, ngay thời điểm này, Đường Uông chỉ nghe thấy tiếng con tim rung động.
Sau một tiếng ngáy thật dài, bên phía Liêu Nguyên Tân trả lại bình yên cho căn phòng, Châu Giang Hành chờ một lát rồi mới buông tay ra.
Hai tai cậu còn vương độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới, thậm chí còn có hơi ướt át, Đường Uông chăm chú nhìn nét dịu dàng lưu luyến hiện hữu trên khuôn mặt người ấy, tình cảm ấy không tài nào che giấu nổi, Đường Uông bất chợt manh động, nhào tới hôn lên bờ môi đối phương, sau đó nhanh chóng rụt về.
Một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí nhanh đến mức con người ta không cảm nhận được đó là nụ hôn.
"Anh đưa tôi tham gia tiệc sinh nhật đi mà, tôi muốn đi."
Một người dù trong giờ phút sinh tử đều có thể quả quyết đưa ra quyết định như Châu Giang Hành tựa như chết máy toàn tập, não bộ tạm dừng chức năng suy nghĩ, cái hôn ấy ngọt ngào và mềm mại, dù chỉ là lướt qua, nhưng vẫn đủ để sưởi ấm nơi lạnh lẽo nhất sâu trong tim anh.
Anh không thể đưa ra được phán đoán, chỉ biết duy nhất một điều rằng người mình thương đang nài nỉ yêu cầu mình, không cần biết người ấy muốn gì, anh chỉ còn cách đồng ý.
"Được."
Sau khi đạt được mục đích, Đường Uông mới buông mối lo trong lòng, đã thế mình còn hôn được Châu Giang Hành, cậu lúc này thỏa mãn nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Cả căn phòng chỉ còn mỗi Châu Giang Hành thao thức, anh không có cách nào dời mắt đi, chỉ muốn ngắm người trước mặt lâu thêm chút nữa, dù rằng chỉ cần vươn tay là có thể ôm trọn vào lòng, nhưng Châu Giang Hành vẫn cảm thấy không ngắm đủ.
Chẳng biết qua bao lâu, phòng bên cạnh lại vang lên tiếng ngáy, người đang ngon giấc nhíu chặt đầu mày, bắt đầu có dấu hiệu choàng tỉnh, Châu Giang Hành vội bịt tai cậu lại, thấy nét mặt cậu từ từ thả lỏng, anh liền cười xòa rồi hôn Đường Uông.
Một đêm ngon giấc, không mộng mị.
Sáng sớm, dì Dương mang đồ ăn đã ướp sẵn gia vị đến mở cửa nhà cậu Châu. Thường thì vào giờ này, Châu Giang Hành đã dậy để vào bếp bận bịu nấu bữa sáng cho chồng nhỏ, dì tự hỏi cớ sao hôm nay lại yên ắng lạ thường.
Phòng khách khá bừa bộn, trên bàn trà còn đặt một ly rượu vang, dưới sàn có giọt rượu cô đặc lại thành vết, dì Dương đặt đồ ăn xuống rồi đưa mắt nhìn giờ, trước kia cậu Châu từng dặn, nếu đến giờ này vẫn chưa thấy anh đâu thì làm phiền dì đi gọi cậu dậy.
Dì Dương bước đến cửa phòng ngủ của Châu Giang Hành, nhẹ tay gõ cửa vì sợ đánh thức Đường Uông ở sát bên, dì khẽ khàng hỏi: "Cậu Châu ơi, cậu dậy chưa?"
Một con ma men và hai con người vì vui quá mức nên không hẹn cùng nhau ngủ quên. Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Châu Giang Hành lập tức choàng tỉnh, mở mắt trông thấy nét mặt lúc ngủ của Đường Uông, anh vội bịt tai cậu lại rồi trả lời dì một tiếng. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi của đối phương, anh bèn chuyển sang vân vê thùy tai lành lạnh của Đường Uông.
Châu Giang Hành vừa rời giường vừa ngẫm xem nên nấu gì cho Đường Uông ăn sáng, đột nhiên anh khựng lại, não bộ tỉnh táo bắt đầu nhớ lại cái hôn tối hôm qua, giờ đây mới nhận ra bản thân rốt cuộc đã đồng ý với Đường Uông chuyện gì.
Châu Giang Hành ngoảnh lại nhìn cái người đang ngoan ngoãn say giấc nồng, lúc này anh mới nhận ra mình trúng kế cậu rồi.
Anh cố ý bóp mũi cậu, đến khi Đường Đường không thở nổi phải há miệng ra hô hấp thì mới bằng lòng buông tay. Châu Giang Hành bất lực thở dài, bất giác tăng nhanh tốc độ rời giường, nếu đã hứa với Đường Đường dẫn cậu đi tham gia tiệc sinh nhật thì hôm nay anh phải chuẩn bị rất nhiều việc khác.
Đường Uông gần như dậy cùng lúc với Liêu Nguyên Tân, đánh răng rửa mặt xong, cậu đứng trước cửa phòng ngần ngừ mãi không dám mở cửa vì đang nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tối hôm qua, cậu chủ động hôn Châu Giang Hành khi cả hai đều trong trạng thái tỉnh táo.
Vì xảy ra quá nhanh nên chính bản thân cậu cũng không cảm nhận được rõ, bây giờ nhớ lại chỉ thấy thẹn thùng, Đường Uông đang ngẫm xem nếu chốc nữa Châu Giang Hành nhắc lại thì bản thân phải trả lời như thế nào.
"Thôi, đâm lao thì phải theo lao." Đường Uông tự cổ vũ bản thân, cậu hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Gần như đồng thời, cửa phòng đối diện cũng mở ra.
Liêu Nguyên Tân và Đường Uông cứ thế chạm mặt nhau.
"Chào buổi sáng." Đường Uông lên tiếng trước.
"Chào buổi sáng." Liêu Nguyên Tân ngáp xong mới trả lời, "Đường Uông, nhà cậu to thật đấy, có cả phòng cho khách luôn."
Đường Uông cười khẩy một tiếng.
"Cậu ngủ phòng mình đấy."
"Hả? Thế hôm qua cậu ngủ phòng ai? Ngủ chung với các bố của cậu à?" Liêu Nguyên Tân nào còn nhớ gì về chuyện đêm hôm qua, chỉ biết rằng bản thân đã quấy rầy phụ huynh nhà người ta, "Xin lỗi nhiều nhé, bố cậu có ở nhà không, để mình đi xin lỗi bố cậu, thiệt là tình..."
Liêu Nguyên Tân trợn mắt nhìn Châu Giang Hành đột nhiên từ đâu xuất hiện, cậu chàng ngớ người, ngây ra như phỗng.
"Bố đường?"
(金主爸爸: Ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa: Nhà tài trợ (nhiều tiền lắm của) và sugar daddy =)))) Toi thấy anh công không khác gì bao nuôi em Đường nên để lái sang "bố đường" nha).
Cậu ta quan sát Châu Giang Hành, lại quay sang ngó Đường Uông, Liêu Nguyên Tân cứ như phát hiện ra điều gì đó, kinh hoàng trợn mắt há mồm.
"Hai người sống chung á?"
"Đã được phụ huynh đồng ý." Đường Uông liếc mắt quan sát Châu Giang Hành, cậu phát hiện hóa ra đối phương cũng đang nhìn mình.
"Đói quá, đi ăn cơm thôi." Đường Uông vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.
Liêu Nguyên Tân ngồi trước bàn cơm vắt óc nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, Đường Uông và Châu Giang Hành ăn ý cúi đầu uống cháo.
Ký ức sau khi đến nhà Đường Uông cậu chàng quên cho bằng sạch, ấy vậy mà Liêu Nguyên Tân vẫn nhớ rất rõ chuyện ở quán bar, thế là càng nghĩ càng đau lòng.
Lúc Đường Uông ngước lên gắp sủi cảo hấp thì bắt gặp vẻ buồn rầu của Liêu Nguyên Tân, cậu tức tốc ngăn cho đối phương tiếp tục nghĩ ngợi.
"Đường Uông... Cậu nói xem, mình có nên chia tay không." Liêu Nguyên Tân khuấy cháo trong bát, hỏi mà hai mắt rơm rớm lệ.
"Chuyện này..." Đường Uông không dám nói bừa.
"Chia tay thôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả." Liêu Nguyên Tân nói câu này bằng giọng điệu chẳng khác gì sắp khóc, Đường Uông biết đối phương cực kì trân trọng mối tình này, nhưng ngoài tiếng thở dài bất lực thì cậu còn làm được gì nữa đây.
"Cậu gì ơi, cậu có điện thoại này." Dì Dương đang dọn dẹp phòng ốc thì thấy điện thoại Liêu Nguyên Tân để quên trong phòng tắm reo chuông, thế là đi ra ngoài đưa di động cho cậu chàng.
Hai mắt Liêu Nguyên Tân tức khắc sáng rỡ, trông tươi tắn hơn ban nãy nhiều, Đường Uông liếc mắt xem người gọi đến, hóa ra là bạn gái cậu chàng.
"Mình đi nghe điện thoại tí nhé." Liêu Nguyên Tân cầm lấy điện thoại, tức tốc trốn vào phòng ngủ Đường Uông nghe máy.
Tuy dì Dương không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng thông qua trạng thái của Liêu Nguyên Tân, dì vẫn có thể lần tìm ra manh mối.
"Cãi nhau với bạn gái?"
"Xem như vậy ạ." Đường Uông đáp lời.
"Mấy đứa trẻ bây giờ phá cách lắm, mới ở bên nhau thì phải tìm hiểu nhau kỹ càng hơn." Dì Dương nói xong bèn rời đi, tiếp tục dọn dẹp ở chỗ khác.
Đường Uông nhìn về phía Châu Giang Hành theo phản xạ, sau đó dời mắt đi rồi cúi đầu cười trộm.
Vốn dĩ cậu đang nghĩ xem mình với Châu Giang Hành có phải đang tìm hiểu nhau không, nhưng cậu sực nhớ dì Dương bảo là người trẻ tuổi cơ mà, hừm, Châu Giang Hành đã ba mươi rồi còn đâu.
Châu Giang Hành vừa mới ba mươi - bị chụp mũ đàn ông có tuổi, không hề hay biết Đường Uông đang lầm bầm về mình.
"Có lẽ chiều này em không ngủ được, vì sẽ có người đến đưa quần áo."
"Quần áo gì cơ?"
"Lễ phục đi dự tiệc sinh nhật."
Nhắc đến bữa tiệc sinh nhật, hai người đồng thời nhớ lại ký ức nào đó, Đường Uông ngại ngùng bảo "ừm".
Cơm nước xong xuôi, Liêu Nguyên Tân cầm điện thoại đi ra, chỉ bảo bản thân có việc, cảm ơn bọn họ đã chứa chấp rồi cũng vội vã rời đi. Dì Dương quay lại dọn phòng ngủ, Đường Uông ngồi cạnh bàn trà tiếp tục chơi ghép hình, hôm nay cậu không biết phải giao tiếp thế nào với Châu Giang Hành, cứ có cảm giác dù nói gì đi nữa thì vẫn sẽ nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Hai người cũng ăn cơm trưa trong sự yên tĩnh ấy, đến khi Đường Uông đang ăn giữa chừng thì đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh nôn cho bằng sạch. Nôn xong cậu lại mất hứng ăn, Châu Giang Hành chỉ đành dỗ cậu về phòng đi ngủ một lát.
Đường Uông mơ thấy một giấc mơ, trong chiêm bao, cậu ngang tàng càn quét hết đồ ăn vặt từ đầu phố tới cuối phố, nhưng khi tỉnh dậy bụng lại trống không, Đường Uông tiu nghỉu nằm trên giường chịu đựng cơn đói. Chả hiểu sao lúc này cực kì muốn ăn bánh hoa mận.
Nhưng món này chắc chắn Châu Giang Hành không biết làm, Đường Uông định lấy điện thoại đặt hàng, nhưng vừa mở điện thoại lên thì phát hiện lúc này đã ba giờ hơn.
"Chiều nay mình còn phải thử lễ phục cơ mà?" Đường Uông quẳng bánh hoa mận ra khỏi đầu, tức tốc bật dậy đi ra ngoài, lỡ như Châu Giang Hành lấy lý do cậu không có lễ phục, không cho cậu đi nữa thì biết làm sao đây.
Nhưng dĩ nhiên Châu Giang Hành không phải loại người như thế, Đường Uông vừa đặt chân ra ngoài liền nhìn thấy một giá treo đồ đầy ắp quần áo lù lù giữa phòng khách.
"Lại đây thử quần áo, tối còn kịp sửa em ạ." Châu Giang Hành đang đứng trước sofa, tay cầm chiếc áo ngoài vừa thay ra, anh đang vận một chiếc áo sơ mi đen có hoa văn chìm mà Đường Uông chưa bao giờ thấy đối phương mặc.
"Anh chọn xong quần áo rồi hở?" Đường Uông tiến về phía trước, đưa tay sờ áo sơ mi của Châu Giang Hành, chất vải trơn trượt đến mức cậu vừa sờ vào liền cảm nhận được đường cong cơ thể dưới lớp quần áo.
Tay Đường Uông nóng lên vì nhiệt độ cơ thể của Châu Giang Hành, cậu lập tức rụt tay về.
"Anh chưa." Châu Giang Hành tạm buông áo khoác xuống, "Em chọn trước đi."
Đường Uông ít khi mặc đồ quá chính thức nghiêm trang, cậu chỉ mua và mặc vào một lần khi đi du lịch, hai cha bỗng nổi hứng muốn chụp ảnh cưới nên cậu mới chụp chung với hai người thôi.
Tiệc sinh nhật đông người, Đường Uông cũng không muốn mình ăn mặc quá nổi bật nên chỉ chọn một bộ Âu phục màu đen kiểu cách bình thường, kích cỡ thì vừa người, duy chỉ phần bụng có hơi thít.
"Khoảng mười phút nữa stylist sẽ đến." Châu Giang Hành nhìn quần áo cậu chọn rồi tìm ra một bộ giống hệt từ trong giá đồ của mình.
Stylist đến nhà đo đạc và ghi lại số đo cho cậu xong thì cầm quần áo về để gấp rút sửa lại kích cỡ.
Dọn xong phòng khách cũng là lúc sắp đến giờ cơm tối, thường thì trước giờ cơm, Châu Giang Hành sẽ hỏi Đường Uông rằng cậu có thèm ăn món gì không, hôm nay cũng không ngoại lệ, anh vẫn không quên hỏi ý Đường Uông.
"Tôi muốn ăn... Bánh hoa mận."
"..." Lỗ hổng tri thức của Châu Giang Hành.
"Dì Dương, dì có biết làm bánh hoa mận không?" Châu Giang bất lực chỉ còn cách tìm sự trợ giúp.
"Con phố đằng sau cái chợ mới mở hồi trước dì đi có người bán bánh hoa mận đấy." Quả nhiên nan đề này cũng là điểm mù tri thức của dì.
"Để anh đi mua." Châu Giang Hành dứt lời, cầm áo khoác lên dợm đi ra ngoài.
"Tôi đi với anh!" Vì yêu cầu của mình mà đối phương phải đi ra ngoài một chuyến, Đường Uông cảm thấy mình nên đi theo anh.
Hai người cùng lái xe đi ra ngoài mua bánh hoa mận, Châu Giang Hành thuận lợi tìm ra quầy bán bánh ở con phố mà dì Dương đã miêu tả.
"Chỉ được ăn nhiều nhất một cái thôi nhé." Châu Giang Hành không yên tâm về chất lượng vệ sinh của hàng quán ven đường, một cái là giới hạn lớn nhất mà anh có thể chấp nhận.
Đường Uông chỉ đành mua đúng một cái, dù rằng cậu nghĩ mình có thể ăn hết ba cái trong một nốt nhạc.
Trên con phố này có rất nhiều quán Internet café, sắp giờ cơm tối nên vô số quầy hàng rong đều đã bày ra, xe vừa chạy được 50m, Đường Uông lại nhìn thấy hàng bán cánh gà nhồi cơm chiên.
"Muốn ăn..." Đường Uông cầm chiếc bánh hoa mận chỉ mới ăn hết một nửa, chớp đôi mắt long lanh nhìn về phía Châu Giang Hành.
"Ăn vài miếng thử vị thôi mà..."
Chạy hết một con phố, Đường Uông mua được cả đống món từ hàng quán lề đường, dù mỗi món cậu chỉ được ăn một miếng thì đảm bảo vẫn thấy no, cộng thêm mua quá nhiều nên Châu Giang Hành đã quyết định tịch thu một nửa vì không yên tâm.
"Uống canh đi em." Anh đẩy bát canh đến trước mặt Đường Uông, "Uống xong sẽ được ăn một miếng."
Đường Uông không mấy tình nguyện, húp được một nửa lại không muốn uống tiếp, cậu chỉ muốn ăn hàng thôi.
Thái độ Châu Giang Hành rất cương quyết, Đường Uông thèm không chịu nổi nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách nào, chợt, cậu túm lấy ống tay áo anh, nhìn dì Dương đang ở ban công một cái rồi mới nói:
"Thơm anh một cái, không uống được không?"
"..." Được hay không là một vấn đề khiến người ta rất não lòng.
__
Lời tác giả:
Châu Giang Hành: Để anh suy nghĩ thêm một ngày.
Trans: Chương này nên có tên là "Châu Giang Hành thiếu nghị lực" =))))