Wattpad: MnMn40 | minyuee.wordpress.com
Anh và cậu không xen vào không có nghĩa người khác sẽ không can ngăn, chỉ trong phút chốc, người hầu vừa nghe thấy tiếng động liền chạy tới tách hai người đang lao vào đấm nhau ra.
Quả nhiên y như lời Châu Giang Hành nói, Châu Thương đúng là hành người khác ra bã, một cậu nhóc cá biệt đang tuổi dậy thì thách đấu với một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi ít vận động, kết quả không đoán cũng rõ.
Nể tình lát nữa còn phải dự tiệc sinh nhật nên Châu Thương ra tay rất có chừng mực, cậu không đánh mặt mà nện toàn bộ quyền cước lên người Châu Mẫn. Gã bị một thằng oắt tẩn cho bầm dập, cay cú đến mức thở hổn hển, dù yếu thế hơn nhưng vẫn cố đá vào quần Châu Thương một cái cho hả giận, làm ống quần cậu nhóc in hằn vết giày.
"Anh dâu thấy trình độ đánh đấm của em thế nào, ai bảo hắn dám bóp còi làm ồn hai anh làm chi." Châu Thương chả thèm ngó ngàng tới Châu Mẫn, vừa thấy anh mình và Đường Uông cách đó không xa liền nhanh chân chạy lại tranh công.
"Đừng mượn danh nghĩa bọn anh trả thù riêng." Châu Giang Hành vạch trần Châu Thương không chút thương tiếc, tiếp đó quẳng ánh nhìn đầy ý cảnh cáo về phía Châu Mẫn trông mặt cực kỳ không phục, đối phương lập tức cun cút như gà rù, lặng lẽ đi theo người hầu để bôi thuốc.
Châu Thương bĩu môi, giơ nắm đấm về phía gã rời đi, sau đó quay sang hỏi hai người:
"Hai anh gặp được ông nội chưa? Ông có làm khó anh dâu không ạ?". truyện kiếm hiệp hay
Đường Uông lắc đầu tỏ vẻ không hề.
"Thế thì tốt, một lát nữa bữa tiệc mới bắt đầu, các anh cứ đi dạo loanh quanh đi, em đi thay quần áo đây." Châu Thương nhàn nhã phủi bay dấu giày trên ống quần, dáo dác tìm một người hầu để dẫn cho mình đi thay quần áo.
Lúc này mọi người đều tản đi hết, Châu Giang Hành bèn dẫn Đường Uông đi dạo quanh nhà, trong nhà chỉ có nhiều phòng ở, chẳng thú vị bằng phong cảnh bên ngoài, chẳng qua cậu sẽ được nhìn ngắm một số vật trang trí mang tính lịch sử mà thôi.
"Châu Thương với Châu Mẫn có thù riêng ạ?" Hai người kia cách nhau hơn một con giáp, trông chẳng giống có điểm nào chung, Đường Uông hơi hiếu kỳ nên hỏi anh.
Châu Giang Hành dẫn cậu đến một gian thư phòng rồi mở cửa sổ ra, bên ngoài là vườn hoa sau nhà, dù cho buổi tối không thể quan sát rõ, nhưng hương hoa tươi mát tỏa vào phòng lại khiến người ta say đắm, thấm ruột mát gan.
Hai người ngồi bên cửa sổ, Châu Giang Hành bắt đầu phân tích cho cậu nghe.
"Cha của Châu Thương khá được lòng ông nội, khi ấy Châu Thiệu Quân có một dự án lớn cần ông ký tên, cha Châu Thương phát hiện trong đó có vấn đề bèn nói cho ông, thành ra cuối cùng dự án thất bại. Châu Thiệu Quân ghim chuyện này trong lòng, cố tình thuê một đám du côn dạy cho ông ấy một bài học, Châu Mẫn lại cố tình tìm đầu sỏ của đám du côn đó, vung thêm tiền "mua đứt" một chân của cha Châu Thương. Tuy sau này vẫn giữ được chân nhưng còn lại di chứng, vì lẽ đó Châu Thương luôn chống đối cha con Châu Thiệu Quân."
Đường Uông đang uống nước thì cứng người, lặng lẽ đặt ly về chỗ cũ, bắt đầu tiêu hóa đống tin tức khổng lồ này.
"Vì chuyện này quá thối nát nên ông nội không cho mọi người đồn ra ngoài, vậy nên em mới không search được thông tin trên mạng, mà chỉ tìm ra được vài scandal của người nhà họ Châu với các minh tinh." Châu Giang Hành đặt tay lên lưng Đường Uông nhẹ nhàng xoa đều, muốn giúp cậu bình tĩnh bằng hơi ấm lòng bàn tay mình.
"Lần trước em nhờ anh xem mã nhận đơn nhưng lại quên chuyển màn hình nên anh vô tình nhìn thấy." Chưa đợi Đường Uông lên tiếng hỏi, Châu Giang Hành đã chủ động khai báo rõ ràng.
Nhưng Đường Uông cũng không tính hỏi vấn đề này, chỉ là qua những sự việc được kể, cậu mới thấy Châu Giang Hành đã sống một cuộc sống khổ cực đến nhường nào, lại càng muốn biết anh trải qua những chuyện phiền lòng khác trong quá khứ ra sao.
"Chân của anh..." Đường Uông không kiểm soát nổi bản thân, cậu lại nhớ đến tai nạn xảy ra với chân đối phương, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng vén màn bí mật lên, nhưng vừa nói được một nửa, tiếng gõ cửa đột ngột ngắt ngang.
"Ông nội đi xuống rồi, anh dâu với anh Hành ra ngoài chưa?" Châu Thương đến gọi bọn họ đi ra.
Châu Giang Hành không nhúc nhích, anh lặng lẽ nhìn cậu, như thể đang chờ Đường Uống nói tiếp câu vừa nãy.
"Đi xuống trước đã, tối lại nói sau." Vội vội vàng vàng cũng không nói được cụ thể, Đường Uông chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Trong mắt Châu Giang Hành thoáng ánh lên sự thất vọng, nhưng đến khi nghe được câu sau, khóe miệng anh lại bất giác cong lên.
"Vậy đến tối rồi nói."
Hai người mặc đồ đôi kiểu cách giống nhau, Đường Uông chọn mẫu Âu phục màu đen phổ thông, bên cổ áo trái có hoạ tiết tường vân chìm, còn của Châu Giang Hành là bên cổ áo phải. Dù không đứng gần sẽ không nhìn thấy, nhưng Châu Giang Hành vẫn vui vẻ vô cùng.
Sảnh tiệc dưới lầu náo nhiệt linh đình, bấy giờ ông nội Châu vừa phát ngôn xong, đang bị một đám người vây quanh mời rượu.
Châu Giang Hành dẫn Đường Uông đi xuống, ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt của mọi người. Một số ít gặp họ ở cổng thì đã biết thân phận của cậu, nhưng số lớn còn lại vẫn không hay biết gì, thế là châu đầu rì rầm về thân phận của người bên cạnh Châu Giang Hành.
Châu Giang Hành cầm ly rượu, dắt Đường Uông sang mời rượu ông Châu, ly nước trong tay Đường Uông là nước trái cây tổng hợp do Châu Giang Hành cố ý tìm người pha chế, màu sắc ánh nước không có gì khác so với rượu đỏ bình thường.
Thấy hai người đi tới, đám đông đang xúm xít lấy ông cụ lập tức tản ra, Đường Uông và anh cùng chúc ông vài câu cát lợi. Ông nội cũng thừa nhận thân phận cậu trước mặt quần chúng, khách khứa cứ vậy truyền tai nhau, chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều biết người cầm quyền nhà họ Châu đã kết hôn với một chàng trai.
Một số người ôm tâm lý muốn ăn may, cố tình dẫn con tới tham gia bữa tiệc chỉ còn nước thất bại lui thân, một số khác thân thiết với người nhà họ Châu thì tiếp tục mưu toan chuyện xấu trong lòng.
Châu Giang Hành dẫn Đường Uông đi hết một vòng, Châu Thương ngồi gần đó bỗng nhìn về phía đám người đang chúc rượu ông nội Châu rồi đưa mắt ra hiệu với bọn họ, ý chỉ Châu Chính đang mời rượu ông.
Châu Chính thuộc tuýp người phóng đãng, suốt ngày dẫn gái bay nhảy năm châu, dạo này mới gặp lại tình đầu nên đang nằng nặc đòi ly hôn với mẹ ruột Châu Giang Hành, vì vừa cãi nhau một trận long trời lở đất xong nên buổi tiệc hôm nay cũng chỉ có Châu Chính đến góp mặt.
Hơn nửa năm chưa gặp con trai, Châu Chính không ngờ rằng bên cạnh con lại xuất hiện một người kề cạnh. Lão tằng tịu với nhiều cô nên không cấm cản anh kết giao với ai, lão tưởng Đường Uông chỉ là món đồ chơi của Châu Giang Hành, lại không ngờ thế mà là đối tượng kết hôn. Châu Chính sốt ruột không thôi, vừa chúc rượu ông Châu xong là lập tức sải bước tới trước mặt Châu Giang Hành.
"Mày tìm hạng người nào kết hôn đấy? Thằng nhóc kia họ Đường à, hoàn cảnh trong nhà thế nào?" Châu Chính đi tới hằm hằm hỏi tội, ánh mắt lướt qua Đường Uông nhẹ tựa gió thoảng, gặng hỏi con trai trước mặt đám đông: "Chuyện cưới hỏi trọng đại thế này mà mày không nói với tao tiếng nào à? Mẹ mày có biết không đấy?"
Châu Chính nói năng to tiếng, những người xung quanh muốn nghe lại cực dễ dàng, Châu Giang Hành chỉ thoáng quét mắt qua, đám người không liên quan tức tốc biết điều lui ra xa.
"Dạo này cha lại tìm hạng người nào? Tình đầu phải không, thế người ta ra sao cha có biết không?" Châu Giang Hành lăm lăm nhìn gương mặt giống mình đôi phần, biểu cảm dần lạnh đi trông thấy.
"Tao tìm ai liên quan gì tới mày, có phải mày đi mách lẻo với mẹ mày rồi không? Con đàn bà đó cũng đi tìm trai trẻ kia mà..." Châu Chính nói lảng đi một đoạn mới nhớ đến chuyện chính, cuối cùng mới tự biết điều giảm âm lượng xuống, "Mày tìm cái loại ất ơ nào đây, có biết địa vị hiện tại của mày bao người đang thèm khát không, mày phải tìm một người xứng vai vừa vế với bản thân đấy biết chưa! Tao chưa nghe giới thượng lưu này có nhà nào họ Đường cả."
Từ đầu chí cuối Châu Giang Hành luôn nắm chặt tay cậu, thậm chí sợ Châu Chính nói gì khiến cậu phật ý, thỉnh thoảng lại vỗ về bằng cách cào ngón tay vào lòng bàn tay Đường Uông.
Cậu lại chẳng bận tâm về lời Châu Chính nói, chỉ việc cụp mắt nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, ngón tay Châu Giang Hành đang khẽ cọ lên mu bàn tay Đường Uông.
Châu Chính quả thật có vẻ bề ngoài rất bảnh bao, lại quen sống trong gấm vóc lụa là nên dấu vết tháng năm không hiện rõ trên gương mặt, lão cậy mình là cha ruột của Châu Giang Hành nên bên người không bao giờ thiếu đàn bà.
Nhưng trên thực tế, tiền tiêu hằng tháng của Châu Chính hoàn toàn dựa vào tâm trạng của con trai, số tiền ít ỏi đó thường không đủ cho lão phung phí tiêu hoang, vậy mà vẫn có vô số phụ nữ bỏ tiền ra để bắt lấy trái tim lão.
"Con kết hôn với ai không cần cha đồng ý, Đường Uông là chồng con, nếu cha nói gì làm em ấy bất mãn, về sau có khả năng cha không moi được đồng nào từ con đâu." Châu Giang Hành cảnh cáo Châu Chính.
Đường Uông ngỡ Châu Chính nghe xong sẽ giận hơn, có khi còn cãi nhau một trận với Châu Giang Hành, ai ngờ đâu, chỉ trong một giây, đối phương lập tức đổi sang biểu cảm hiền từ, cười tủm tỉm ngắm kỹ Đường Uông.
"Con là Đường Uông phải không, lần đầu gặp mặt cha không có quà gì tặng con, thôi thì chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn, con cứ cầm lấy đi, vài hôm nữa cha gửi quà tân hôn cho hai đứa sau." Châu Chính lột chiếc đồng hồ đính kim cương lấp lánh nhét thẳng vào tay Đường Uông rồi cấp tốc biến mất trước mặt bọn họ, chạy đến một góc xó xỉnh bắt chuyện với một cô nàng độc thân.
Chiếc đồng hồ kim cương là vật Châu Chính từng mang, Đường Uông và Châu Giang Hành đều rất ghét bỏ, cả hai còn mặc Âu phục nên càng không biết phải cất đi đâu, đúng lúc này Châu Thương bước đến, Châu Giang Hành liền giao nó cho cậu nhóc luôn.
Trừ Châu Kinh Nghiệp – người đã tạo dựng vụ tai nạn xe cộ của Châu Giang Hành không có mặt, toàn bộ người nhà họ Châu đều có mặt, Đường Uông nhìn lần lượt từng người, khắc sâu diện mạo của đám người này vào trí óc, vì bọn họ đều là đầu sỏ gây ra bệnh dạ dày của anh.
"Em kể anh dâu nghe, mấy người này chỉ trông chờ vào anh Hành để sống thôi, khi nào anh bình phục rồi thì hai đứa mình đi kiếm chuyện với từng người luôn. Lần nào đánh nhau xong em thấy tâm trạng mình tốt hẳn, em thấy anh Hành không xử đẹp hết đám này là vì chúng còn có tác dụng để trút giận nữa đó." Châu Thương kéo Đường Uông đi thì thầm to nhỏ, thế nhưng vẫn bị Châu Giang Hành nghe thấy.
"Đừng có dắt Đường Đường đi đánh nhau."
"Không đánh, không đánh mà, em là người đánh, anh dâu chỉ việc đứng nhìn, giống như vừa nãy hai người đứng xem em với Châu Mẫn đánh nhau ấy, cực kì hả giận nhé."
"..."
Lần đầu tiên Đường Uông tham gia kiểu tiệc tùng như thế này, hành xác một hồi cậu cũng thấm mệt, Châu Giang Hành thấy vậy bèn đưa cậu về thư phòng mà trước đó cả hai đã nghỉ ngơi.
"Châu Thương ở lại chơi với em, chờ anh về rồi hai đứa mình đi lên cầu đá ngắm cá nhé." Châu Giang Hành còn phải đi xã giao, dặn dò cậu xong có hơi không nỡ, cố tình đưa tay niết mặt Đường Uông rồi mới bằng lòng rời đi.
Châu Thương ưa nói nhiều, cậu nhóc tiếp tục kể lể đủ thứ bí mật nhà họ Châu, nói về vô số người tình của đám người đó, thế là Đường Uông tình cờ nghe ngóng được tên của một idol mà cậu vừa làm fan không lâu, Đường Uông nghe xong chỉ biết ngớ người.
"Anh dâu, anh vẫn ổn chứ? Em sai rồi, đáng ra em không nên nói những chuyện đó với anh, anh bình tĩnh lại nha, em đi lấy nước trái cây cho anh uống!" Cậu nhóc nói xong là vọt thẳng ra ngoài, chẳng chờ Đường Uông lên tiếng can ngăn.
Hình tượng idol trong lòng sụp đổ, Đường Uông rề rà móc điện thoại ra và đổi màn hình khóa, nhớ lại những ngày điên cuồng bỏ phiếu cho idol, cậu chỉ biết đau lòng hít sâu mấy hơi.
Châu Thương rời đi đã được vài phút, Đường Uông mở cửa ngóng nhìn hai bên hành lang, chờ một lúc mới thấy cậu nhóc đang từ đầu cầu thang đi về phía này, thình lình có một cánh cửa mở ra, có ai đó chìa tay kéo Châu Thương vào bên trong.
Đường Uông lo lắng cho cậu nhóc nên tức tốc sải bước đến tìm, thấy cửa không đóng chặt, Đường Uông nhẹ tay đẩy vào, trùng hợp nghe thấy đoạn đối thoại như sau.
"Mày còn không rõ tại sao Châu Giang Hành không dẫn người kia vào phòng à? Đồ đạc trong căn phòng đó, hắn dám để thằng họ Đường kia thấy chắc? Mày cứ kêu anh dâu ngọt xớt đi, có khi hôm khác anh dâu lại biến thành người khác đấy."