Tống Chân không muốn Trúc Tuế bế, tự mình lê từng bước chân nặng nề, thân tàn chí kiên lệ rơi đầy mặt đi ra ngoài.
Tống Chân ngày thường dễ nói chuyện, nhưng một khi đã cố chấp thì cũng rất cố chấp.
Nàng cũng từng ngủ lại ở phòng thí nghiệm, trước kia mỗi lần thí nghiệm gặp khó khăn hoặc sắp tạo ra thành quả, ba người bọn họ sẽ ở lại phòng thí nghiệm suốt cả đêm, cũng giống với đêm nay, một người điều chỉnh các thành phần của thuốc, một người kiểm tra các thiết bị, quan sát phản ứng hóa học, rồi một người điều chỉnh tỉ lệ thành phần.
Sau khi thức một đêm như vậy, lúc đầu Trình Lang và Tả Điềm còn có thể kiên trì trở về ký túc xá.
Còn Tống Chân thì mặt dày không cần liêm sỉ ngủ luôn trong phòng thí nghiệm hai lần, Trình Lang không muốn nàng mệt nên mua cho nàng một cái giường xếp đặt trong phòng thí nghiệm, tuy nói là mua cho nàng nhưng kết quả lại là cả nhà được hưởng, bởi vì sau khi thí nghiệm xong rất mệt mỏi, ba người đều sẽ nằm ngang dọc tứ tung trên giường để nghỉ ngơi, ngày hôm sau ai tỉnh trước thì sẽ đi mua đồ ăn, sau đó kêu hai người kia dậy.
Đương nhiên, những lần như vậy Tống Chân luôn là người ngủ nhiều nhất.
Không chỉ có mình Trình Lang bất lực, mà Tả Điềm đối với loại người trước thì tinh thần phấn chấn thức liền tù tì mười đêm, sau khi tạo ra thành quả lại như bị rút cạn sức sống, lập tức trở thành bộ dáng muốn thở oxi như nàng cũng không nói nên lời, gọi Tống Chân là một nhân viên nghiên cứu khoa học mẫu mực thật không ngoa, chỉ cần chưa làm ra được thành quả nàng sẽ vĩnh viễn là một cục pin con thỏ Duracell không bao giờ cạn kiệt!
Chỉ có Tống Chân mới xứng với loại so sánh này.
Nhưng mà ai có ngờ, cô Tống Độc Cô Cầu Bại của ngày trước hôm nay lại gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Nàng đã không có liêm sỉ, người này còn dùng biện pháp không có liêm sỉ hơn để trị nàng, kéo nàng ra khỏi bàn...
Khuất phục, từng bước chân chua xót, trong lòng đầm đìa nước mắt, viết hoa hai chữ "Khuất phục"!
Trúc Tuế thật tàn nhẫn, Tống Chân không so được, respect!
Trúc Tuế mỉm cười đi theo sau lưng Tống Chân, từ biểu cảm có thể nhìn ra Tống Chân đang miễn cưỡng, cô đương nhiên cũng không dại gì đi lại gần để bị ghét bỏ, cứ như vậy, hai người một trước một sau đi đến hầm đỗ xe.
Thang máy của nhóm hai ở khoa Tuyến tố vừa đóng lại, Trình Lang từ trong phòng thí nghiệm của nhóm một đi ra, ánh mắt nhìn về phía thang máy.
Họ thân quen sao, không giống.
Trúc Tuế không ôm, cũng không nắm tay Tống Chân.
Nếu nói không thân quen...!Nhưng vừa rồi Tống Chân chỉ có kinh ngạc chứ không có tức giận.
Trình Lang có chút không rõ, hừ khẽ một tiếng, vừa suy nghĩ là lại đau đầu.
Bệnh đau dây thần kinh do chứng mất ngủ chết tiệt gây ra, chỉ cần động não một chút là lại đau đầu, trong một năm qua Trình Lang cũng đã quen với nó, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cùng nhau rời đi của Tống Chân và Trúc Tuế, cô lại cảm thấy đau đến không thể chịu được.
Xoa huyệt thái dương, lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, Trình Lang cúi đầu nhìn sổ đăng ký, các thành viên nhóm đang chờ cô đến thay ca, tình hình của phu nhân Brown cũng chỉ vừa mới ổn định...!Trình Lang quyết định không nghĩ đến mấy chuyện không đâu nữa.
Hơn nữa, quen biết nhau mười mấy năm, sao cô có thể không biết Tống Chân là người như thế nào?
Chưa nói đến chuyện không có khả năng, chỉ bằng thân phận của Trúc Tuế, hai người cũng đã rất khó đến được với nhau, Tống Chân luôn rất kiêng kị danh gia vọng tộc, nàng sợ vướng phải phiền phức.
Mặt khác, người thích Tống Chân từ trước đến giờ không hề ít, không cần biết giới tính của nàng là gì, từ A đến B cả trai lẫn gái đều bày tỏ tình cảm với nàng, cho dù bây giờ có thêm một Trúc Tuế, Trình Lang cũng không cảm thấy có gì lạ...
Chỉ là thân phận của Trúc Tuế nhạy cảm, tình huống vốn đã mất khống chế e rằng sẽ càng tệ hơn...
Trình Lang đứng yên tại chỗ để lấy lại bình tĩnh, không hiểu sao nhớ lại lúc ở phòng bệnh ba người phối hợp ăn ý, lúc đó Tống Chân nhớ đến chuyện trước kia, trong đầu Trình Lang cũng nhớ lại rất nhiều, sau khi ra khỏi phòng bệnh, thậm chỉ là cả nửa tiếng nghỉ ngơi, đủ mọi loại hình ảnh đều lóe sáng lên trong đầu cô...
Lại lắc đầu, xem đồng hồ, không còn sớm nữa, Trình Lang đút tay vào túi áo đồng phục, đi về phía phòng bệnh.
Bây giờ đầu óc không tỉnh táo, để ngày mai rồi nghĩ.
*
Trúc Tuế phanh xe lại, chiếc xe ổn định vững vàng dừng ở hầm đỗ xe.
Quay đầu lại, Tống Chân đang ngủ ngon lành ở ghế phụ, Trúc Tuế bật cười, vỗ vỗ lên má Tống Chân, đánh thức nàng dậy, nàng mở mắt ra, sau khi thức cả đêm điều trị cho thai phụ, đôi mắt hạnh đỏ hồng, nước mắt hàm chứa bên trong như dòng nước, ủy khuất đáng thương cực kỳ.
Tống Chân không muốn động đậy, Trúc Tuế đưa tay ra muốn bế nàng lên, cũng không biết đã đụng trúng dây thần kinh nào của Tống Chân, nàng không phối hợp, nói muốn được cõng.
Trúc Tuế nhướng mày nhìn Tống Chân, tay Tống Chân bám chặt lấy ghế dựa, lẩm bẩm lầm bầm nói muốn được cõng về nhà, cũng không biết đã tỉnh chưa, hay vẫn còn đang mơ thấy cái gì...
Tuy rằng Tống Chân không hợp tác làm Trúc Tuế có hơi tức giận, nhưng niệm tình mấy ngày nay nàng mệt mỏi, Trúc Tuế cuối cùng vẫn nhận mệnh cõng Tống Chân lên, khóa xe, đi đến chỗ thang máy, Tống Chân ghé vào người cô, đầu gục xuống, nghiêng nghiêng mặt dựa vào lưng cô.
Cảm nhận được hành động của đối phương, Trúc Tuế ngẩn người, nghiêng đầu ra sau nhìn thử, hai mắt Tống Chân nhắm chặt, nhìn rất ngoan ngoãn!
Cục phiền phức này cũng thật đáng yêu!
Trúc Tuế lắc đầu, xốc chân Tống Chân lên, cõng nàng vững hơn một chút, sau đó nhấn thang máy.
Tống Chân ở sau lưng lẩm bẩm điều gì đó.
Trúc Tuế chăm chú lắng nghe, nàng gọi một tiếng "Bố" rất nhỏ.
Trúc Tuế: "Chị?"
"Hửm?" Tống Chân đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác một lúc lâu, khi thang máy đến nơi, nàng mới từ cõi mộng nào đó quay về hiện thực, "Trúc Tuế?" Thanh âm mềm oặt, rất dễ bắt nạt.
Trúc Tuế bước vào thang máy, có chút áy náy nói, "Khi nãy chị gọi bố, nên em kêu chị một tiếng..."
Ai ngờ người này ở trên xe kêu hoài không dậy, vậy mà chỉ vừa gọi nhẹ một tiếng như vậy đã tỉnh lại.
Quả nhiên, Tống Chân cảm thấy có chút xấu hổ, Trúc Tuế cảm giác được, cười lên, cho Tống Chân một bậc thang hỏi: "Khi còn nhỏ bố chị rất hay cõng chị sao?"
Lời nói ấm áp, đầu óc Tống Chân mơ màng, cũng không đề phòng gì, gật đầu thật mạnh.
Gật xong lại có chút mất mát nói, "Đúng vậy, lúc đó chị còn nhỏ, mẹ cũng vẫn còn..."
"Chị được dẫn tới trung tâm thương mại, chị vừa bé vừa rất hiếu động không dắt tay đi được, bố chị liền cõng chị lên cao, sau đó chị không làm loạn nữa..."
Nàng chậm rãi nói hai câu, nhưng câu nhắc tới mẹ kia lại làm trong lòng Trúc Tuế lộp bộp.
Tống Chân hay gọi điện thoại cho bố Tống, đôi khi bố Tống cũng sẽ gọi lại cho nàng, nhưng ở chung rất lâu Trúc Tuế cũng chưa từng thấy mẹ Tống gọi, cũng chưa bao giờ nghe Tống Chân nói đến mẹ, chỉ sợ...
Trong lúc Trúc Tuế còn đang băn khoăn không biết có nên hỏi hay không, Tống Chân đã chủ động nói với cô.
"Sau khi mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tim của bố chị trở nên không tốt lắm, lúc đầu chị không biết...!Nhưng có lần chị nhìn thấy ông ấy uống thuốc, từ đó trở đi cũng không dám làm loạn đòi ông ấy cõng nữa!"
Lời này làm bầu không khí có chút thương tâm, Trúc Tuế đang muốn an ủi một hai câu, Tống Chân đã bất ngờ cười rộ lên.
Giọng điệu chân thật vui vẻ nói: "Nhưng sau đó chị cũng cao hơn, bố chị có thể dắt tay chị đi, cảm giác dắt tay cũng rất tốt, chỉ cần được ở bên người nhà thì đều rất tốt".
Trong tầm mắt Trúc Tuế, Tống Chân cười toe toét, cười xong lại nằm bò ra dụi mặt lên lưng cô.
Bầu không khí thương tâm lúc nãy tiêu biến hết, Trúc Tuế kinh ngạc nhướng mày, lát sau, cô cũng cúi đầu cong môi lên.
Tống Chân không hay đau buồn thương tâm quá độ về những chuyện đã qua, tính cách của nàng rất thoải mái, trong cuộc sống luôn có những điều khiến con người ta ưu sầu, cũng có rất nhiều chuyện làm ta vui vẻ, mà Tống Chân là một người có thể nhìn thấy những cái tích cực con người cần quý trọng, như vậy...!Rất tốt.
Từ tận đáy lòng, Trúc Tuế cảm thấy thật tốt.
*
Ngày hôm sau, khi Tống Chân tỉnh lại đã là giữa trưa, đồ ăn đã được dì nấu cơm chuẩn bị, nàng rửa mặt xong đi ra ngoài ngửi được mùi thơm nức mũi.
Mấy hôm nay toàn bộ khoa Tuyến tố đều phải làm việc liên tục, buổi họp ngày hôm qua mọi người đã thống nhất rằng chỉ cần không phải ngày trực ban thì không phải đến Viện nghiên cứu khoa học, con người không được nghỉ ngơi thì sẽ chết, nhân viên nghiên cứu khoa học cũng là con người, cần phải được thư giãn.
Buổi tối Tống Chân sẽ đến thay ca cho Tả Điềm, nên buổi chiều có thể ngủ thêm một lát, ngủ đủ rồi thì mới có tinh thần để thức đêm.
Sau bữa trưa, dì nấu ăn thu dọn xong đã rời đi, Trúc Tuế ép một ly nước trái cây đưa cho Tống Chân, Tống Chân đang xem xét thứ gì đó, Trúc Tuế nhìn qua màn hình máy tính của nàng một cái, là tài liệu liên quan đến thuốc ổn định, Trúc Tuế để ly nước trái cây xuống, không tránh đi như thường lệ mà ngược lại đi đến bên cạnh Tống Chân.
Nửa oán nửa giận nói: "Chị, lúc trước chị nói muốn thân thiết hơn với em mà?"
Tống Chân ngẩn người một lúc, sau đó nhìn về phía Trúc Tuế, gật đầu.
Trúc Tuế rũ mắt, "Nhưng em cảm thấy chỉ cần chị làm việc, chị luôn quên mất còn có em trong nhà".
Hàng mi thanh mảnh rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, lời nói có chút oán trách khiến Tống Chân sững sờ.
"Chị, chị..."
Nhưng nghĩ kỹ lại, lúc trước nàng nói muốn thân thiết hơn với Trúc Tuế, hình như thật sự chỉ là một lời nói suông.
Sau khi tham dự tiệc chúc mừng của Trúc Nghi, nàng trải qua một kỳ đồng tình ngắn ngủi, mấy ngày sau đó vì quá xấu hổ nên luôn né tránh Trúc Tuế, thật ra Trúc Tuế cũng không nói gì, vẫn ở chung với nhau như thường lệ, tiếp theo đó nàng lại bận chuẩn bị cho phòng thí nghiệm mới của nhóm hai ở khoa Tuyến tố, trở lại làm việc, toàn bộ thời gian sau đó, vẫn luôn bận rộn...
Bận rộn với việc đột phá thuốc điều hòa, bận rộn giải quyết mấy vấn đề vụn vặt của nhóm hai, sau đó, sự xuất hiện của phu nhân Brown khiến cho lịch trình làm việc của Tống Chân thêm dày đặc, nếu Trúc Tuế không nói, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng giống như không hề cố gắng để mối quan hệ của cả hai thân thiết hơn...
Tống Chân xấu hổ, "Xin lỗi, chị rất hay như vậy, chỉ cần làm việc thì cái gì cũng quên mất..."
Thật ra nàng không giỏi ứng xử với những trường hợp bị người ta giận dỗi.
Lúc còn yêu đương với Trình Lang, Trình Lang bình thường thì không sao, nhưng một khi tức giận, tính tình của cô trở nên rất kỳ lạ, cô không nói, cũng không nhắc nhở, luôn tự mình buồn bực trong lòng, cần người ta đoán, Tống Chân lại không phải là người hay chú ý tới những cảm xúc nhỏ bé của người khác, kết quả là Trình Lang buồn bực đến bùng nổ, sau đó bắt đầu tranh cãi...
Tống Chân nghĩ đến mấy chuyện trước đây, thật sự đau đầu, sốt ruột muốn giải thích mấy câu, nhưng nàng không giỏi chuyện này lắm, đột nhiên muốn giải thích, đầu óc lại không nghĩ ra được lý do hợp lý nào, chị chị xong rồi lại em em, mãi chỉ nghĩ được mấy lý do nghe có vẻ lảng tránh như do bận quá, công việc quan trọng này kia, không đợi Trúc Tuế nói chuyện, Tống Chân đã tự mình làm bản thân phát ngốc.
Trúc Tuế nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên cười lên.
Tống Chân lúc này mới nhận ra Trúc Tuế chỉ đang giả vờ oán giận, cô lừa nàng!
Trúc Tuế ngước mắt lên, đôi mắt dài sáng ngời, bên trong không có một chút âm u nào, cười nói: "Đã hiểu, ra là chị yêu công việc đến mức quên mất em, tuyệt đối không phải cố ý".
Tống Chân: "..."
Câu "không phải cố ý" này từ miệng cô chui ra nghe có vẻ không giống chuyện tốt!
Trúc Tuế nhếch khóe môi, "Em không phải muốn chị bảo đảm với em cái gì hết, cái em muốn nói là con người của em sẽ không để chính mình chịu thiệt, những người đã đồng ý với em chuyện gì đều nhất định phải làm được, nếu không làm được...!Em sẽ tận lực nhắc nhở đến khi nào được thì thôi..."
Hả?!
Vụ này nằm ngoài dự đoán của Tống Chân.
"Hơn nữa, em cũng không thích buồn một mình, những lúc em không vui, em sẽ làm cho người khác không cười nổi".
Trúc Tuế thu lại nụ cười, "Cho nên, chị à, chị không thể nắm chắc được đâu, có khi là do em muốn cả hai cùng tức giận đó".
"..."
Tuy rằng chưa từng chứng kiến qua, nhưng giọng điệu của Trúc Tuế đã làm Tống Chân tin phân nửa.
Tống Chân sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng, nhưng lời nói ra không phải là xin lỗi, ngược lại đều nghị nói: "Vậy...!Sau này chúng ta sắp xếp một chút hoạt động đi".
Dừng một chút, hỏi: "Em thích cái gì, đi xem phim, đi dạo phố, hay là gì...?"
Vấn đề được ném về cho Trúc Tuế, "Đều được hết, chị chỉ cần sắp xếp xong rồi nói với em là được, em đều rất mong chờ".
"."
Được rồi, Tống Chân đã hiểu.
Buổi chiều Tống Chân cũng không dám tiếp tục xem tài liệu nữa, cùng hàn huyên với Trúc Tuế một lát, sau đó đi ngủ, đến năm sáu giờ thì Trúc Tuế gọi nàng dậy, vội vàng chạy đến thay ca cho Tả Điềm đã trực cả ngày hôm nay.
Nói về tình hình của phu nhân Brown xong, Tả Điềm lại nghĩ đến gì đó, lấy ra hai vé xem phim, "À đúng rồi, việc điều trị cho phu nhân Brown ngày hôm qua rất thuận lợi, nên chiều nay có nhân viên đến phát quà cho mọi người, ngoài một hộp khăn lông, tớ còn có thêm hai vé xem phim, bộ này tớ cũng xem rồi, cậu có muốn, cậu..."
Nghĩ đến chuyện Tống Chân và Trình Lang đã ly hôn, Tả Điềm đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào để Tống Chân có thể không buồn nữa, tìm một người tốt hơn để phát triển tình cảm, nhưng đồng thời cũng phải cố gắng tế nhị, khéo léo một chút.
Cô tưởng đâu chuyện này không khả thi, ai ngờ Tống Chân đã lập tức đưa tay cầm lấy.
"Tớ biết bộ phim này, dạo gần đây trên mạng rất hot, rating cũng rất cao".
Tống Chân cầm hai tấm vé trên tay, nói, "Vậy cảm ơn nha, tớ còn đang lo không có gì để tiêu khiển".
Ủa, hình như có gì đó sai sai?
Thời gian bàn giao ca trực rất ngắn, Tả Điềm không kịp hỏi, khi ra khỏi khoa Tuyến tố, cô càm thấy không hỏi cũng tốt, với tính cách của Tống Chân, chắc chắn sẽ không có chuyện quay về bên Trình Lang, nàng có thể nhanh chóng thoát ra khỏi quá khứ như vậy là rất tốt.
Suy cho cùng, ở Đại học Quân y cũng có rất nhiều người theo đuổi Tống Chân, không cần phải lo việc tìm một người bạn đời mới.
Quan trọng vẫn là Tống Chân đã thoát khỏi quá khứ, như vậy là tốt rồi.
Nghĩ như thế, tâm tình Tả Điềm tốt lên, vui vẻ rời đi.
*
Trình Lang đã thức trực ban cả đêm ở khoa Tuyến tố, giao ca cho Tả Điềm xong, cô vừa về tới nhà ngã đầu đã ngủ mất.
Bởi vì mệt mỏi, giấc ngủ này rất trầm, cũng ngủ thật lâu.
Không biết từ khi nào, cô bắt đầu nằm mơ.
Dường như quay trở về khoảng thời gian mới vừa ra nước ngoài, lúc sắp kết thúc năm thứ nhất, Viện nghiên cứu khoa học thảo luận rằng bởi vì tiến độ của dự án và thời hạn cho mượn sử dụng các thiết bị, bọn họ sẽ không được trở về nước vào năm thứ nhất, Viện nghiên cứu khoa học hy vọng mọi người sẽ tận dụng các thiết bị để vượt qua khó khăn, khi đến kỳ nghỉ cuối năm sẽ trao trả lại cho nước bạn, chờ sau khi về nước, Viện nghiên cứu khoa học sẽ bù lại số ngày nghỉ cho mọi người.
Phúc lợi khá tốt, nhưng cũng không bằng mong muốn được về nước trong lòng mọi người.
Sau khi biết được Tống Chân sẽ không ra nước ngoài thăm cô vì tiến độ dự án, Trình Lang đã rất không vui.
Không vui là bởi vì Tống Chân quá bận rộn, ngay cả gọi điện thoại để dỗ dành cô cũng không có.
Kìm nén nỗi buồn bực này đến cuối năm, bọn họ không thể về nước, nhưng nhóm nghiên cứu khoa học Quân khu III lại tới.
Bọn họ cũng mượn các thiết bị ở cùng một nơi, phòng thí nghiệm cũng không cách quá xa, nhưng cũng không gần kề nhau.
Sau khi người của Quân khu III đến, bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không biết vì lý do gì mà bầu không khí trên bàn ăn không được thoải mái lắm, Trình Lang vốn định đi dạo một vòng, lại vô tình gặp một cô gái nói chuyện rất hợp ý với mình.
Đương nhiên là nói về mấy vấn đề nghiên cứu khoa học, hiếm khi thấy có người theo kịp tư duy, thậm chí còn có thể đưa ra quan điểm thu hút ánh nhìn của mình, Trình Lang cảm thấy tài năng của đối phương không thấp.
Trước khi tạm biệt hai người trao đổi tên, mới biết được người nói chuyện phiếm với cô không ai khác chính là người của Đồng gia, Đồng Hướng Lộ.
"Rất vui khi được nói chuyện với tiến sĩ Trình, lần sau lại gặp nha ~"
Hiển nhiên, ngay từ đầu đối phương đã biết cô là ai, trước khi đi còn nháy mắt với cô một cái, vừa đi, Trình Lang lần đầu tiên ngửi được mùi hương Pheromone của Omega cố ý phát ra, rất nhạt, nhưng lại vô cùng quyến rũ, là hương dâu tây ngọt ngào.
Rất lâu sau đó, cô mới biết được qua lời của người khác, hóa ra O cố ý phát ra một ít Pheromone trước mặt A là không khác gì hành vi câu dẫn dụ dỗ.
...
Trình Lang đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ, mồ hôi đầm đìa.
Xoa trán một lúc lâu, liếc nhìn điện thoại, cô dậy sớm hơn thời gian đã hẹn trên báo thức.
Lắc lắc đầu, không muốn nhớ tới hồi ức làm mình hối hận, Trình Lang xuống giường đi tắm rửa.
Tắm xong, lái xe đến Viện nghiên cứu khoa học, lần này là cô thay ca cho Tống Chân.
Trước khi bước vào phòng bệnh, Trình Lang còn chưa kịp mở cửa, Trúc Tuế đã từ bên trong đi ra, vẻ mặt Trình Lang cứng đờ, nhớ đến hành động đêm hôm qua của Trúc Tuế và Tống Chân, động tác của cô càng thêm cứng ngắc.
Trúc Tuế vẫn như thường, mỉm cười chào hỏi, "Tiến sĩ Trình".
Trúc Tuế đi ra ngoài, Trình Lang vào phòng bệnh, Tống Chân trực cả đêm đang ngáp.
"Có vẻ dạo này cô rất thân với trưởng khoa Trúc".
Trình Lang nói.
Câu này nói rất nhanh, âm thanh cũng không lớn, Tống Chân hình như không nghe rõ, ngẩn ra, như bình thường nói, "Cô đến rồi".
Nói xong, nàng đứng dậy, không chút để ý, cầm lấy cuốn sổ cùng Trình Lang đi về phía khoa Tuyến tố.
Sau khi vào phòng thí nghiệm, Tống Chân đưa cuốn sổ cho cô, Trình Lang bỗng nhiên nói: "Chúng ta nói chuyện đi".
Tống Chân có chút ngạc nhiên, vừa cào cào tóc vừa lật cuốn sổ ra, "Cô nói phu nhân Brown sao, không có gì bất thường, các chỉ số chi tiết đều được ghi chép lại trong hồ sơ, tôi thức đêm nên đầu óc không tỉnh táo lắm, hay là cô xem xem có gì không rõ thì nói vấn đề cụ thể cho tôi?"
Biết Tống Chân hiểu sai ý, Trình Lang cười khổ, "Tôi không phải nói đến việc này..."
Dừng một chút, Trình Lang nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện riêng giữa cả hai đi".
Tống Chân sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Trình Lang khẳng định suy đoán của nàng, "Đúng vậy, không phải chuyện công việc, tôi muốn nói về vấn đề tình cảm của chúng ta, đã lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên bình tĩnh nói chuyện một chút đúng không?"
Lại lần nữa tạm dừng một lát, Trình Lang nở nụ cười chua xót nói, "Cô không tò mò lúc ở nước ngoài tôi đã trải qua chuyện gì sao?".